Ai Sẽ Ôm Em Khi Thấy Em Buồn

Chương 7




Sáng hôm sau, khi chuông đồng hồ báo thức vang lên, Đàm Duy và Tiểu Băng vẫn nằm ườn trên giường không chịu dậy. Tối qua anh lăn lộn đến nửa đêm mới ngủ, thế là hôm nay mí mắt cứ díu lại, chỉ muốn được ngủ tiếp. May mà sáng nay anh không có tiết, phòng thí nghiệm cũng không có việc gì gấp đợi anh qua làm, vì thế lại tiếp tục vùi mình trên giường. Nhưng Tiểu Băng vẫn ngọ nguậy muốn rời giường, vì cô đã hẹn gặp một khách hàng lúc mười giờ, đến muộn thì không hay.

Đàm Duy thấy mí mắt Tiểu Băng cũng sưng lên, rất đau lòng nên mở miệng khuyên cô: “Trông em mệt mỏi quá, hay nghỉ mấy ngày đi, dù sao thì bọn em đi làm cũng đâu có giờ giấc gì.”

“Làm không có giờ giấc còn kinh khủng hơn làm có giờ giấc, chỉ tiêu tháng này của em còn chưa hoàn thành, bây giờ em vẫn đang trong thời gian thử việc, nhất định phải làm thật tốt, đợi sau khi ổn định rồi, lúc đấy mới có thể thư thả được.”

Anh càu nhàu một tiếng: “Chỉ sợ sau này ngày càng bận, lòng tham càng làm càng lớn…”

Tiểu Băng không thèm để ý đến anh, chạy vào phòng tắm đánh răng. Một lát sau, cô đi đến trước giường, chỉ vào mắt mình rồi nói: “Này, anh có thấy mí mắt của em ngày càng bự ra không? Thuốc tiêu sưng mí mắt này chẳng những không làm tiêu sưng, hình như còn làm mí mắt sưng to hơn nữa ấy…”

“Thế thì đừng bôi nữa…”

“Em không bôi, em thấy có lẽ phải đổi loại khác thôi…”

“Thế thì đổi đi.”

“Nghe Di Hồng nói, dùng Ngọc Lan có vẻ tốt, anh xem em có nên mua Ngọc Lan về dùng thử không?”

“Thế thì mua Ngọc Lan đi.”

Tiểu Băng nguýt anh một cái “Anh nói chuyện với em lúc nào cũng có cái kiểu thiếu suy nghĩ như búp bê lập trình sẵn, chẳng có tí thật lòng nào hết, cứ như là đối phó với chuyện xấu.”

“Đây là việc trang điểm của phụ nữ các em, anh có hiểu gì đâu, em bảo anh phải nói gì bây giờ?” Anh tỏ ra niềm nở hòng lấy công chuộc tội: “Sáng em muốn ăn gì? Anh đi mua điểm tâm cho em nhé, cái này anh còn hiểu một chút.”

Tiểu Băng vui vẻ trở lại, vỗ vỗ lên khuôn mặt anh, cười nói: “Anh thôi đi, trần như nhộng thế này, còn ba hoa muốn mua đồ ăn sáng cho em hả? Có bản lĩnh thì cứ thế này mà chạy ra ngoài đi.”

Anh chọc cô: “Em tưởng anh không dám hả? Anh đi ngay, dù sao thì cũng chỉ mất mặt em thôi.” Anh dứt lời liền nhảy vọt ra từ trong chăn, phơi bày mọi thứ ra cho Tiểu Băng nhìn, định lừa cô lên giường “ăn bữa sáng”.

Nhưng Tiểu Băng chỉ cười hì hì, đoạn nói: “Để xem đêm nay em về trừng trị anh thế nào.” Nói rồi vội vội vàng vàng cầm lấy túi xách của mình. “Em ăn sáng ở ngoài, anh cũng phải nhớ ăn sáng nhé, không ăn sẽ bị sỏi mật đấy…”

“Ừ, em nhớ phải ăn sáng đấy. Còn nữa, em suốt ngày ra ngoài bán bảo hiểm, thế bảo hiểm y tế của mình em đã mua chưa?”

