Ái Tại Hoa Hương Phiêu Tán Thì

Chương 17: Biến cố




*Lời tác giả: Tác giả có chuyện muốn nói: Hôm nay là cuối tuần có chút việc bận cho nên cũng không có thời gian phân chương tiết ra, thật sự cảm thấy chính mình đang tự ngược a: Ngày 15 tháng 9 năm 2010, 20:30.

Trời đã dần chuyển sang tối mịt, Tô Ngôn vẫn đứng bên cửa sổ không muốn tiếp tục sửa soạn hành lý đang bày ra chật phòng khách, thu lại dòng hồi tưởng, anh lấy điện thoại ra gọi cho một số điện thoại từ lâu đã trở nên xa lạ.

“Uy, cha?” Tô Ngôn nhỏ giọng kêu lên, đầu dây bên kia là Lâm Khiếu, từ lâu anh không biết điện thoại này có còn được dùng hay không, không biết người ở đầu dây bên kia có còn muốn nghe giọng của anh hay không, hàng năm anh đều nhắn tin cho cho đối phương, chính là cho đến bây giờ đều không nhận được hồi âm, anh không biết đối phương có còn hận mình hay không nữa.

“Tiểu Ngôn?” Nghe thấy tiếng cha đã lâu lắm không được nghe, Lâm Khiếu không hiểu sao lại cảm thấy xúc động muốn khóc, đã nhiều năm như vậy, đứa nhỏ kia vẫn rất thường xuyên nhắn tin ân cần hỏi thăm ông, nhưng chính mình lại tàn nhẫn lờ đi, tuy ông biết làm như vậy với Tô Ngôn là một loại tổn thương vô hình, nhưng ông không còn cách nào khác.

“Cha, ngày hôm qua con vừa về nước.”

“Nga, tính toán phát triển trong nước sao? Cũng tốt.”

“Cha, con có thể cầu người một chuyện hay không? Tuy con biết có lẽ yêu cầu này là quá phận, sẽ làm cha sinh khí, nhưng con thật sự hi vọng cha có thể nói cho con…” Thanh âm Tô Ngôn trở nên nghẹn ngào cầu khẩn.

“Tiểu Ngôn, đã bốn năm rồi, con nên quên đi, hãy cố gắng sống tốt con à, con biết rõ tiểu Mộ luôn hi vọng con được sống tốt mà.” Đã bốn năm trôi qua mà Tô Ngôn vẫn chưa quên được tiểu Mộ sao? Lâm Khiếu vì đứa nhỏ này mà cảm thấy đau lòng.

“Không thể được, cả đời đều không thể quên được, con sẽ sống tốt cả phần của cậu ấy. Xin cha nói cho con biết, tiểu Mộ rốt cuộc được chôn ở đâu?” Nước mắt không ngăn được mà tí tách rơi xuống, mấy năm nay anh luôn tự nhủ phải kiên cường sống thật tốt thay cho cả phần của tiểu Mộ, nhưng giờ phút này anh lại nhịn không được mà trở nên yếu đuối.

“Tiểu Ngôn, quên đi.”

“Xin cha hãy nói cho con, ngày mai là sinh nhật của tiểu Mộ, con muốn đi gặp cậu ấy, cha, cầu xin người.”

“Tiểu Ngôn, đừng cưỡng cầu nữa, tiểu Mộ không hi vọng nhìn thấy con như vậy đâu.” Thật sự không thể tiếp tục nghe được nữa, Lâm Mộ cứng rắn dập điện thoại.

Di động truyền ra âm thanh tít tít, Tô Ngôn cầm lấy li nước đang đặt trên bàn, hướng bức tường đối diện mà ném thật mạnh, li thủy tinh vỡ tan thành nhiều mảnh vụn.

“Uy, mẹ hả?” Tô Ngôn không tình nguyện mà gọi cuộc điện thoại này.

“Tiểu Ngôn, đã sắp xếp xong chưa?” Tạ Mẫn Chi vội vàng một ngày vừa trở về nhà đã thấy Tô Ngôn dọn đi thuê phòng ở rồi.

“Mẹ, hãy nói thật cho con biết, mẹ rốt cuộc có biết tiểu Mộ được chôn ở đâu không?”

“Tiểu Ngôn!” Tô Ngôn mấy năm qua đều không hề nhắc tới tiểu Mộ, vốn tưởng rằng anh đã quên được, chính là đứa nhỏ này thật ra vẫn chưa chết tâm.

