Ái Thê – Kinh Chập

Chương 23: Vương Miện Rơi 1




Một buổi tối thường nhật trước đây lúc Chiêu Đệ cùng Vân Tranh xem vở kịch 《Richard II》 của Shakespeare nói về một hôn quân sau khi mất đi vương miện, lúc tỉnh dậy thì trở thành một nhà truyền giáo.

Chiêu Đệ dùng giọng tiếng Anh dõng dạc đọc lời thoại của Henry Bolingbroke còn Vân Tranh dùng tiếng Đức đọc tiếp lời thoại của Richard II.

Hai ngôn ngữ khác biệt bị bọn họ dùng để đọc ra một tác phẩm hoàn chỉnh.

Đến cuối cùng hai người sẽ cùng ngã xuống giường.

Vân Tranh đưa đầu tóc bù xù vào trong áo cô, Chiêu Đệ bị tóc làm ngứa phải lăn lộn tránh né.

Miệng anh lầm bẩm, "Sinh mệnh của anh chính là Chiêu Đệ, hai chúng ta hòa làm một, thiếu đi em cuộc đời này của anh sẽ không tồn tại."

Một đoạn thoại hay như vậy lại bị anh biến thể thành lời sến súa, trong hoàn cảnh này làm mất hứng.

Vân Tranh từng nói rất nhiều lời âu yếm với cô, so với mỗi cô bạn gái cũ trước đây cũng không nhiều như vậy.

Mỗi khi nhìn thấy dáng vẻ say sưa của Chiêu Đệ, cho dù là sao trời anh cũng muốn hái xuống tặng cô.

Sau này anh lại trở thành phiên bản đời thật của Richard II, sau khi mất đi tất cả mới thấu hiểu tất cả.

Đúng vậy, trong tình yêu anh không khác gì quỷ hút máu cũng chưa từng kiêng dè tình yêu của Chiêu Đệ.

***

Hơn nửa tháng sau, mỗi ngày Vân Tranh đều thành thật đến làm ở Khải Minh, nghiêm túc lên lớp dạy tiếng Đức, báo cáo làm không chút cẩu thả, tiệc xã giao mỗi ngày anh đều đi.

Bạc Viễn thấy anh như vậy nghĩ rằng anh đã thông suốt rồi.

Dấu đỏ trên má phải dần biến mất giống như chưa có chuyện gì từng xảy ra.

Lúc trước Bạc Viễn từng là hiệu trưởng trường trung học trọng điểm, về sau mệt mỏi nên tự mình mở trường dạy.

Ông quen biết rất nhiều người.

Vân Tranh sau khi tiếp quản giáo dục Khải Minh thì ngày càng phát triển nó thêm, năng lực của anh ở phương diện này đúng là không thể nghi ngờ.

Có lần đi ngang qua lớp vũ đạo thanh niên, nghe thấy bên trong có tiếng nữ sinh đang thảo luận về anh.

Nói tổng giám Bạc vừa đẹp trai vừa nhiều tiền, có thể leo lên giường của anh một đêm có chết cũng suиɠ sướиɠ.

Một nữ sinh khác nói cô mơ mộng hão huyền đi, trước đây cô ấy từng thấy có một mỹ nữ đến tìm tổng giám Bạc, so với người đẹp kia thì cô chỉ như cọng cỏ cọng rơm.

Sau đó có tiếng cười lớn.

Người nào cũng khen anh tuổi trẻ đầy hứa hẹn, suy nghĩ thấu đáo, có người thích anh vì tiền, vì vẻ bề ngoài, vì tài hoa của anh.

Khoáng Nguyệt Hảo không khác gì họ, ngay từ đầu hai người vì diện mạo bên ngoài thu hút, sau trở thành hai người bạn cùng khẩu vị, khác ở chỗ anh và cô mang theo tình cảm yêu thích.

Khi anh được một người nào đó yêu chân thành, yêu đến điên cuồng thì lúc quay đầu nhìn lại đó chính là đau thương.

Tháng sáu, hoa súng nở rộ.

Cô ấy có ổn không?

***

Tối nay, Tiết Quân Di gửi tin nhắn cho anh và vài người bạn cấp 3 đến quán bar Phương Hoa tụ tập.

Sau khi xong việc, Vân Tranh ăn vội cơm chiều rồi đến điểm hẹn.

Mọi người ngồi trong phòng bao ồn ào náo nhiệt, thấy anh bước vào đều chào hỏi, "Tổng giám Bạc đến rồi, mau ngồi đây."

Vân Tranh cười miễn cưỡng, Tiết Quân Di đá Đặng Kinh Ấp đang ngồi kế bên chơi đoán số, "Lớp phó học tập, ngồi xích qua chút đi."

