[Ái Thần Ái Tác Quái Hệ Liệt] Mãn Nguyệt Tình Nhân

Chương 20




Được Tôn Duẫn Thần ủng hộ, Triệu Thiên Luân hiển nhiên an tâm hơn, y nói: “Duẫn Thần, ngày đó hai lão Vương gia sáng sớm tới gặp huynh, huynh thấy bọn họ không còn dáng vẻ bệ vệ trước kia, bọn họ quỳ xuống khóc cầu huynh, huynh biết nhất định sự tình rất là nghiêm trọng, nếu huynh không vươn tay trợ giúp, chỉ sợ Vương tiểu thư sẽ ‘hương tiêu ngọc vẫn’.”

“Tỷ phu, đệ thật may mắn khi Lý Hoành Kiến chưa kịp làm chuyện như vậy với đệ, nếu đệ bị gã làm chuyện như vậy, đệ nhất định cảm thấy rất hổ thẹn với huynh, đệ nhất định chỉ muốn chết chứ không sống nổi.”

Suy bụng ta ra bụng người, Tôn Duẫn Thần cũng có thể sáng tỏ Vương tiểu thư lúc trước bị cường mang tới tri huyện phủ, liền giống như lúc trước chính mình bị Lý Hoành Kiến lập mưu hãm hại, nếu hắn thật sự bị gã xâm phạm, chỉ sợ không thể tiếp tục sống nữa.

“Duẫn Thần, tỷ phu vì bận rộn lo chuyện của Vương tiểu thư, nên thiếu quan tâm đến đệ, may mắn có Thương Hoa chiếu cố đệ, nếu không …. Thật sư không biết …. Đệ ….” Triệu Thiên Luân nghĩ về chuyện đã qua, trên mặt vẫn hiện ra nét sợ hãi, đem Tôn Duẫn Thần ôm sâu vào trong lòng, y đối với Thương Hoa thực sự vô cùng cảm tạ, nếu không có Thương Hoa, chỉ sợ Tôn Duẫn Thần sớm đã bị hại.

Lấy Tôn Duẫn Thần thương y như thế, nếu bị đám người Lý Hoành Kiến xâm phạm, chỉ sợ hắn sẽ không còn muốn sống nữa, Thương Hoa không những cứu Tôn Duẫn Thần thoát khỏi tai nạn mà còn cứu Tôn Duẫn Thần một mệnh.

“Duẫn Thần, tỷ phu có một ý tưởng.”

“Ý tưởng gì vậy, tỷ phu?”

“Tỷ phu không nghĩ để Thương Hoa tiếp tục làm nô bộc, hắn cứu đệ lần này còn so những việc làm trước đây càng ý nghĩa hơn, tỷ phu muốn cho hắn một mặt tiền cửa hàng, để hắn tự làm sinh ý nuôi bản thân, nhưng hắn lại nói hắn muốn đọc sách, cầu công danh. Tỷ phu nghĩ điều này cũng không sai, nếu hắn công thành danh toại, sau này đối với chúng ta cũng giúp ích rất nhiều, cho nên tỷ phu muốn giúp hắn được tới trường.”

Triệu Thiên Luân càng nói càng hào hứng, “Tỷ phu cảm thấy được tương lai của hắn nhất định rất sáng lạng, tuy rằng chân hắn bị như vậy, nhưng tỷ phu vẫn cảm thấy hắn là người không tầm thường.”

Tôn Duẫn Thần đương nhiên không hề hai lời liền đồng ý, nếu không có Thương Hoa cứu hắn lúc nguy cấp, hắn nhất định sẽ như sống trong địa ngục.

Cứ như vậy, Thương Hoa không cần hầu hạ Tôn Duẫn Thần nữa, nhưng Thương Hoa tự mình tìm một người thông minh lanh lợi đến làm tâm phúc hầu hạ Tôn Duẫn Thần, còn hắn một lòng chú tâm vào đọc sách, Triệu Thiên Luân bỏ ra số tiền lớn thỉnh một phu tử đến chỉ dạy cho Thương Hoa, chính là muốn cho Thương Hoa đề tên bảng vàng.