“Chưa…”

“Vẫn chưa mua hả? Em nhìn em kìa, một người đi bán bảo hiểm nhưng chính bản thân lại không làm gương, làm sao có thể thuyết phục người ta mua chứ!”

“Mới vào nghề đấy hả? Em bán bảo hiểm nhân thọ, còn anh đang nói bảo hiểm y tế, hai chuyện khác nhau mà. Với bảo hiểm nhân thọ, em có thể bán hết một lượt cho người trong nhà, còn bảo hiểm y tế… mua cũng chẳng để làm gì, đi khám vẫn phải tự bỏ tiền túi ra.”

“Nhưng nếu khám bệnh nặng…”

Tiểu Băng nói đùa: “Xùy, xùy, mới sáng sớm đã nói những lời không may mắn rồi.”

“Em làm bảo hiểm, còn sợ không may mắn hả? E là cả ngày từ sáng đến tối em toàn nói mấy câu không may mắn với người ta thôi, đúng không nào?”

“Thế nên mới nói làm bảo hiểm ở Trung Quốc chẳng dễ dàng gì, người Trung Quốc không có ý thức mua bảo hiểm, trái lại còn cho rằng mua bảo hiểm là không may mắn, cứ khư khư ôm cái tâm lý lạc quan, tự cho là nhân họa thiên tai sẽ không rơi xuống đầu mình.”

Đàm Duy cười cô. “Không phải em cũng như vậy sao? Anh vừa nói đi khám bệnh nặng, em cũng cho là không may mắn đấy thôi?”

“Em cũng là người Trung Quốc mà, đương nhiên là có tư duy điển hình của người Trung Quốc rồi.” Tiểu Băng ngụy biện. “Chỉ có điều bị bệnh không giống như bị tai nạn xe cộ, không phải là chuyện xảy ra tức thì. Sinh bệnh là một quá trình, không thể chỉ trong nháy mắt đã trở nên trầm trọng được, vì thế cho dù có bị bệnh nặng đi chăng nữa, cũng vẫn kịp để mua bảo hiểm.” Tiểu Băng nhào đến cắn anh hai cái rồi nói: “Anh xem em vẫn còn trẻ trung, còn phơi phới, biết tìm bệnh nặng ở đâu bây giờ?”

“Anh vẫn cảm thấy không mua bảo hiểm y tế, trong lòng cứ bứt rứt…”

“Ôi cụ ơi, anh yên tâm đi, em làm bảo hiểm mà, chẳng nhẽ còn không biết tầm quan trọng của nó?” Tiểu Băng nhăn mặt trêu anh. “Tính chất quan trọng nhất của bảo hiểm chính là giúp người bán bảo hiểm hoàn thành kế hoạch, được trích phần trăm. Đừng quên hôm nay chúng ta phải đến nhà giáo viên hướng dẫn của anh bán bảo hiểm đấy nhé. Anh đã hẹn ông ấy chưa?”

“Anh nói với ông ấy trước rồi, nhưng anh không đảm bảo ông ấy sẽ mua đâu đấy. Phải nhớ, ông ấy là thầy giáo của anh, chứ không phải anh là thầy giáo của ông ấy.”

“Em biết rồi, dựa vào cái lưỡi không xương của em, cộng thêm bảy phần sắc đẹp của em nữa, chắc chắn có thể thuyết phục được ông ấy.”