“Kỳ thật con biết là cho dù mẹ có biết cũng sẽ không nói cho con, nhưng mẹ à, con thật sự không biết đi hỏi ai đây nữa, đã bốn năm, mọi người không ai muốn nhắc tới, con cũng không nói, nhưng mọi người đừng nghĩ thời gian dài sẽ làm phai nhạt, con nói cho người biết là không có khả năng, cho dù mọi người quên được con cũng sẽ mãi không quên, con hiểu rõ mẹ định đợi vài năm nữa chờ con quên hẳn sẽ tìm một cô gái để kết hôn cùng con. Chuyện này không có khả năng xảy ra, con yêu tiểu Mộ, cả đời này con chỉ yêu một mình cậu ấy mà thôi, con sẽ không bao giờ yêu người khác, cho dù thời gian có trôi qua bao lâu đi nữa, cho nên đừng hi vọng có thể làm con thay đổi tình cảm. Con thầm nghĩ muốn cứ cả đời sống một mình như vậy, sống thay phần của tiểu Mộ, con xin mẹ, nếu mẹ biết hãy nói cho con, con muốn đi gặp cậu ấy, gặp cậu ấy… Cậu ấy một mình như vậy chắc chắn sẽ rất cô đơn, con luôn muốn được gặp cậu ấy một lần.”

Nghĩ đến đứa con năm đó có lẽ là do tuổi trẻ chưa hiểu chuyện, được một thời gian sẽ chịu buông tay thôi, nghĩ rằng làm như vậy sẽ tốt cho con mình, chính là Tạ Mẫn Chi phát hiện bà đã sai lầm mất rồi, là bậc cha mẹ của Tô Ngôn nhưng hai người lại chẳng hề hiểu anh, trải qua vài năm sống một mình ở ngoại quốc, Tô Ngôn giờ đây trở nên thật thành thục, chàng trai hai mươi bảy tuổi lại giống như người đàn ông trưởng thành hơn ba mươi, anh là thật lòng yêu Lâm Mộ, Tạ Mẫn Chi hiểu được, mấy năm nay bọn họ đều muốn vì Tô Ngôn mà đền bù hết thảy.

“Tiểu Ngôn, thực xin lỗi, mẹ thật sự không biết, Lâm Khiếu cho tới bây giờ vẫn không nói gì cả.” Tạ Mẫn Chi và Lâm Khiếu giống nhau, đều không muốn nói thêm gì nữa, bà nói xong liền gác máy.

Trong tay lại truyền ra âm thanh tít tít, Tô Ngôn cảm thấy rất hận, hận chính mình lỗ mãng, hận chính mình xúc động, hận chính mình năm đó không để ý người ngoài ngang nhiên đứng trước mặt họ nói anh yêu Lâm Mộ.

=======================

Từ năm thứ hai đại học ấy.

Tô Ngôn nói, “Mộc Mộc, anh yêu em.”

Lâm Mộ trả lời, “Em cũng yêu anh, Ngôn!”

Thời khắc kia cả hai người đều nhận ra đối phương chính là người duy nhất mà mình thương yêu.

Cuộc sống ngày càng trở nên bận rộn, hai người tuy đều vội vàng để có thể tốt nghiệp loại ưu nhưng về đến nhà lại chìm trong ngọt ngào vô tận, Tô Ngôn mỗi ngày vẫn về nhà ăn cơm Lâm Mộ nấu. Lâm Mộ bởi vì lịch học càng ngày càng dày nên không tham gia kịch nói nữa, chỉ còn giữ lại chương trình trên radio, kỳ thật nguyên nhân chủ yếu là do Tô Ngôn không thích Lâm Mộ đối với nữ sinh khác nói lời ngon tiếng ngọt, tuy chỉ là kịch trên radio. Đồng môn Sách Hoa và Mạc nho nhỏ còn tìm Mộ Ngôn nhờ đọc kịch đam mỹ lại càng bị Tô Ngôn phản đối, cùng nam nhân khác nói chuyện yêu đương làm sao anh có thể để cậu tham gia được chứ.

Cuộc sống hạnh phúc quá mức an nhàn làm cho người ta trong tiềm thức đều cảm thấy thế giới thật tốt đẹp, xung quanh ai ai cũng là người tốt, cho nên mất dần cảm giác đề phòng, mãi cho đến khi trên trang mạng trường đồn ầm Tô Ngôn ngủ chung với nam sinh khác, mọi người đều thật sự khiếp sợ, mà những chuyện tiếp theo cũng phát sinh quá nhanh, rất đột ngột.