Tôn Duẫn Thần cùng Triệu Thiên Luân vẫn ngày ngày ân ân ái ái. Một năm trôi qua, đến tết Thanh Minh, Triệu Thiên Luân mang theo Tôn Duẫn Thần cùng Triệu Lí đi tảo mộ, Tôn Duẫn Thần quỳ gối trước mộ của vong tỷ, khẩn cầu: “Tỷ tỷ, đệ …. Đệ hiện tại cùng tỷ phu cùng một chỗ, đệ biết trong lòng tỷ phu chỉ có hình bóng tỷ, nhưng đệ vẫn mong được ở bên cạnh tỷ phu, được hầu hạ tỷ phu, thỉnh tỷ tỷ tha thứ cho đệ vì cùng tỷ phu cùng một chỗ.”

Tôn Duẫn Thần cảm thấy vừa hổ thẹn vừa khổ sở, còn trên mặt Triệu Thiên Luân rất thoải mái, y vỗ hai tay, nói ra lời nói động lòng người làm cho Tôn Duẫn Thần vô cùng chấn động. “Như Mộng, ta biết nàng không phải là người lòng dạ hẹp hòi, lúc trước Vương tiểu thư xuất hiện, nhất định là nàng muốn nói cho ta biết – người có bộ dạng cùng nàng giống nhau, không nhất định là người hợp với ta, mà người hợp với ta là người một mực ở bên cạnh ta, chờ đợi ta. Hiện tại, ta cùng Duẫn Thần tựa như phu thê sống cùng nhau, đệ ấy đối với Triệu Lí là toàn tâm toàn ý, còn có ai hầu hạ ta cùng Triệu Ý mà có thể cho nàng càng an tâm hơn, nàng nhất định cũng nghĩ như vậy, đúng không?”

Triệu Thiên Luân nhẹ nhàng thoải mái nói xong điều cần nói, làm cho tảng đá đè nặng trên ngực Tôn Duẫn Thần rơi xuống, hắn khóc nhìn bia mộ vong tỷ, nói ra lời thề quyết tâm cùng tình yêu của chính mình. “Tỷ tỷ, đệ thật sự yêu …. Thật sự yêu tỷ phu, đệ đem huynh ấy trở thành tướng công thân ái nhất mà ăn ở cùng đối đãi, còn với Triệu Lí, đệ cũng đem nó trở thành đứa con thân sinh của mình mà yêu thương cùng chiếu cố. Tỷ tỷ, thỉnh tỷ đáp ứng cho đệ cùng tỷ phu ở cùng một chỗ.”

Bia mộ không nói gì, nhưng là Triệu Lí lại chạy vội tới, ôm Tôn Duẫn Thần nói: “Cậu, nơi này có hoa, Lí Nhi hái đến tặng cậu.”

Hoa kia là hoa trước mộ Như Mộng cũng có, giống như ngụ ý Như Mộng đem hoa đưa cho hắn, Tôn Duẫn Thần vui vẻ nhận lấy đoá hoa kia, trên mặt tràn đầy nước mắt hạnh phúc.

Một lát sau, Triệu Thiên Luân mang theo hắn đến trước mộ tổ tiên của Triệu gia, y muốn Tôn Duẫn Thần quỳ xuống, rồi mới đối với song thân của mình giới thiệu Tôn Duẫn Thần. “Cha nương, con cùng Tôn Duẫn Thần tựa như phu thê sống cùng nhau, lòng con đã phi thường khẳng định cả đời này không thể không có đệ ấy, mà đệ ấy cũng không thể không có con, chúng con tuy rằng là nam tử, nhưng là thiệt tình yêu nhau, thỉnh cha nương phù hộ cho hai người chúng con sống trăm tuổi, có thể ân ân ái ái cả đời.”

Tôn Duẫn Thần cảm động đến cực điểm, hắn nức nở khóc lên, hắn biết Triệu Thiên Luân rất có hiếu với song thân của y, y ở trước mộ song thân mà nói như thế cũng liền đại biểu y thật sự đem hắn trở thành nương tử của chính mình, đem hắn đến đây giới thiệu cho song thân đã mất của y biết.

