Hậu quả sau đêm đó vẫn còn kéo dài, Chiêu Đệ mấy ngày sau đều là mơ mơ màng màng gắng gượng dậy đi làm.
Sở Mặc nhìn ra cô không được ổn hỏi cô có làm sao không?
Chiêu Đệ trả lời không có gì, vì thời tiết quá nóng nên không thoải mái.
Bà Bùi, mẹ của Sở Mặc không biết hỏi thăm ở đâu biết được số điện thoại của cô, khi gọi đến thì chửi rủa không ngừng, nói cô là đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ, không xứng với con trai bà.
Đối với việc này Chiêu Đệ cũng là bất đắc dĩ, Sở mặc có gọi điện cho mẹ anh giải thích rõ ràng, lời nói sắc bén làm bà Bùi bị con trai vả đến đỏ mặt tía tai.
Sở Mặc thường hay đến ăn ké cơm nhà Chiêu Đệ, cách ngày mà anh phải trở về ngày càng gần.
Có lần Chiêu Đệ mệt nên ngủ quên, lúc tỉnh lại thấy Sở Mặc đang nắm tay cô, trên người cô đắp một cái chăn mỏng.
Kỳ thật, Chiêu Đệ đã sớm cảm nhận được tình cảm của Sở Mặc dành cho cô.
Mà cô cũng không dám cho anh bất cứ hy vọng gì, vẫn luôn giữ khoảng cách giữa hai người.
Hai người quen biết ở Thanh Châu khi Chiêu Đệ đến thăm bà Sở, vừa vặn anh đang ôm một bó hoa bước vào, cô ngẩng đầu lên nhìn thấy anh thì trong đầu hiện ra câu thành ngữ "chi lan ngọc thụ"
*Ý là anh Sở rất ưu tú.
Anh nhìn qua là một người rất có gia giáo hơn nữa còn là một người rất điềm đạm.
Sở Mặc rất lịch thiệp, biết được cô là cháu gái của bạn bà nội liền mời cô đi ăn cơm, còn trao đổi cách thức liên lạc.
Sau này Chiêu Đệ biết được Sở Mặc cùng với bạn thời đại học mở một văn phòng luật sư.
Sở Mặc cũng biết cô nhìn trẻ vậy thôi nhưng là giáo viên ở trung tâm giáo dục lớn nhất Thanh Châu.
Có một lần anh đến phòng hành chính giải quyết các thủ tục ngân hàng, từ trong văn phòng anh nhìn thấy cô đang giảng bài, cô mặc trang phục công sở, tóc búi cao, mang mắt kính, ánh mắt kiên định, khuôn mặt mềm mại.
Nhân viên văn phòng nói cô giảng bài không tệ, anh ta cũng từng nhiều lần mời cô đến đây thuyết giảng cho các nhân viên.
Anh lẳng lặng đứng trên hành lang nhìn dáng vẻ chăm chú giảng bài của cô.
Thì ra cô dạy Đạo Đức Kinh.
Sau này anh có nhiều lần nói chuyện với cô, đều là về bà nội của hai người.
Anh phát hiện cô là một người rất thú vị, cũng là một người học tập rất giỏi.
Một người như cô rất ít gặp, rất có sức sống.
Hai người nói chuyện rất hợp ý, nơi làm việc cũng cách không xa.
Sở Mặc thỉnh thoảng hay mời cô đi uống cà phê.
Chiêu Đệ thoạt nhìn như có tâm sự, cô không ngừng học tập cũng không để mình bị trì hoãn.
Sở Mặc nhìn thấy trong ánh mắt cô có bi thương, rối rắm.
Rất nhiều lần anh muốn hỏi Chiêu Đệ có bạn trai hay chưa?
Bọn họ giống như rất gần mà cũng rất xa.
Chiêu Đệ giúp một đứa trẻ học phụ đạo, cha của em ấy là một thương nhân đã ly dị vợ.