Sau khi Tiểu Băng đi làm, Đàm Duy ngủ thêm một lát, lúc tỉnh dậy vẫn cảm thấy có gì đó thiêu thiếu. Xem ra giấc ngủ nên diễn ra vào buổi tối, đêm ngủ không ngon, ban ngày có bù đắp thế nào cũng vô ích. Anh rời giường tìm một gói mì để ăn, rồi chuẩn bị nhấc xe đạp xuống dưới tầng, lên trường làm việc. Nhưng anh vừa ra đến hành lang, điện thoại trong nhà đột nhiên đổ chuông. Anh tưởng là Tiểu Băng quên đồ, gọi về bảo anh mang qua nên vội vàng quay lại nghe điện thoại, nhưng vừa nhấc ống nghe, hóa ra là Thường Thắng.

Thường Thắng thở dài một tiếng như thể trút được gánh nặng: “May quá, may quá, chú vẫn chưa đến trường. Nếu chú đi rồi, coi như hôm nay anh tiêu đời. Tiểu Băng đi làm chưa?”

“Ờ, chú có chuyện gì thì nói nhanh đi, anh còn phải đi làm.”

Thường Thắng hừ hà một tiếng rồi nói: “Là thế này, tối qua… anh chơi mạt chược với một khách hàng… chơi xong… không về nhà, sợ Di Hồng mắng nên…”

“Nên bảo với cô ấy là chú ở chỗ anh chứ gì? Có ích gì chứ? Di Hồng không biết hỏi Tiểu Băng chắc?”

“Di Hồng lúc nào cũng tin chú một trăm phần trăm, nếu chú nói anh ở chỗ chú, cô ấy nhất định sẽ tin, sẽ không đi hỏi Tiểu Băng. Hơn nữa, chú có thể nói là tối qua lúc anh đến nhà chú, Tiểu Băng đã ngủ rồi, mà sáng nay anh lại đi từ sớm, vì thế Tiểu Băng không nhìn thấy anh…”

Đầu óc của Thường Thắng một khi đã dùng để nói dối thì chắc chắn còn lợi hại hơn cả trinh thám, vô cùng logic. Đàm Duy biết chuyện này tuyệt đối sẽ không đơn giản như đánh mạt chược, chính Tạ Di Hồng cũng chơi mạt chược, đôi lúc còn hẹn mấy người chơi ở nhà, sao Thường Thắng còn phải bịa đặt vì chuyện chơi mạt chược? Anh lên tiếng hỏi: “E là không phải vì việc chơi mạt chược, đúng không?”

“Chậc… Nghiêm trọng hơn chơi mạt chược một tí. Thôi nói đi, rốt cuộc hôm nay người anh em có giúp không đấy?”

“Chú muốn anh giúp chú nói dối, suy cho cùng là muốn Di Hồng tin phải không? Thế nên anh dĩ nhiên phải hỏi cho rõ, không làm thì thôi nhưng đã làm thì phải thành công.”

“Anh thật sự khâm phục con mọt sách như chú. Chú chưa nghe chuyện này hả? Một ông chồng không về nhà, vợ ông ta gọi điện đến nhà các bạn của ông ta hỏi, kết quả nhà nào cũng nói chồng bà ta đang ở chỗ họ. Anh biết chú là một con mọt sách, không có khả năng tự biết đường giác ngộ giúp anh nói dối, nên anh mới gọi điện dặn chú, nếu đổi lại là người khác… Chú cứ nói theo lời anh dặn là được, về phần có dối được hay không, không cần chú phải lo, như vậy được chứ?”

Đàm Duy đáp: “Thường Thắng, không phải anh trách chú, chú cần gì phải vậy? Lấy được một người vợ tốt, không phải ở nhà suốt, lại được ra ngoài… Kéo thêm mấy chuyện tào lao ấy, chẳng phải chú lại rước phiền phức vào người hả? Để Tiểu Tạ biết được, vạch tội chú trước mặt ba cô ấy là chú ăn đủ đấy.”

Thường Thắng gào lên như thể oan ức lắm: “Chú không nhắc đến ba cô ấy còn đỡ, hễ nhắc là anh lại tức, quản ông đây như quản trẻ con. Chú tưởng anh muốn mở cái công ty giẻ rách đó hả? Anh cũng muốn được như chú, làm một giáo viên nghèo, không cần lo nghĩ, yên ổn sống qua ngày. Còn không phải là do Di Hồng thúc anh “ra khơi ”sao? Đẩy anh “ra khơi ” rồi lại bắt anh không được làm ướt giày, sao anh làm được cơ chứ?”