“Đừng khóc, đệ phải cao hứng mới đúng chứ.”

“Đệ…. Đệ cao hứng đến chảy nước mắt.”

Hắn gắt gao ôm lấy Triệu Thiên Luân, Triệu Thiên Luân cũng ôm lại hắn, Triệu Lí cảm thấy khó hiểu liền chen vào giữa, “Phụ thân ôm cậu, cậu ôm phụ thân, con đây cũng muốn ôm phụ thân cùng cậu.”

Triệu Thiên Luân bồng nó lên, cười nói: “Sau này nếu thời điểm không có người, con có thể kêu cậu là ‘nương’.”

Triệu Lí nhăn hai hàng lông mày trên khuôn mặt nho nhỏ lại, Tôn Duẫn Thần xấu hổ đến muốn chui xuống đất, hắn tức giận đánh nhẹ vào đầu vai của Triệu Thiên Luân, “Huynh nói bậy bạ gì vậy, đứa nhỏ tưởng thật thì sao?”

“Như thế mới tốt chứ sao.”

“Chỉ biết nói năng lung tung.”

Hắn vừa nói xong, Triệu Lí tiếp tục nhăn hai hàng lông mày lại, nó có điểm nghĩ thông suốt, vui vẻ cười nói: “Như vậy Lí Nhi cũng có nương, đúng không phu thân?”

Triệu Thiên Luân nhìn nó, nói: “Lý Nhi có nương, cảm thấy vui không?”

“Lý Nhi rất vui, thấy người khác có nương, còn Lí Nhi không có nương, Lí Nhi rất buồn, hiện tại Lí Nhi cũng có nương.”

Tôn Duẫn Thần đang muốn mắng Triệu Thiên Luân dạy hư đứa nhỏ, không thể ngờ Lí Nhi vươn tay muốn với tới đầu vai hắn, hắn vươn tay ôm qua, Lí Nhi thân thiết ở trên mặt hắn cọ cọ, nũng nịu kêu lên: “Nương.”

Mặt Tôn Duẫn Thần đỏ bừng, không dám lên tiếng trả lời, Triệu Lí lại kêu lên ngọt ngào: “Nương, sao nương không để ý tới Lí Nhi?”

Triệu Thiên Luân vui vẻ cười lớn, hắn tức giận liếc mắt trừng Triệu Thiên Luân một cái, cuối cùng cũng lên tiếng: “Lí Nhi ngoan.”

Triệu Lí vui vẻ ôm mặt hắn, hôn một cái lên gò má của hắn, “Nương, nương đối với con tốt nhất.”

Tôn Duẫn Thần vừa xấu hổ vừa mừng, tuy rằng giận Triệu Thiên Luân dạy hư đứa nhỏ, nhưng dù sao Lí Nhi là do một tay hắn nuôi lớn, nếu nói nó xem hắn như mẫu thân thì cũng không có sai.

Tựa như lúc trước Vương tiểu thư đến, hắn thống khổ rời đi, cũng là vì làm cho Lí Nhi sớm trở nên thân thiết với Vương tiểu thư, để tránh sau này Vương tiểu thư đối với nó không tốt, trong lòng hắn luôn muốn nó sống được hạnh phúc, bằng không nhìn nó bị Vương tiểu thư đánh chửi như vậy, hắn cũng rất xót xa cùng đau lòng.

“Nương, trên người nương thơm quá, Lí Nhi còn muốn hôn một cái nữa.” Nó ngượng ngùng chu cái miệng đầy nước miếng hướng tới đôi môi Tôn Duẫn Thần, bị Triệu Thiên Luân nhanh tay lẹ mắt lấy tay ngăn chận lại. “Miệng này không thể hôn.”

Triệu Lí khó hiểu nhíu mày lại, lời phụ thân nói làm nó không thể lý giải, “Vì sao?”

“Bởi vì nó thuộc về phụ thân.”

“Là sao?” Lí Nhi lại nhíu mày.

Tôn Duẫn Thần tức giận đến đạp Triệu Thiên Luân một cái, âm thanh phát hoả: “Huynh lại nói hưu nói vượn gì vậy?”