Đó là mùa thu của đại học năm tư, quốc khánh vừa kết thúc, hôm nay lúc Tô Ngôn lái xe đưa Lâm Mộ đến học viện tin tức trông thấy rất nhiều người chỉ chỏ bàn tán gì đó về bọn họ, làm cho Tô Ngôn và Lâm Mộ cảm thấy rất mờ mịt.

“Sư huynh, anh đang ở đâu? Đừng cùng Mộ ca ca đến trường, hôm nay trước hết cứ xin phép nghỉ đi.” Lâm Mộ vừa bước xuống xe thì di động của Tô Ngôn vang lên, Tống Thiến gấp gáp nói trong điện thoại.

“Sao lại thế? Anh vừa đưa Lâm Mộ đến trường, chuẩn bị vào học đây, hôm nay sao tất cả mọi người đều kỳ quái như vậy?”

“Chuyện anh ngủ chung với Lâm Mộ đã bị đồn âm trên mạng rồi, anh mau dẫn Mộ ca ca về đi, em đi tìm người quản trị mạng sau.”

“Cái gì ngủ chung? Anh còn không có cùng tiểu Mộ… A nha em nói cái gì vậy, rốt cuộc là vì sao lại thế nào? Có phải là nhận sai người không?”

“Gương mặt đẹp của anh ai có thể nhận sai? Bất quá nam sinh kia thật sự không thấy rõ mặt, nhưng rất nhiều người nói đó là Lâm Mộ, anh đừng nói gì nữa, mau về đi.”

“Ân, anh biết rồi.” Tô Ngôn biết sự tình nhất định nghiêm trọng, bằng không Tống Thiến sẽ không khẩn trương đến vậy.

“Tiểu Mộ lên xe đi, chúng ta trở về.”

“Làm sao vậy?” Lâm Mộ một lần nữa ngồi lại lên xe, vẻ mặt mờ mịt hỏi.

“Về nhà rồi nói.”

Vừa về đến nhà Tô Ngôn lập tức mở máy tính ra lên diễn đàn của trường học, quả nhiên có một mục đề tên là “Nhân tài của học viện pháp luật cùng nam sinh lạ mặt ôn lại chuyện xưa.” Ở trên diễn đàn mục đề đỏ chót, bài đăng đã có 4000 lượt xem, Tô Ngôn nhấn vào, trong nháy mắt bỗng hóa đá. Bài đăng đưa ra một bức ảnh hai nam sinh nửa thân trên trần trụi nằm ở trên giường, nam sinh bên trái ôm lấy nam sinh bên phải, mà nam sinh bên trái ai cũng nhận ra đó là Tô Ngôn, người bên phải nằm úp mặt vào ngực người kia nên thấy không rõ lắm, bức ảnh vừa đưa ra lập tức đã được các đồng học bàn tán sôi nổi, rất nhanh còn có người chỉ ra nam sinh bên phải hẳn chính là người thường hay đi chung với Tô Ngôn, Lâm Mộ. Bài đăng đến nay đã có hơn 3000 bình luận, được đưa lên vào rạng sáng hôm qua, gây xôn xao dư luận có thể là công dụng lớn nhất của diễn đàn đi.

“Hỗn đản.” Tô Ngôn mắng, lấy di động ra muốn tìm người tới xử lí chuyện này.

“Người này không phải là em.” Lâm Mộ sững sờ đứng phía sau Tô Ngôn, hiểu được vì cái gì mà đột nhiên bọn họ phải trở về, hiểu được vì cái gì mà đồng học lại đối với bọn họ chỉ trỏ, chính là người kia không phải cậu.

“Đương nhiên không phải.” Tô Ngôn vẫn chưa hiểu ý tứ của Lâm Mộ, tiếp tục gọi điện thoại.

“Người còn lại chính là anh.”

“Ân.” Màn hình di động đang dừng lại ở số điện thoại của Tạ Mẫn Chi, Tô Ngôn lo lắng không biết có nên kinh động tới mẫu thân đại nhân hay không, “Ân? Em nói cái gì?”

Đột nhiên có phản ứng, Lâm Mộ có lẽ đang tưởng anh chạy đi ôm một nam nhân khác ngủ cùng đi? “Tiểu Mộ, anh không có, tuyệt đối không có, anh như thế nào có thể đi ôm người khác ngoài em chứ!”