Đặng Kinh Ấp ngồi nhích qua, sau khi Vân Tranh ngồi xuống, lớp trưởng Cổ Kỳ Sơn rót cho anh một ly rượu, "Lớp phó thể dục, ly này cho mày."

Vân Tranh nhận ly rượu uống cạn, nhóm bọn họ lúc trước chơi rất thân với nhau, lúc thi đại học lại chọn trường không cùng một nơi, đến lúc đi làm lại trở về An Thành, mỗi lần tụ họp vẫn gọi chức vụ trước kia của nhau.

Trong phòng bao còn có ba người nữ, một người là vợ của Cổ Kỳ Sơn, anh ta là người kết hôn sớm nhất, con đã 2 tuổi rồi.

Bạn gái của Đặng Kinh Ấp đang hát, phía dưới là nhóm đàn ông đang nói chuyện, từ công việc đến cuộc sống, ngày thường mọi người ít có cơ hội gặp nhau nên nói không hết chuyện.

"Tao sắp kết hôn, lúc đó tụi bây nhớ đi cho đủ à." Tiết Quân Di cười, bạn gái ngồi kế bên hờn dỗi đánh anh một cái.

"Nhất định sẽ đi."

Tiết Quân Di cau mày hỏi Vân Tranh, "A Tranh, sao cả đêm mày ngồi rầu rĩ vậy? Mày năm nay 28 tuổi, bộ chú Bạc không hối mày à?"

Vân Tranh bóc vỏ đậu phộng, hối cưới, cũng từng có hối.

Ông bà nội già rồi, ba mẹ cũng muốn có cháu ẵm bồng, bây giờ đang thời trai tráng, tiền bạc không thành vấn đề nhưng tại sao anh lại chưa kết hôn?

"Cuối tuần trước tao có gặp Khoáng Nguyệt Hảo, có nói tới mày.

A Tranh, theo tao thấy cô ấy còn chung tình với mày như vậy thì sao hai đứa bây không nối lại tình xưa đi?"

Đám người Tiết Quân Di không biết chuyện của anh và Chiêu Đệ.

Bọn họ không biết anh và Khoáng Nguyệt Hảo xảy ra chuyện gì, lúc trước theo nguyên lý chia tay trong hòa bình mới không nói sự thật cho bọn họ biết.

"Tao không có liên quan với cô ta." Rượu trái cây vốn ngọt nhưng khi anh uống vào lại đắng chát cổ họng.

"Uầy, thì ra vậy, tao lỡ kêu cô ta rồi." Tiết Quân Di cảm thấy chính mình vừa mới làm một chuyện bại hoại.

Sắc mặt Vân Tranh nhàn nhạt, không nói tiếng nào.

Mọi người đang nói chuyện vui vẻ, phần mềm chọn bài đã phát bài hát tiếp theo.

《 Làm tôi vui mừng làm tôi đau 》 của Châu Hoa Kiện.

Câu hát đầu tiên đã đánh thẳng vào lòng Vân Tranh.

_____ Yêu đến cuối cùng như nước đổ đi khó thu lại.

Khoáng Nguyệt Hảo đến, hôm nay cô mặc một bộ jumpsuit màu đỏ cô yêu thích, phần trên là áo dây, bên dưới là quần short, tóc uốn lọn to, trang điểm tỉ mỉ, giày cùng màu đỏ.

Toát ra thần thái thu hút ánh mắt.

Tiết Quân Di đứng dậy nhường chỗ cho Khoáng Nguyệt Hảo ngồi xuống, đôi mắt đẹp của cô có vẻ lo lắng, "Anh lái xe mà còn uống rượu?"

Vân Tranh không trả lời, mắt vẫn dán vào màn hình.

Tiết Quân Di thấy vậy đỡ lời, "Là rượu trái cây thôi, độ cồn thấp nên uống một chút không có sao đâu."

Khoáng Nguyệt Hảo gật đầu, tay cầm một miếng dưa hấu đưa cho anh, nhẹ giọng nói, "A Tranh, anh ăn chút trái cây đi."

___ rất nhiều lần muốn nói tiếng yêu người

___ rất nhiều lần muốn nói tiếng xin lỗi người

Anh không nhận, bất thình lình nhìn cô.

Nhịp tim của Khoáng Nguyệt Hảo tăng nhanh, "A Tranh?"

"Hai năm trước là cô gửi tin nhắn kêu Chiêu Đệ về phải không?" Ngữ khí của anh là khẳng định.

Khoáng Nguyệt Hảo giật giật ấn đường, "Sao anh lại nói như vậy?"

"Là cô, hôm đó cô ấy có việc phải ra ngoài.

