Ái Sanh Nhật Ký

Chương 44: Ít nhất tôi đã bắt đầu lựa chọn cuộc sống mới




Liên tục hai ngày, đều là vợ chồng Trịnh Thái mở tiệc chiêu đãi vợ chồng Vương Viễn Trân, chẳng qua là địa điểm đổi lại ở Trịnh gia. Tào Vân Tuấn đẩy mọi chuyện trên tay sang một bên, mỗi ngày đều dành thời gian để bồi họ. 

Thời tiết hôm nay không tệ, ánh mặt trời ấm áp, chiếu vào thân người, thoải mái đến lười nhác. Vợ chồng Trịnh Thái cùng Diệp Khai Tường ngồi trên sân cỏ uống trà tán gẫu, Tào Vân Tuấn vàVương Viễn Trân tản bộ ở xa xa. 

- Đã hơn một năm không gặp, thấy dáng vẻ dì dượng con vẫn như trước, mẹ và ba con lại có vẻ già đi. – Vương Viễn Trân vừa đi, vừa cảm thán. 

Tào Vân Tuấn cười nói: “Nào có, mẹ nghĩ nhiều rồi, mẹ và ba vẫn rất có sức sống.” 

- Già rồi, già rồi phải thừa nhận mình già, chỉ là nếu có thể vẫn tiếp tục nhìn con, Tòng Y và Tuyết nhi sống tốt như vậy, cho dù đến ngày phải nhắm mắt, khuôn mặt vẫn có thể mỉm cười, ai. – Vương Viễn Trân nghĩ đến biểu tình đạm bạc của Diệp Tòng Y đêm đó, xuất thần nhìn bụi hoa xa xăm. 

- Mẹ. – Tào Vân Tuấn thấy thần sắc bà bỗng trở nên ảm đạm, nhịn không được nhẹ nhàng gọi một tiếng. 

- Tòng Y, nó...! – Bà suy nghĩ một chút, ngưng câu nói lại. 

Trên khuôn mặt Tào Vân Tuấn lộ ra nụ cười: “Ít nhiều thì lần này mẹ đến đây, Tòng Y đã gần như tha thứ cho con.” Nghĩ nghĩ, hắn nhíu mày: “Cô ấy so với trước kia, giống như có gì đó thay đổi.” 

Lời hắn nói đúng là điều Vương Viễn Trân suy nghĩ, mà lại không muốn nói. Đúng vậy, trên người Diệp Tòng Y quả thật xuất hiện biến hóa, cô trở nên có gan phản kháng, dễ dàng làm người ta nhớ đến đoạn thời gian trước kia, nghĩ đến những ngày tháng khiến người ta kinh hãi... Ngày đó, bà đã suýt mất đi con gái duy nhất của mình, mà hết thảy nguyên do, là vì một cô gái, nhiều năm trôi qua như vậy, mỗi khi trong đầu hiện ra khuôn mặt tái nhợt tinh xảo kia, trong lòng bà như bị một bóng ma lớn bao phủ, tràn ngập kinh hoàng và sợ hãi. 

- Mẹ, mẹ... 

Âm thanh kêu lớn khiến Vương Viễn Trân phục hồi tinh thần lại, hơi hơi nghiêng đầu, gương mặt anh tuấn ôn nhã của con rể ngay trước mặt, trong lòng bà bỗng thở dài một hơi, sao lại nghĩ đến chuyện không thoải mái này, những chuyện này đã qua nhiều năm. Hai năm đầu, bà luôn lo lắng khẩn trương, sợ người kia sẽ tìm được Tòng Y, sợ Tòng Y nhớ lại chuyện cũ, nhưng hiện tại bọn họ đã kết ôn sinh con, mọi thứ đều đã đi xa, bà còn gì phải băn khoăn? Cuộc sống của bọn họ đã gió êm biển lặng, trở thành một gia đình vô cùng hạnh phúc, sẽ không có người nào đến quấy rầy nữa. 

Tào Vân Tuấn thấy bà nhìn mình, bỗng nhiên nhíu mày: “Mẹ, về nam sinh kia, con muốn biết một chút.” 

- Vân Tuấn, Tòng Y hiện giờ đã là vợ con. 

- Nhưng con vẫn muốn gặp hắn. – Tào Vân Tuấn tận lực làm cho giọng điệu của mình có vẻ bình tĩnh, nhưng trong mắt lại hiện lên tia không cam lòng: “Con vĩnh viễn không quên được ngày đó, Tòng Y bỗng nhiên nói với con cô ấy đã có người mình yêu, bảo con đừng thư từ cho cô ấy nhiều như vậy nữa, đừng luôn gọi điện cho cô ấy, lại càng không được linh tinh nói thích cô ấy, khi nhận được cuộc điện thoại này, con có cảm giác cả bầu trời đều sụp xuống, hoàn toàn không thể tiếp nhận, một lần lại một lần chạy đến trường Tòng Y học, muốn gặp người kia, nhưng cô ấy không chịu cho con gặp, mặc kệ con truy vấn dây dưa cỡ nào, sau đó, Tòng Y trở nên vô cùng tuyệt tình, một chút cũng không nghĩ đến tình cảm bọn con cùng nhau lớn lên, không tiếp điện thoại của con, không để ý đến con, cũng không gặp con. Con muốn biết, nam sinh kia rốt cuộc là dạng gì, mạnh hơn con chỗ nào, lại có thể làm cho Tòng Y đối với con như vậy, có thể làm cho Tòng Y ở trước mặt con luôn nói thương cậu ta, sợ con liên lạc với cô ấy sẽ làm cậu ta không vui.” 

