Ái Tại Đồ Thư Quán

Chương 24




Hạ Trạch không hỏi Lâm Húc vì sao đột nhiên không đến thư viện nữa.

Lâm Húc cũng không chủ động giải thích nguyên nhân của mình.

Bất quá điều kỳ lạ là, mối quan hệ giữa hai người, so với lúc trước thì thân thiết hơn.

Mỗi ngày cùng nhau ăn cơm, cùng nhau tự học, cùng nhau đi đá banh … Dường như chỉ cần có thời gian, hai người họ đều cố gắng để ở cùng nhau vậy, cho dù đang trong kỳ thi quan trọng, bọn họ cũng chẳng quan tâm.

Giống như hôm nay vậy, 9/7, Hạ Trạch dính liên tiếp 3 môn: Sáng thi liên tục 2 tiếng thì không nói đi. Đến chiều từ 2h30 ~ 4h thi môn thứ 2, từ 4h30 ~ 6h thi môn thứ 3 ….Hơn nữa buổi chiều thi toàn các môn phải dùng não để tính toán, có phải muốn lấy mạng người hay không?

Trái ngược với y, hôm nay hắn là rảnh rỗi cả ngày, hôm nay hắn chỉ thi có 1 môn vào buổi sáng mà thôi.

Buổi chiều, một mình hắn ngồi ở chỗ cũ trong thư viện để tự học, chỉ chốc lát sau đã làm hết các bài tập còn lại trong sách bài tập, kế tiếp, liền buồn chán nằm dài trên bàn.

Nhìn đồng hồ, đã sắp 4h rồi.

Hắn lấy lấy điện thoại di động ra, ngón tay nhanh chóng trượt trên màn hình.

Còn cần phải hỏi sao, đương nhiên là gửi tin nhắn cho Hạ Trạch rồi … Lại nói tiếp, số điện thoại này là vào cái ngày hai người họ “làm lành” mà có được đó.

Lâm Húc: 【 Thi xong chưa?】

Nhẹ nhàng nhấn nút gửi, Lâm Húc liền đặt điện thoại di động để ở một bên, còn mình duỗi người, nằm lên cánh tay nhìn ánh dương quang rực rỡ ngoài cửa sổ.

Vốn tưởng Hạ Trạch lát sau mới có thể hồi âm, kết quả điện thoại di động lập tức mà bắt đầu rung.

Mở ra đọc.