Vốn dĩ đang ở ngoài sẽ không trở về phòng 560 nhanh như vậy."

Hôm đó anh quá ngu ngốc không phát hiện được, sau còn bị Chiêu Đệ bức đến nổi điên thành ra có nhiều chi tiết anh đã bỏ qua.

Khoáng Nguyệt Hảo gượng cười muốn níu kéo một ít thể diện, "Không phải em đâu, em cần gì phải làm như vậy chứ."

"Là cô làm, hai năm trước cô còn lén đánh một chìa khóa phòng của tôi."

Khoáng Nguyệt Hảo bạch mặt, nước mắt trào dâng, "Anh cho rằng em là loại người không từ thủ đoạn nào sao?"

"Không phải cô thì là ai.

Cô có thể vì chức vị mà bỏ rơi tôi, còn có thể vì sự phát triển lớn mạnh của giáo dục Khải Minh mà quay lại tiếp cận tôi." Giọng anh không cao không thấp nên mọi người xung quanh không nhìn về hướng này.

Nghe anh nói khiến cho Khoáng Nguyệt Hảo cảm thấy giống như đang bước trên than hồng, "Vân Tranh, anh có thể nghĩ xấu về em nhưng xin anh đừng chà đạp tình yêu của em dành cho anh."

Vân Tranh, em thật sự rất yêu anh, trước đây em không nên đối xử với anh như vậy.

Em biết sai rồi.

____ Xin người cho tôi một lối đi, cho tôi cảm thụ một chút dịu dàng.

____ Đừng làm tôi khó chịu như thế.

Vân Tranh lơ đi vẻ sướt mướt của Khoáng Nguyệt Hảo, hai mắt vẫn chăm chú trên màn hình.

Nhìn cô khóc lóc anh mới biết được tình cảm của mình đã chấm dứt rồi.

Không thể quay đầu lại.

Không thể quay đầu lại.

Vân Tranh, chúng ta chia tay đi.

Anh đứng dậy đi ra khỏi phòng bao, mặc cho Tiết Quân Di ở sau lưng gọi cũng không dừng lại.

Tiết Quân Di chửi thầm, "Đi như bị ma đuổi." quay đầu nhìn lại Khoáng Nguyệt Hảo đang nước mắt lưng tròng, tự rủa trong bụng lần sau sẽ không gọi cô ta nữa.

Vân Tranh lái xe rất nhanh đã ra đến đường lớn.

Đến phố Ngũ Hoa, anh tìm chỗ đậu xe rồi chạy vội về hướng có căn nhà màu tím.

Ở dưới lầu có một chiếc xe hơi màu trắng đang đậu, Sở Mặc đang xách những túi đặc sản anh mang theo xuống xe, Chiêu Đệ ở một bên giúp anh ta lau mồ hôi, "Sao anh mang nhiều đồ như vậy? Đến lúc em về cũng ăn không hết."

Quýt ngọt Thanh Châu Sở Mặc mang cho cô 5 thùng, sợ cô không có mà ăn.

Sở Mặc mỉm cười, dáng người anh ta mảnh khảnh, bề ngoài nho nhã lễ độ, khi cười như đang tắm gió xuân.

"Có sao đâu, em có thể đem cho đồng nghiệp.

Em ở tầng mấy anh giúp em đem lên?"

Chiêu Đệ đi trước mở cửa, "Em ở tầng 5 lận."

Cách đó không xa là một đôi chân vội vàng đến, ngừng một chút lại chật vật bỏ chạy.

***

Sở Mặc ở Thanh Châu hợp tác cùng người khác mở một văn phòng luật sư.

Lần này anh đến An Thành một là đi công tác, hai là đến thăm Chiêu Đệ.

Bà nội của Sở Mặc và bà nội của Chiêu Đệ năm xưa là hai nữ văn công.

Bà nội so với cô còn hát hay hơn nhiều.

Hai năm trước Chiêu Đệ đến Thanh Châu bởi vì nơi đó giáo dục rất phát triển, ngoài ra còn sợ Vân Tranh sẽ đến Đa Thành tìm cô, đồng thời bà nội còn nhờ cô đến thăm chị em tốt năm xưa của bà.

Nhờ đó cô mới quen biết Sở Mặc.

Lúc bà nội biết tin bà của Sở Mặc bị bệnh đãng trí đã buồn mất mấy ngày.

Sở Mặc xong việc sẽ đến giáo dục Vạn Quyển đón cô làm cho mấy đồng nghiệp hay chọc cô, nói cô dáng người xinh xắn, nghiệp vụ làm rất tốt, còn có bạn trai tuấn tú lịch sự như vậy.

Chiêu Đệ đối với mấy lời ba hoa này không giải thích càng làm họ nhiều chuyện hơn..