“Chính là…” Chuyện này phải giải thích như thế nào đây?

“Mộc Mộc, em phải tin tưởng anh, chuyện này khẳng định có vấn đề, anh sẽ tìm ra hung thủ, em phải tin anh.” Tô Ngôn đứng dậy ôm Lâm Mộ, anh không nghĩ Lâm Mộ lại hiểu lầm, không nghĩ tới lại có người dám tổn thương Lâm Mộ, “Anh gọi điện thoại cho mẹ, để bà nghĩ cách giúp chúng ta.”

“Đừng gọi làm mẹ thêm lo lắng, chúng ta không thể tự mình nghĩ cách sao?”

“Dù sao chúng ta cũng trong sạch, cho nên nhờ mẹ anh làm cho mọi người biết rằng chuyện này là do người khác có ác ý gây nên, đây là cách duy nhất anh nghĩ tới.”

Anh lập tức gọi điện cho Tạ Mẫn Chi nói rõ sự tình, hơn nữa cũng gọi điện báo cho Lâm Khiếu, năm phút sau bài đăng trên diễn đàn đã bị xóa, Tạ Mẫn Chi điều tra ra người đăng lên ở trong một nhà gần trường học, bà đang phái người đi điều tra.

“Ding dong, ding dong.” Chuông cửa vang lên, Tô Ngôn đứng dậy đi mở cửa, thấy Tống Thiến và Chu Thiên Minh đang đứng trước cửa nhà.

“Sư huynh, bài đăng đã bị xóa rồi, không hiểu sao người ta có thể chụp hình được.” Tống Thiến vừa nói vừa đi vào thư phòng, Chu Thiên Minh cũng vào theo.

“Mộ ca ca anh không sao chứ? Anh yên tâm, chúng ta nhất định sẽ tìm ra kẻ xấu xa kia.” Tống Thiến an ủi Lâm Mộ, kỳ thật mấy năm gần đây cô vẫn cảm thấy được giữa Tô Ngôn và Lâm Mộ là có chuyện gì đó khác lạ, có khi thật sự hai người họ là một đôi, chính là cho dù đó có là sự thật thì bị chụp ảnh đăng lên mạng để đồng học bàn luận như vậy thật sự là đáng giận mà.

“Tô Ngôn, thật sự không phải cậu sao?” Chu Thiên Minh đối với chuyện này thật sự vẫn còn mờ mịt, kỳ thật Lâm Mộ cùng Tô Ngôn ở trên trường cũng rất ít khi đi cùng nhau, bên học viện pháp luật rất ít người biết đến Lâm Mộ, chính là người bên học viện tin tức lại thường xuyên bắt gặp Tô Ngôn lái xe chở Lâm Mộ đi học, cho nên tuy Chu Thiên Minh cùng Tô Ngôn là bạn thân nhưng cũng ít khi nhìn thấy Lâm Mộ, có thể nói là Tô Ngôn đem Lâm Mộ bảo hộ tốt lắm.

“Anh đang nói cái gì vậy?” Tống Thiến ngăn không cho Chu Thiên Minh phát ngôn bậy bạ.

“Để tôi đi lấy nước cho mọi người, mọi người uống gì?” Lâm Mộ đứng dậy định đi vào bếp.

“Mặc kệ họ đi, Thiên Minh cậu tự vào bếp lấy đồ uống đi, tiện lấy cho tiểu Thiến luôn.”

Tô Ngôn để Chu Thiên Minh tự mình vào bếp, cầm lấy máy tính bảng ngồi lên sô pha, để Lâm Mộ ngồi sát bên người, giờ phút này nếu anh không ở bên cạnh Lâm Mộ thì chắc chắn một hồi cậu sẽ nghĩ lung tung rồi trốn đi mất, để cậu ngay bên cạnh như vậy mới có thể ngăn cậu chạy đi làm mấy chuyện ngốc nghếch.

“Phòng này có chút quen mắt, xem địa chỉ trên đầu giường đi.” Tô Ngôn vừa nói vừa phòng to góc ảnh lên, “Khách sạn Hồng Tường.” Mấy chữ mờ mờ hiện ra.

“Đây không phải là khách sạn mà lễ tốt nghiệp các đàn anh tổ chức liên hoan sao? Lần đó người của hai học viện đều đi đầy đủ phải không?” Tống Thiến đầu tiên nghĩ tới ngày liên hoan đó có trông thấy Tô Ngôn.