Nhiều lần ông ta ngỏ ý với Chiêu Đệ mà trong trung tâm có quy định giáo viên không được có quan hệ gì với học viên nên cô không thể đáp ứng cũng không muốn đáp ứng với ông ta.
Trải qua một mối tình khắc cốt ghi tâm như vậy, lý trí cùng tình cảm đã sớm không còn nguyên vẹn.
Mỗi đêm cô còn có thể nghe được tiếng dao cắt xé trong trái tim mình.
Có lần vị phụ huynh đó đến trung tâm gây sự, mắng Chiêu Đệ là đồ không biết tốt xấu, không ăn dầu không ăn muối.
Cô đứng thẳng lưng giữa đám đông không bị khuất phục.
Sở Mặc nghe được mọi người đang bàn tán ở phía sau thì nhịn không được bước lên, "Tôi là bạn trai của cô ấy.
Thưa ông, ông không biết tự xấu hổ hay sao?"
Anh nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của Chiêu Đệ mà trong lòng vừa đắng vừa ngọt.
Anh ôm vai cô làm cho người kia bị lật thuyền mất hết mặt mũi, dặm chân bỏ đi.
Sau lần đó hai người tiến gần thêm một chút, Sở Mặc giải thích rõ ràng còn Chiêu Đệ gật đầu đã hiểu.
Bà Bùi là mẹ của Sở Mặc, một bác sĩ phụ khoa ở bệnh viện, chồng mất sớm thành ra đối với việc cả đời của con trai mình có phần độc đoán, tiêu chuẩn chọn con dâu tương lai rất khắt khe.
Bà hay sắp xếp cho Sở Mặc đi xem mắt làm anh cảm thấy bức bách phải dọn ra ở riêng.
Bà thông qua người xung quanh biết được con trai mình đang thích một đứa con gái.
Nhiều lần dò hỏi mới biết đó là Chiêu Đệ, bà nhiều lần tìm cô giảng đạo lý, nói cô không cha không mẹ nên không xứng với con trai của bà.
Chiêu Đệ nghe được cũng dở khóc dở cười, cô và Sở Mặc căn bản là hai người bạn giúp đỡ lẫn nhau không có chuyện yêu đương ở đây.
Sở Mặc lúc biết được chuyện có giải thích với cô, nói xong im lặng một hồi, lại nói tiếp nếu bây giờ cả hai đều độc thân thì cứ thuận theo tự nhiên được không?
Quan hệ của hai người về sau thật sự là như vậy, Sở Mặc giúp cô ngăn cản sự quấy rầy của mẹ mình, giúp cô sửa chữa đồ điện trong nhà, làm luật sư đại diện cho cô.
Anh còn làm quảng cáo giúp cho Chiêu Đệ, thỉnh thoảng còn làm học viên dự thính khóa mới.
Sau chuyện của Sở Mặc và Chiêu Đệ, bà Bùi đã yên tĩnh hơn rất nhiều mà quan hệ của hai người họ cũng ngày càng tốt hơn, lúc nghỉ ngơi sẽ cùng nhau đọc sách, đọc xong còn trao đổi cảm nghĩ.
Sở Mặc cảm thấy đã rất lâu rồi anh không có cảm giác như thế này, giống như trở lại thời học sinh.
Cách sống của Chiêu Đệ rất tối cổ, cô không chơi trò chơi điện tử, phần lớn thời gian cô dành để đọc sách hoặc là đi du lịch, dần dần Sở Mặc cũng bị cô ảnh hưởng.
Một ít tâm tự bị anh cất trong góc nay đã bắt đầu nảy mầm.
Mỗi ngày chậm rãi trôi qua như vậy, Chiêu Đệ ngày càng tươi cười nhiều hơn.
Cô vẫn đi dạy đều đặn, học sinh rất đông.
Sở Mặc phát hiện cô không thích quảng bá hình ảnh giống người khác, hình như cô rất sợ bị người ta biết đến.