Đàm Duy hết nói nổi, tên của Thường Thắng đổi lại cũng không phải vô dụng, cậu ta quả thực đúng là một Thường Thắng tướng quân đánh đâu trúng đó, lúc nào cũng có cách biến mình thành người bị hại, xông vào nhà người ta cướp của cũng có thể ngụy biện thành cướp của kẻ giàu chia cho người nghèo, hay giết người tranh tài sản cũng có thể cãi thành phòng vệ chính đáng. Anh đồng ý giúp Thường Thắng lấp liếm, nhưng chỉ một lần này, không có lần sau.

Thường Thắng hết sức cảm kích, lại dặn dò thêm một vài tình tiết trong câu chuyện bịa đặt kia, rồi cười nịnh nọt, thật thà kể: “Bí thư à, không giấu gì chú, chuyện hôm qua thật sự quá là khéo. Kêu một cô em, mẹ nó chứ, đúng là cái giá trên trời, kêu là lỗ nào trên người cũng có thể chơi, bảo đảm chơi cực vui, kết quả… Chú thử đoán xem?”

“Người ta thất hẹn?”

“Nếu là thất hẹn thì sẽ chẳng có cái phiền phức phía sau. Mẹ nó, không biết đã xảy ra chuyện gì, có thể là gần đây chơi nhiều quá, như bị tẩy não, tối qua chơi với gái, không có cách nào cứng lên được…”

Đàm Duy buột miệng: “Cứng không được thì đi, đơn giản thế còn gì!”

“Người anh em, chú không hiểu thì thôi, với tập tục ngày nay, chú có thể bỏ đi được hả? Chú bỏ lần này thì đừng hòng sống được trong giới kinh doanh, muốn chơi mọi người đều phải chơi, không chơi thì họ sẽ đi hết, một mình chú bỏ đi, nghĩa là muốn làm gì? Muốn rũ hết quan hệ để tố cáo tố giác hả? Xin lỗi nhé, người người đều phải đào hố phân đi ngâm, anh không chê tôi thối, tôi không chê anh bẩn.” Thường Thắng than thở. “Chú nói anh có bị lỗ không chứ, vừa mất tiền vừa không nổ được, lại còn bị công an bắt nữa chứ…”

“Chú bị công an bắt hả?” Đàm Duy kêu lên hoảng hốt. “Thế chú… làm sao lừa được Tiểu Tạ bây giờ? Ba cô ấy…”

“Chú yên tâm, anh sẽ thu xếp chuyện này.” Thường Thắng hứa. “Thời gian này, đợt truy quét làm tương đối chặt, đợi chuyện này qua đi, anh mời khách, dẫn chú đi làm quen với mấy cô em hàng đầu ở thành phố A này, để chú mở mang kiến thức.”

“Chú thôi đi, mỗi cái rắc rối này thôi mà vẫn chưa xử lý xong, còn muốn nữa hả, chú cũng không ngại mệt nhỉ?”

“Khà khà, cuộc sống luôn phải lăn lộn thế đấy, không thử một lần thì chẳng phải đã sống uổng kiếp này sao? Anh lăn lộn từ nhà họ Thường đến cái thành phố A này, nếu anh chê mệt, lại chẳng khăn gói về quê làm ruộng từ lâu rồi ấy? Giống như chú vậy…”

Đàm Duy cắt ngang lời Thường Thắng: “Được rồi, anh phải đi làm đây.”