Triệu Thiên Luân đối với việc này thực kiên trì, Trước kia y xem Tôn Duẫn Thần như tiểu hài tử, cho nên chưa bao giờ chú ý tới diện mạo xinh đẹp của hắn, hiện tại y thương hắn mãnh liệt, cũng phát hiện Tôn Duẫn Thầnn có bao nhiêu ‘quốc sắc thiên hương’, mà y bỗng nhiên ngộ ra rằng trừ phi là người chết, bằng không bất kỳ ai thấy diện mạo xinh đẹp của hắn đều có phản ứng, y cũng không muốn sau này cùng với đứa con của mình tranh dành Tôn Duẫn Thần.

“Huynh nói không có sai, Lí Nhi chỉ có thể hôn hai má của nương, còn lại tóc, môi, thân thể đều là của phụ thân.”

Tôn Duẫn Thần cả giận, nói: “Huynh còn tiếp tục nói bậy, đệ không thèm để ý huynh.”

Triệu Lí lại nhìn về phía phụ thân của mình, giống như hy vọng Triệu Thiên Luân giải thích thêm, Triệu Thiên Luân ‘khụ’ hai tiếng, nói: “Khi nào Lí Nhi lớn lên sẽ hiểu.”

Dùng lời nói lấp lửng này để trả lời Triệu Lí, tốt nhất không nên nói thêm gì nữa để làm Tôn Duẫn Thần sinh khí, Triệu Thiên Luân càng ngày càng phát giác – Tôn Duẫn Thần tuy rằng rất thương y, nhưng tính tình rất là ngang ngạnh rất khó trấn an, y cũng không muốn chọc giận Tôn Duẫn Thần, để rồi chịu khổ.

Triệu Lí mặc dù vẫn không hiểu, mặt nhăn mày nhíu, nhưng từ trước đến nay nó luôn nghe lời phụ thân, liền ngoan ngoãn nói: “Được, con đây hôn hai má của nương là tốt rồi, còn những cái khác để cho phụ thân.”

Nói xong, nó hôn lên má phải của Tôn Duẫn Thần hai cái, làm cho tâm của Tôn Duẫn Thần càng nổi hoả, Tôn Duẫn Thần ôm nó bỏ đi trước, hắn đối với Triệu Thiên Luân vẫn còn sinh khí chưa tiêu.

“Lí Nhi, chúng ta đi. Hừ, để phụ thân con đứng một mình ở đây để gió thổi vào làm đầu bình tỉnh lại một chút, mới không nói những lời nói vô nghĩa nữa.”

“Được, nương, chúng ta đi.” Triệu Lí đương nhiên sẽ về phe của Tôn Duẫn Thần, bởi vì thời gian nương chiếu cố nó, cùng nó chơi đùa so với phụ thân còn nhiều hơn, đương nhiên với nó mà nói – nương phải quan trọng hơn.

Triệu Thiên Luân ở đằng sau lẩm bẩm: “Ta không có nói sai, đêm qua rõ ràng ngươi còn khóc cầu ta hôn khắp thân thể ngươi a.”

Tôn Duẫn Thần trầm thanh hỏi, “Huynh đang một mình nói cái gì vậy?”

“Không, không có nói gì.” Triệu Thiên Luân lập tức thức thời câm miệng, vội vàng bước tới, nói lầm bầm, hiện tại Tôn Duẫn Thần đang sinh khí, y có ngốc đâu mà nói ra lời nói tối hôm qua hắn đòi y hôn khắp người hắn, y cũng chưa có muốn chết.

Tưởng tượng lại bộ dáng cùng khuôn mặt xinh đẹp của Tôn Duẫn Thần mang theo nước mắt, khóc lóc cầu xin y hôn lên người hắn, tâm tình của Triệu Thiên Luân khoái trá lên rất nhiều, mà Tôn Duẫn Thần nào biết nụ cười giảo hoạt trên mặt y là ý tứ gì.

Gió thổi nhẹ qua những cây cỏ cùng đoá hoa ở mộ địa, cũng thổi tới trên người của ba người bọn họ, những ngày thống khổ đã qua đi, cuối cùng những ngày hạnh phúc đang từ tiến đến.《 quyển sách hoàn 》