Trên người cô có giấu chuyện cũ mà Sở Mặc ngoại trừ gia đình cô thì hoàn toàn không biết gì khác.
Năng lực giảng dạy của Chiêu Đệ rất mạnh nên bị ông chủ điều đến chi nhánh An Thành ở tỉnh Giang Đông dạy ba tháng.
Trước khi đi Sở Mặc hay bắt gặp cô ngồi thừ người, nghe đồng nghiệp nói lúc trước cô dạy ở An Thành, mới đến Thanh Châu hai năm trước.
Sở Mặc sau khi từ tòa án ra lập tức chạy đến sân bay vừa kịp lúc Chiêu Đệ đang làm thủ tục đăng ký, anh không ngừng nhắc cô nhanh chóng quay về, lúc đó anh sẽ mở tiệc tẩy trần cho cô.
Chiêu Đệ nhìn anh lưu luyến chia tay thì chọc anh khóc mũi đỏ hết rồi.
Cuối tháng 4, thời tiết còn lạnh, cô mặc một cái áo khoác kaki, mang bốt cao cổ, tóc dài đến eo, khi cô xoay người đuôi tóc còn lướt qua tay anh.
Dáng lưng cô thẳng tắp, hoa mậu xuân tùng*, từ từ khuất bóng trong biển người.
*Rạng rỡ như cây tùng mùa xuân (Lạc Thần Phú)
Sở Mặc vẫn đứng đó cho đến khi máy bay cất cánh anh mới quay bước.
3 tiếng sau cô đã ở đầu phía nam của đất nước.
****
Sở Mặc đi ra từ khách sạn, chuyến bay của anh lúc đầu giờ chiều nên tính sẽ cùng ăn cơm với Chiêu Đệ xong mới ra sân bay.
Xe chạy trên đường mới phát hiện phía sau có một chiếc Audi màu trắng đang theo đuổi.
Anh ngừng xe ở công viên, bước xuống thì chủ xe phía sau cũng bước xuống xe.
Anh ta rất cao, quần áo mặc rất có gu, dáng người oai vệ khí chất oai nghiêm.
Lúc anh ta bước tới Sở Mặc cảm thấy có chút bị áp bức, anh ta đưa tay ra, "Chào anh, tôi là Bạc Vân Tranh.
Không biết tôi có thể làm lỡ chút thời gian của anh Sở hay không?"
*****
Đối diện giáo dục Vạn Quyển có một cô gái mang đầy vẻ phong tình đang dựa trên một chiếc xe màu đỏ, cô thỉnh thoảng sẽ liếc nhìn đồng hồ.
Chiêu Đệ vừa dạy xong lớp thứ 3 nên cả người mệt mỏi, cô vừa tan ca thì bị cô gái này kéo lên xe.
Diệp Bảo Nghi gợi cảm phong tình, da trắng như tuyết, cô lớn hơn Chiêu Đệ 5 tuổi.
Lúc còn ở giáo dục Thiên Lý là Chiêu Đệ đứng lớp của cô, hai người cũng thường xuyên liên lạc.
Cô ấy biết Chiêu Đệ sẽ ở đây nên đến chờ sẵn.
Chồng của cô ấy lo rằng cô chỉ mới tốt nghiệp cấp ba không đủ trình độ nên đăng ký một lớp quốc học cho cô ở giáo dục Thiên Lý.
Chiêu Đệ tính tình trầm ổn, kiên định, kiến thức rất rộng, không giống với những người cậy tài làm giá.
Tính tình Diệp Bảo Nghi lại hấp tấp, quen biết Chiêu Đệ không bao lâu thì bị cô ấy đồng hóa.
Trong hai năm Chiêu Đệ rời đi, hai người vẫn hay liên lạc, còn gửi bưu phẩm cho nhau.
Thẩm mỹ viện của Diệp Bảo Nghi nằm trên đường Thập Lí, cách không xa đường Ngũ Hoa, khu này rất nhộn nhịp với những cửa hàng được trang trí xa hoa, trước cửa đậu không ít xe xa xỉ, lúc Chiêu Đệ bước vào cửa còn có hai hàng tiếp viên đứng chào.