Ngắt điện thoại, Đàm Duy cưỡi lên con xe đạp đến nơi làm việc, trên đường thầm tính xem lát nữa bị Tạ Di Hồng hỏi thì nên trả lời như thế nào. Những thứ khác anh không sợ, chỉ sợ Tạ Di Hồng gọi điện hỏi Tiểu Băng, nếu như vậy, chẳng những lộ tẩy lời nói dối của Thường Thắng mà còn làm Tiểu Băng từ nay về sau không còn tin tưởng anh nữa. Nghĩ đến đây, anh liền tìm một bốt điện thoại bên đường rồi gọi điện cho Tiểu Băng.

Tiểu Băng nhanh chóng nhận điện thoại, hỏi anh có chuyện gì. Anh bèn kể theo những gì đã nhẩm tính từ nãy: “À, là thế này, Thường Thắng vừa gọi đến, nói là tối qua nó để quên một quyển sổ tay ở nhà mình, anh muốn hỏi em xem có nhìn thấy nó ở đâu không…”

“Tối qua Thường Thắng đến nhà mình hả?”

“Ừ, tối qua nó ăn cơm với đánh mạt chược với mấy vị khách ở một nhà hàng gần khu nhà mình, chơi tới muộn nên không về nhà, thế là nó ngủ tạm trong phòng nhỏ của nhà mình…”

“Thật hả? Sao em chẳng biết tí gì nhỉ?” Tiểu Băng tuy hỏi vậy nhưng nghe có vẻ không quan tâm lắm, chỉ nói: “Em không nhìn thấy quyển sổ tay gì đó của anh ấy đâu, mà em căn bản cũng chưa bước vào phòng nhỏ cơ.”

Đây chính là hiệu quả anh mong muốn, anh dặn dò Tiểu Băng chú ý an toàn với mấy chuyện lặt vặt rồi cúp điện thoại, tiếp tục đạp xe đến trường, bừng bừng khí thế bước vào phòng thí nghiệm.

Nhưng Tạ Di Hồng cả buổi cũng không thèm thẩm tra anh về vấn đề chỗ ở của Thường Thắng tối qua, anh cảm thấy có chút kỳ lạ, lẽ nào Thường Thắng đã tự thú với Tạ Di Hồng? Anh thầm nghĩ, cái tên Thường Thắng này, nếu đã tự thú thì phải nói sớm cho anh một tiếng chứ, để anh khỏi phải ngồi đây nghĩ cách nói dối như thế nào.

Mãi đến chiều, lúc tan làm vội về nhà, Tạ Di Hồng mới gọi anh lại: “Đàm Duy, tôi muốn hỏi cậu chút chuyện.”

Anh thấy Tạ Di Hồng gọi cả tên họ mình ra, là biết sự việc tương đối nghiêm trọng, ngay lập tức cất giọng hỏi một cách khép nép: “Chuyện gì vậy?”

“Tối qua Thường Thắng ở chỗ cậu à?”

“Đúng vậy, cậu ta không nói lại với cậu à? Tối qua…”

Tạ Di Hồng ngắt lời anh: “Cậu không cần giúp hắn viết lời khai, tôi thừa biết lời khai của hắn thế nào. Tôi hỏi cậu, cậu dám nhìn thẳng vào mắt tôi, tự thề với lương tâm mình, tối qua có thật là Thường Thắng qua đêm ở chỗ cậu không?”

Anh nhìn sâu vào mắt Tạ Di Hồng một lúc, trong lòng bắt đầu dao động, bản thân anh cũng không biết là tại sao nữa. Nhưng anh không dám nhìn nữa mà nói đùa: “Tôi xin lấy tư cách đảng viên của mình ra bảo đảm…”

Tạ Di Hồng phì cười. “Cậu thì đảng viên gì chứ! Tôi tin cậu một lần này, nhưng tôi cảnh cáo cậu, nếu tôi mà phát hiện cậu giúp Thường Thắng lừa dối tôi thì…” Tạ Di Hồng nhìn chằm chằm vào anh, nhìn đến mức khiến anh sợ hãi, một lúc lâu sau, cô mới nhả ra từng chữ nặng nề: “Tôi sẽ giúp Tiểu Băng lừa dối cậu.”