“Ngày đó anh uống rượu say, lúc tỉnh lại đã thấy nằm trong phòng khách sạn, Thiên Minh cũng say khướt nằm vật trên sô pha.”

“Chẳng lẽ người này là Chu Thiên Minh?!” Tống Thiến nhìn vào người đàn ông còn lại, lại nhìn về phía Chu Thiên Minh vừa đi ra khỏi bếp.

“Mấy người sao lại nhìn tôi như thế?” Chu Thiên Minh bưng nước đi vào thư phòng liền thấy ba người còn lại đang dùng ánh mắt quỷ dị nhìn mình.

“Thiên Minh, ngày tổ chức liên hoan ở Hồng Tường cậu còn nhớ rõ không?” Tô Ngôn là người đầu tiên mở miệng.

“Ân nhớ rõ a.” Chu Thiên Minh đem nước đưa cho Tống Thiến.

“Ngày đó chúng ta uống rượu xong như thế nào lại vào trong phòng khách sạn?”

“Tớ không uống rượu, chỉ có cậu say thôi.” Chu Thiên Minh tìm chỗ ngồi xuống.

“Cậu không say? Khi tớ tỉnh lại thấy cậu đang nằm ngủ trên sô pha như heo chết mà.” Tô Ngôn không rõ hỏi.

“Ngày đó không phải cậu uống rượu sao? Sau đó có một đồng học nói là bằng hữu của cậu đến mang cậu đi. Thật lâu sau, kỳ thật tớ cũng không nhớ rõ là bao lâu nữa, đồng học kia quay lại đưa chìa khóa phòng khách sạn cho tớ, nói cậu uống rất say, ói mửa lung tung nên lấy tên cậu mướn một phòng khách sạn cho cậu nằm nghỉ. Cuối cùng khi tiệc tan tớ lấy chìa khóa đi tới phòng thì thấy cậu đang nằm chiếm hết cả cái giường, tớ đành phải leo lên sô pha nằm tạm. Chẳng lẽ đây là ảnh chụp ngày đó? Tớ khẳng định mình không làm gì cả, tớ không say, nhớ rất rõ mà.”

“Vậy người mang sư huynh tới phòng là ai?” Tống Thiến lại hỏi.

“Anh không biết, hình như là người của học viện tin tức.”

“Bằng hữu của tớ bên học viện tin tức, làm gì có người nào.” Tô Ngôn nhìn Lâm Mộ, là ai chứ? Người này là nhắm vào mình hay thật ra là nhắm vào Lâm Mộ? Tưởng tượng đến việc Lâm Mộ có thể bị dính tai tiếng Tô Ngôn liền phi thường căm tức, “Người kia kỳ thật là nhằm vào tiểu Mộ đi?”

“Tiểu Thiến, gọi cho mẹ anh, nói mẹ điều tra giúp anh người thuê phòng khách sạn ngày đó là ai.” Tống Thiến nghe được Tô Ngôn nói như vậy liền lập tức gọi điện cho Tạ Mẫn Chi.

“Sẽ không phải là hắn đi?” Lâm Mộ đột nhiên mở miệng.

“Em nghĩ đến ai?”

“Lí Học Phong!” Lâm Mộ nhìn Tô Ngôn, cảm thấy thanh âm của chính mình đều đang run rẩy.

“Em như thế nào lại nghĩ đến hắn?” Người này thật lâu về trước làm Lâm Mộ bị tổn thương, Tô Ngôn không quên, chính là giờ phút này tại sao Lâm Mộ lại hoài nghi hắn?

“Kì thật Lý Học Phong là tổ phó của chương trình radio, em không muốn tiếp tục tham gia cũng là vì hắn, chính là học kì trước thầy giáo đã đề cập với em rất nhiều lần, tổ trưởng tam thời cũng đến năn nỉ cho nên em đành phải chấp nhận tham gia.” Lâm Mộ nhìn Tô Ngôn, cậu không nói cho Tô Ngôn biết chính là sợ anh mất hứng, kỳ thật cậu cũng không muốn đi cho nên cố gắng trách tiếp xúc với Lí Học Phong.

“Sau đó?” Tô Ngôn nắm lấy tay Lâm Mộ, anh biết Lâm Mộ không phải là cố ý không nói cho anh, chính là cậu sợ anh lo lắng, cho nên anh không trách cậu, chỉ tự trách mình không đủ cẩn thận.