Cô cảm thấy như mình lạc vào xứ thần tiên.
Chiêu Đệ không ngờ sẽ bị bắt cởϊ qυầи áo, cô từ chối làm Diệp Bảo Nghi trừng hai mắt lên, "Ai đi xông hơi còn mặc quần áo?" Nói xong còn thành thạo cởϊ áσ trên người cô, chắt lưỡi, "Mỗi khi nhìn thấy em giảng bài chị lại nghĩ chỗ này của em rốt cuộc kích cỡ là bao nhiêu đây?" còn tiện tay so một chút, "Hình như lớn hơn hai năm trước nữa."
Dê xồm à!
Diệp Bảo Nghi cởϊ qυầи áo, cô ấy chăm sóc bản thân rất tốt, vòng eo thắt đáy lưng ong, đôi chân nuột nà, dáng người yểu điệu, bầu ngực tròn tròn, cỏ mọc xanh tươi nhìn rất quyến rũ.
Cô quay đầu lại nhìn Chiêu Đệ, "Sao em còn chưa cởi ra nữa?"
"Tự em cởi, tự em cởi mà!" Chiêu Đệ đẩy tay cô ra, chậm rãi cởi đồ.
Lần đầu tiên cởϊ qυầи trước trước mặt phụ nữ, cô cảm thấy là lạ.
Chiêu Đệ cắn răng cởi cho xong quần áo, đang định bụng lấy khăn tắm quấn lại thì bị Diệp Bảo Nghi cũng đang trần trụi giữ tay.
"Ế, ngực lớn thiệt nha, sao em ít lông vậy?"
Chiêu Đệ là dáng người hồ lô, trên bụng có chút thịt, ngực lớn tạo thành đường cong rất đẹp, khe ngực sâu giống như có thể kẹp một cây viết trong đó.
Cô thường xuyên luyện nhảy nên mông to tròn, phía trước lông thưa thớt, dáng người cao vừa phải.
Chiêu Đệ nổi hết da gà, lấy khăn tắm quấn người, "Không phải đi xông hơi sao chị?"
"Đúng rồi, mình đi thôi."
Phòng xông hơi là phòng đơn, có thể đặt riêng từ trước nên một phòng chỉ có hai người bọn họ.
Chiêu Đệ ngồi trên ghế tre nhắm mắt dưỡng thần, cảm nhận cơ thể bài trừ ra từng tầng mồ hôi.
Diệp Bảo Nghi mở mắt, như đang suy nghĩ gì đó.
"Chị ly hôn rồi."
Chiêu Đệ nghe vậy thì ngạc nhiên, "Sao vậy chị?"
"Chị có ly hôn cũng phải lóc của ông ta một lớp da mới vừa lòng." Giọng cô nghe ai oán.
Chiêu Đệ biết chồng của chị ấy là ông chủ một công ty xây dựng, cô từng gặp qua rồi, ánh mắt rất khôn khéo, dáng người cường tráng.
Diệp Bảo Nghi cười lạnh, "Ông ta chê chị không biết đẻ con, mà bác sĩ lén nói cho chị biết là ông ta bị yếu sinh lý, không chừng ông ta còn có hồ ly tinh ở bên ngoài nữa."
"Vậy cũng được, bây giờ chị đây không thiếu tiền, chị lấy tiền nuôi một em trai trẻ.
Ở trên giường sướng muốn chết." Cô xoa eo, "Tối hôm qua eo chị muốn gãy tới nơi, đúng là không gì sướng bằng chơi mấy em trẻ tuổi." Nhìn qua Chiêu Đệ, "Làm chị thiếu chút chân đi không khép lại nổi."
Đề tài bẻ lái hơi bị nhanh.
"Em không cần ra dáng đứng đắn giống như hai năm trước đâu." Cô bóp mặt Chiêu Đệ.
