Ái Tại Đồ Thư Quán

Chương 2




Bình thường Lâm Húc tựa như cách biệt với thư viện. Nếu rãnh rỗi, thì ai lại chẳng muốn cùng anh em của mình đá banh, cùng một đám em gái ra ngoài nướng thịt uống rượu, ai không muốn cuộn mình ở nhà chơi game, có lẽ sẽ chạy ra khu ngoại thành chơi bida, đua xe! Cho nên trước ngày thi cuối kỳ ngày cuối cùng hắn mới lết thân tới thư viện, giống như là một cách tiêu phí những ngày tốt đẹp vậy.

Thế nhưng dù vậy hắn vẫn thường trông thấy vị “Anh chàng trinh thám” kia. Ai kêu người đó cứ thích xem mấy quyển sách về tội phạm như thế, nên hắn cứ vậy mà gọi y.

Hắn phát hiện anh chàng trinh thám đó luôn thích ngồi ở cùng 1 vị trí ở tầng 5.

Hắn phát hiện anh chàng trinh thám rất thích xem nhiều thể loại sách … Ngoại trừ trinh thám tội phạm, y còn xem một ít tập thơ ca hiện đại, lịch sử trong và ngoài nước, truyện ký danh nhân, kiến trúc …

Hắn phát hiện anh chàng trinh thám là xem sách ở mọi chủ đề.

Hắn phát hiện anh chàng trinh thám không giống với các nam sinh khác, bộ đồng phục màu trắng trên người y luôn sách sẽ trắng tinh, thoang thoảng mùi xả vải Comfort.

Hắn phát hiện da anh chàng trinh thám rất trắng, cổ của y có một nốt ruồi nhạt.

Hỏi hắn vì sao phát hiện ra nhiều thứ như vậy à?

Đơn giản thôi, thời gian ôn tập rất thống khổ rất nhàm chán đó, hắn thực sự chán tới mức không có chuyện gì làm, liền ngồi nhìn người khác, xem đó là thú vui vậy …

Lâm Húc lắc lắc đầu, tiếp tục xem 《Thông tin dẫn đường 》(dành cho tàu thuyền hoặc máy bay)

Anh chàng trinh thám kia dường như cũng cảm giác được mình phải xem qua chương trình ôn tập, cũng lấy một quyển sách đề thi ra bắt đầu vùi đầu làm.

Kim trên đồng hồ đeo tay phát ra tiếng tíc tắc.

Trang sách nhẹ nhàng lật.

Thỉnh thoảng, Lâm Húc ngửi được mùi hương chanh thoang thoảng, đó là mùi hương thoát ra từ ly nước của nam trinh thám.Loại mùi hương này luôn khiến cho Lâm Húc muốn uống thử một ngụm.

Quả nhiên ngáp có thể truyền nhiễm đó nha.

Thỉnh thoảng lúc Lâm Húc ngáp xong 1 cái, cũng sẽ nghe được tiếng ngáp của đối phương.

Lúc này, hắn nhìn về phía anh chàng trinh thám, sẽ phát hiện ánh mắt của y có chút ướt, thoạt nhìn … thật đúng là dễ thương quá chừng.

Thời gian dần dần trôi đi.

Bất tri bất giác, đã xem hơn 20 trang.

Sau đó là còn hơn 50 trang, hơn 80 trang, hơn 100 trang.

Chẳng biết bắt đầu khi nào, một luồng ánh sáng màu cam đậm dần len vào qua khung cửa sổ, dần dần chiếu rọi lên mặt bàn màu ngọc bạch, chậm rãi mở rộng, chậm rãi lan tỏa … Thẳng đến khi đem người bên cửa sổ bao bọc trong ánh trời chiều, Lâm Húc mới nhìn đồng hồ đeo tay của mình.

Chết tiệt!

Qua 6h hồi nào vậy?

Tầng 5 thư viện chỉ còn lại hơn 10 người … tất cả mọi người đều đã xuống căn tin ăn cơm rồi chăng?

Ngày hôm nay hắn có thể đọc sách từ 2h chiều tới tận 6h tối! Bình thường hắn ngồi yên một chỗ hơn nửa tiếng đồng hồ đã bắt đầu chịu không nổi rồi … Nhiệm vụ hoàn thành vượt quá mong đợi, lẽ nào bản thân cuối cùng cũng đến gần ngưỡng học tập cả đời rồi sao?

HẾT PHẦN 02