“Có một lần tổ radio có hoạt động ngoại khóa, mọi người kéo em đi theo, không ngờ Lí Học Phong cũng có đi. Hắn nói hắn vẫn còn thích em, không thể quên cái gì đó, nhưng em đã cự tuyệt. Về sau hắn vẫn thường xuyên cố ý đến tìm em, em cố gắng lánh mặt nhưng hắn thật sự quá phiền phức cho nên em nói với hắn rằng em đã thích người khác rồi, vừa lúc hôm đó anh tới đón em, em nghĩ có lẽ hắn thấy được, nghĩ rằng người em nhắc tới chính là anh cho nên mới tìm cách hại anh.”

“Em nghĩ rằng hắn chẳng những là muốn trả thù sư huynh mà còn cố ý hãm hại Mộ ca ca nữa.” Gọi điện thoại cho Tạ Mẫn Chi xong, Tống Thiến đưa ra suy nghĩ của mình, “Em gần đây biết được thông tin học kỳ này tổ trưởng của đài thôi việc, mọi người đang rộn ràng chuyện tuyển người mới.”

“Đài radio lâu nay vẫn không có tổ trưởng chính thức, mấy lâu nay đâu có chuyện tuyển tổ trưởng mới?” Lâm Mộ cảm thấy kì quái, chuyện này thì có quan hệ gì?

“Chính là vì trước đây không tuyển, cho nên giờ đây việc tuyển tổ trưởng là việc rất hệ trọng, trước mắt tổ trưởng phải là người có thực lực nên thấy có nhiều người đề cử tổ phó Lí Học Phong, tuy vậy cũng có rất nhiều người hoan nghênh Mộ ca ca anh. Mọi người nghĩ đi, nếu em đoán không sai thì chuyện ảnh chụp cùng với kẻ suy đoán Mộ ca ca là người trong bức ảnh cũng đều do hắn an bài.” Người này xem ra thật bại hoại, Tống Thiến khinh thường nghĩ.

“Hỗn đản, năm đó đáng ra nên trực tiếp đuổi hắn ra khỏi trường học.” Tô Ngôn nghĩ rằng việc này vẫn là nên nói cho Lâm Khiếu biết, liền chạy ra phòng khách gọi điện thoại.

“Mộ ca ca, em hỏi một chuyện có được không?” Kỳ thật Tống Thiến biết hỏi chuyện này bây giờ là không thích hợp, nhưng cô rất tò mò muốn biết năm đó Lâm Mộ cự tuyệt mình có phải là vì Tô Ngôn hay không?

“Ân, đúng vậy.” Lâm Mộ trả lời khẳng định với Tống Thiến.

“Em còn chưa hỏi, làm sao anh biết?”

“Anh biết em đang nghĩ đến chuyện gì, đúng vậy, em là bị đánh bại bởi Tô Ngôn, cho nên kỳ thật mọi chuyện vẫn rất dễ cho qua, đúng không?”

Đúng vậy, Tô Ngôn đối tốt với Lâm Mộ cô hiểu rõ, nếu thật sự là thua dưới tay Tô Ngôn thì cô có thể vui vẻ được rồi, tuy cô không hiểu lắm hai nam nhân làm sao có thể yêu nhau, nhưng nhìn đến Tô Ngôn và Lâm Mộ có dần dần có điểm hiểu ra.

Sự kiện giường chiếu đó Tạ Mẫn Chi và Lâm Khiếu rất nhanh đã giải quyết xong, Lí Học Phong quả nhiên là bởi vì bị Lâm Mộ cự tuyệt nhiều lần, lại thấy Lâm Mộ và Tô Ngôn có cảm tình tốt như vậy nên ghi hận trong lòng, hơn nữa nhà đài lại tuyển tổ trưởng, nguyên bản hắn là tổ phó thì lẽ ra chức tổ trưởng sẽ vào tay hắn, thế nhưng mọi người lại bầu cho Lâm Mộ nhiều hơn, cho nên ngày đó hắn thấy Tô Ngôn uống say liền bày mưu tính kế. Thấy con mình bị người khác hạ nhục, Tạ Mẫn Chi và Lâm Khiếu đều không thể bỏ qua, vì vậy trường học không những đưa vụ này ra ánh sáng, thanh minh vụ việc là do người xấu có ác ý hãm hại, mà còn khai trừ luôn Lí Học Phong.