Hạ Trạch: 【Đã thi xong >^<】 Woa, vẻ mặt này thật đáng yêu nha. Khóe miệng của Lâm Húc nhẹ nhàng nhếch lên: 【Thi sao rồi?】 Hạ Trạch: 【Ngoại trừ có đề về tam trọng vi tích phân hình như làm sai, những thứ khác đều làm khá tốt. Mà cái phòng thi này hình như điều hòa bị hỏng, quả thực nóng chết được!】 Lúc này có một nam sinh ngồi ở trước mặt Hạ Trạch nói líu nhíu: “Khẩn cấp khẩn cấp, Hạ Trạch, câu này làm sao vậy?” Hạ Trạch quay đầu nhìn, điện thoại di động liền rung lên, y ngượng ngùng nói: “Chờ chút nha.” Lâm Húc: 【Vậy thật là không may nha, uống nhiều nước chút nha. 】 Hạ Trạch nhanh chóng phản hồi: 【Quên mang nước rồi (╯﹏╰)】 Lâm Húc: 【Cậu ở phòng nào? 】 Hạ Trạch: 【4402, sao thế? 】 Tiếp theo Lâm Húc liền ngừng trả lời. Hạ Trạch vội vàng cấp thấp giọng giảng cho nam sinh kia hãm nghĩa của chữ số ở bên trong biểu đồ. Mấy phút sau, y rốt cục nói xong. Nam sinh cảm kích nói: “Cám ơn! Nếu như có thể vượt qua được cuộc thi này, sẽ mời cậu ăn cơm.” Hạ Trạch cong cong mắt: “Không cần, chỉ là việc nhỏ mà thôi.” Nữ sinh A ngồi ở bên cạnh nâng cằm say mê nói: “Này các cậu có phát hiện ra được dạo gần đây Hạ Trạch đặc biệt hay cười không?” Nữ sinh B lập tức tiếp lời: “Đúng đúng! Nhất là hồi nãy nhắn tin đó! Lẽ nào, Hạ Trạch cậu …” Thanh âm của nữ sinh C trực tiếp vang lên từ phía sau Hạ Trạch: “Này, còn nhắc nhở cậu phải uống nhiều nước nữa chứ? Tri kỷ đến vậy, là bạn gái à?” Cái lỗ tai của Hạ Trạch trong nháy mắt đỏ lên, y vội vã lấy cái máy lại: “Này, chỉ là một người bạn nam thôi mà! Các cậu thật là suy tưởng …” Ánh mắt của toàn bộ bọn họ trong nháy mắt biến thành mắt hồ ly gian trá: “Woa ~~~~~ có phải hay không vậy đó …” Nữ sinh C: “Hồi nãy chẳng phải cô ấy hỏi phòng thi của bạn hay sao? Là tới đây đưa nước cho à?” Liên tiếp tiếng động lớn xôn xao vang lên, thực sự là khiến cho Hạ Trạch dở khóc dở cười. Đúng lúc này, từ phía sau phòng học có một nam sinh quát: “Hạ Trạch, có người tìm!” Sau đó, có một nam sinh cao 1m8 hơi cao gầy mang theo 1 cái túi tiến vào cửa, bước nhanh tới chỗ Hạ Trạch. Ngay lập tức, toàn bộ thanh âm thanh âm âm dương quái khí kia trong nháy mắt biến mất, thay vào đó là tiếng xì xào bàn tán của nữ sinh. “Trời … đó … không phải là Lâm Húc sao? Thật là đẹp trai quá đi!” “A? Cậu đang nói tới hotboy đang nổi như cồn trên mạng đó sao? Chính là vua sân cỏ của trường mình đó hả?” “… Này … Đừng nói là cậu không biết người này nha … Nhưng sao hắn lại ở đây chứ? Hắn là bạn của Hạ Trạch thiệt sao?” “A … a…. hắn còn đưa nước tới cho Hạ Trạch nữa kia … Bạn tốt thật nha! Nếu có một người đưa nước cho tao, tao sẽ lập tức gả cho người đó!” Rất rõ ràng là Lâm Húc chẳng hề để tâm đến lời của mấy cô nữ sinh đó. Hắn nhìn đồng hồ đeo tay 1 chút, rồi đưa túi đồ cho Hạ Trạch: “Hên là còn kịp, uống nhanh đi.” Hạ Trạch nhìn thấy mồ hôi từ gò má tuấn mỹ của hắn chảy xuống, thực sự khó có thể hình dung được sự cảm động trong lòng y .. Dù sao, y tuyệt đối cũng không phải đứa ngốc. Từ lúc gửi tin đến lúc đưa nước, còn chưa tới 15′. Mà Lâm Húc chạy từ thư viện xuống chạy tới bên ngoài trường mua nước mua chocolate, sau đó lại chạy lên 5 tầng lớp học … Trời nóng như vậy, còn phải chạy nhanh như vậy, chắc khó chịu lắm! “Cám ơn.” Hạ Trạch nghiêm túc nói. “Thế nhưng sau này cậu đừng làm thế nữa … Mình ngại lắm!” Lâm Húc bất đắc dĩ: “Khách khí cái gì chứ. Mình ở thư viện cũng rãnh không có gì làm, đưa nước cho cậu coi như rèn luyện thân thể một chút. Sắp hết giờ rồi, uống nhanh đi.” Hạ Trạch vừa mở ra, chính là Sprite mà mình thích uống hất, còn có vài miếng chocolate?! “Sao có cả chocolate vậy?” “Bổ sung thể lực.” Hạ Trạch lập tức liền hiểu: “Haha, cuộc thi này quả thực tiêu hao thể lực đó.” Nữ sinh bên cạnh ước ao đố kị: “Woa, thật hạnh phúc quá đi … Chúng mình cũng muốn ăn chocolate!” Hạ Trạch nhìn về phía Lâm Húc đang ngồi trên bàn ở phía sau mình. Lâm Húc hơi nâng cằm: “Cũng được, nhưng nhớ chừa 1 miếng cho y.” Vì vậy chỉ chốc lát sau, một đám người trước khi bắt đầu thi liền hạnh phúc ngồi ăn chocolate. Nữ sinh A cảm thán: “Quan hệ của hai người tốt thật đó nha.” Hạ Trạch cong mắt. Còn Lâm Húc đột nhiên nghiêng người về phía trước, đưa tay ôm lấy cổ của Hạ Trạch, khẽ cười nói: “Chúng tôi là bạn tốt, quan hệ đương nhiên phải tốt.” Nói xong thả Hạ Trạch ra, hai tay khoanh lai, đi ra ngoài cửa: “Hạ Trạch, thi xong nhắn tin cho mình, cùng nhau ăn cơm.” Hạ Trạch cười: “Ừ.” HẾT PHẦN 24 