"Chị đừng nhéo mà, toàn là mồ hôi không."
Diệp Bảo Nghi nhìn hàng mi ướt hơi nước của cô bèn cảm thấy đôi mắt Chiêu Đệ trong veo giống như nai con.
Không biết cơ thể cô đẹp đến độ nào?
Lúc trước ở giáo dục Thiên Lý cô thường xuyên bắt gặp Vân Tranh đang ôm ấp Chiêu Đệ.
Cô duỗi tay cởi dây lưng của Chiêu Đệ làm cô ấy hoảng sợ, mở to hai mắt, "Chị làm gì vậy?"
"Để chị nhìn một chút." Bạn ngồi cùng bàn thời cấp ba của Diệp Bảo Nghi là lớp trưởng có thành tích học tập rất xuất sắc, là người rất nghiêm túc.
Vì cô rất thích lớp trưởng nên mỗi lần nhìn thấy Chiêu Đệ như sống lại thời thanh xuân, cô không tự chủ được muốn tiếp xúc gần hơn với Chiêu Đệ.
"Em sợ cái gì, đều là phụ nữ nhìn thì có làm sao đâu?"
Chiêu Đệ cố tránh ra, cô bị Diệp Bảo Nghi đè lại lột áo tắm ra làm cả người trần như nhộng ngồi trên ghế tre.
Diệp Bảo Nghi cũng cởi, hai người giống nhau.
Cô ước lượng vòng một của Chiêu Đệ, "Chị từng học vẽ, sau này vì trong nhà không có tiền mới phải nghỉ, em mà làm mẫu cho chị, chị sẽ vẽ em đẹp như phụ nữ thời Phục Hưng."
Nói nhảm!
Chiêu Đệ lấy tay phải che ngực, tay trái che phía dưới.
Cô muốn lấy khăn tắm quấn lại nhưng bị Diệp Bảo Nghi kéo ra, "Em sợ cái gì, cửa khóa lại rồi không có ai vô đâu."
Cô sáp lại gần, lấy tay tách hai chân Chiêu Đệ ra, hơi nước che mờ chính giữa, hai mảnh thịt trai đầy đặn đáng yêu, phía trên lông mọc thưa thớt phía dưới lấp ló một lỗ nhỏ.
Nhỏ như vậy không biết thứ to lớn của đàn ông làm sao đi vào?
"Chị đang làm gì vậy?" Chiêu Đệ nhanh chóng khép chân lại.
Diệp Bảo Nghi cười giống mấy gã biếи ŧɦái đi dạo nhà thổ, "Em sợ cái gì, đều là người từng có đàn ông.
Em nói xem có phải Bạc Vân Tranh rất thích cặp ngực này của em?"
Đúng là Vân Tranh trước đây rất thích chui vào áo cô mút ngực, có lúc cô đang viết giáo án anh sẽ luồn tay vào áo xoa nắn.
"Em không có bạn trai."
"Chị thấy rồi nha.
Hôm đó anh ta khiêng đồ lên cho em xong rất lâu sau mới đi xuống."
Diệp Bảo Nghi biết hai bọn họ từng quen nhau.
Cô kéo tay Chiêu Đệ, "Em không cần che, chị cũng có che gì đâu." còn tò mò hỏi, "Anh ta xài được không? Chị thấy anh ta cao to chắc khỏe, lại đẹp trai như vậy nên là." Cô cười dâm, "Sóng mũi cao thẳng, nên cái đó chắc không nhỏ ha."
Chiêu Đệ co chân lên, "Hôm đó không có làm gì hết." Nếu cô không nhắc đến việc Vân Tranh tự xử.
"Bây giờ anh ta muốn quay lại với em sao?"
Quay lại sao, đúng hơn bây giờ anh ta là âm hồn không tan thì có.
Diệp Bảo Nghi nhìn sắc mặt của cô, "Chị đã nói là em còn quan tâm tới anh ta mà.
Hừ, miệng nói một đằng bụng nghĩ một nẻo."
Thời gian hai người chia tay là lúc Diệp Bảo Nghi đã học xong rồi, nên không biết lý do tại sao.
Tiếp đó Chiêu Đệ cũng đi khỏi.
Mọi chuyện diễn ra nhanh như tàu siêu tốc vậy.
Diệp Bảo Nghi nói xong lại nghĩ đến mình đây dùng tiền nuôi tình nhân không khỏi chua xót.
"Tiếc thật, anh ta rất nặng tình với em.
Chị từng gặp rất nhiều người nên không sai đâu.
Em tốt như vậy anh ta cắn hoài không nhả là chuyện bình thường."
Cắn không bỏ? Vân Tranh đúng là cái dạng này.
Diệp Bảo Nghi đối với một người thanh niên tiêu biểu như vậy muốn hóng chuyện tiếp, "Anh ta ở trên giường có chiều em không? Một lần bao lâu?"
"Em không nói cái này."
"Em đừng có ngại mà, em nói một cái, chị nói một cái."
Chiêu Đệ nằm nghiêng trên áo tắm, hai bầu ngực rũ xuống, cánh hoa giữa hai chân khép chặt, nhìn biểu cảm đang suy tư của cô lúc này rất hấp dẫn.
"Vậy được."
Diệp Bảo Nghi cười cười lại gần Chiêu Đệ, "Chiến như thế nào?"
Trên ngực Chiêu Đệ đọng một lớp mồ hôi, mắt nhìn lên ánh đèn trên trần, vừa sâu xa vừa mông lung, "Phòng tắm, ban công, sàn nhà, văn phòng, nhà vệ sinh công cộng."
Ta khinh, dữ dội như vậy.
Cô nhìn Chiêu Đệ, "Vậy anh ta từng dùng miệng cho em chưa? Còn em thì sao?"
Chiêu Đệ gật đầu rồi lắc đầu.
Nhìn không ra một Bạc Vân Tranh áo mũ chỉnh tề vậy mà đối với tìиɦ ɖu͙ƈ lại cởi mở như vậy.
Vân Tranh rất thích làʍ ŧìиɦ cùng Chiêu Đệ, chỉ cần cô không muốn anh sẽ không cưỡng ép.
"Em về trước nha chị." Chiêu Đệ nhớ đến những chuyện trước kia liền đau đầu.
"Chị có mời kỹ thuật viên mát xa, em đừng về gấp."
"Em có người bạn mới tới An Thành, lúc này chắc đang đợi em."
Diệp Bảo Nghi nhìn thấy sắc mặt cô không được vui cho rằng cô vừa nhớ lại chuyện gì đó không tốt nên cũng đứng dậy khoác áo tắm vào, "Vậy thôi, có cần chị đưa em đi không?"
"Không cần đâu, cảm ơn chị."
Trở lại chung cư đã là chạng vạng, Sở Mặc gọi điện thoại tới, giọng có chút mỏi mệt, nói anh chuẩn bị lên máy bay.
"Sao anh đi gấp như vậy? Anh nên nói trước với em một tiếng chứ."
Sở Mặc an ủi cô, "Văn phòng có việc, anh phải về một chuyến, lần này tới thăm em anh cũng nghỉ ngơi đủ rồi."
"Không lâu nữa em sẽ về Thanh Châu, đến lúc đó mời anh ăn cơm bù."
"Uhm ···· em sẽ trở về sao?"
Chiêu Đệ nhíu mày, "Đương nhiên, sao vậy anh?"
"Không có gì, ta sắp checkin rồi."
Dưới chân Chiêu Đệ rơi một bông hoa tử kinh, mũi chân cô nhún nhún trên đất.
Giọng của Sở Mặc lúc nãy nghe không được bình thường.
Trước đây khi hai người nói chuyện anh thường cao giọng biểu hiện vui sướng, nhưng vừa nãy là giọng trầm, thậm chí có chút tiều tụy?
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?.