Nói tới đây, hắn thở hổn hển: “Mẹ, có thể mẹ cảm thấy con thật ngây thơ, nhưng về chuyện này, con thật sự rất để tâm. Không có ai hơn mẹ hiểu rõ tình cảm của con dành cho Tòng Y, từ lúc con còn nhỏ, mọi người đã thường xuyên trêu đùa con tương lai sẽ kết hôn với Tòng Y, cô ấy sẽ là vợ con, đến khi con thật sự hiểu biết, con đã thật sự yêu Tòng Y, người nổi lên ý niệm này trong đầu con, chính là mẹ và ba, còn có ba mẹ con, vẫn luôn hi vọng chúng con có thể tiến triển... Nhưng mà, nhưng mà người Tòng Y yêu không phải con, con thậm chí không biết tình địch của mình là kẻ thế nào, trước khi Tòng Y mất trí nhớ, chuyện của bọn họ, con không thể hỏi ra, sau khi cô ấy mất trí nhớ, con càng không có cách nào hỏi lại.” 

- Vân Tuấn, đó là do Tòng Y năm đó không hiểu chuyện. – Vương Viễn Trân trầm mặc một lát, nhẹ giọng nói: “Mẹ đã nói với con rồi, thằng nhỏ kia xuất thân không tốt, mọi phương diện đều không bằng con, mẹ và ba con cũng không vừa lòng, nhưng Tòng Y lại giống như bị u mê, một lòng yêu cậu ta, khiến ba mẹ rùng mình, mãi cho đến...” Vương Viễn Trân nhớ đến tai nạn giao thông Diệp Tòng Y xảy ra ngày đó, cả người run rẩy vài cái: “Mãi cho đến khi nó bị tai nạn giao thông.” 

Tào Vân Tuấn nhìn bà bằng ánh mắt tràn ngập chân thành và cảm kích: “Mẹ, con rất cảm tạ mẹ đã cho con có cơ hội có được Tòng Y, thật sự.” 

Vương Viễn Trân vẻ mặt hòa ái, mỉm cười nói: “Hai đứa vốn xứng đôi. Nhìn xem, hai đứa hiện tại không phải rất hạnh phúc sao?” 

Nụ cười trên mặt Tào Vân Tuấn chưa rút, ánh mắt bỗng nhiên hiện lên tia do dự: “Nhưng mẹ à, cuối cùng con vẫn không tránh được lo lắng, tuy rằng rất hạnh phúc, nhưng loại cảm giác này không kiên định, nhất là hiện tại...” 

- Con lo lắng con bé phục hồi trí nhớ, nhớ lại thằng nhỏ kia? 

- Đúng vậy, cho nên con mới muốn biết nhiều một chút về chuyện tình cảm của cô ấy lúc trước. 

Vương Viễn Trân thấy vẻ mặt hắn không yên, an ủi nói: “Ba mẹ không thích thằng nhỏ kia, chuyện của nó cũng không biết nhiều. Nhưng tựa hồ sau khi cậu ta biết chuyện Tòng Y mất trí nhớ, cũng không xuất hiện nữa. Vân Tuấn, con không cần quá mức lo lắng.” 

- Mẹ, con chỉ là có chút cảm giác không an toàn, từ khi kết hôn đến bây giờ vẫn không có cảm giác an toàn, sợ hết thải mọi thứ trước mắt, giống như mọi thứ con đang có được, đến một ngày sẽ tan thành bọt nước, mãi đến khi Tuyết nhi sinh ra, con mới an tâm một chút. – Tào Vân Tuấn đối với nhạc mẫu xem mình lớn lên từng ngày, xem mình như con, lại một tay thúc đẩy hôn sự của chính mình, không chút nào giấu giếm cảm giác trong lòng: “Tuy nhiên, bác sĩ đã nói qua, việc Tòng Y khôi phục trí nhớ, có một nửa tỷ lệ, chỉ cần nghĩ đến một ngày còn sẽ mất đi Tòng Y, mà Tuyết nhi có thể sẽ không còn một gia đình vẹn toàn, con lại đứng ngồi không yên.” 

Vương Viễn Trân nhíu mày: “Vân Tuấn, sao con lại thiếu lòng tin như vậy? Hai đứa đã là vợ chồng hợp pháp, cũng đã có con, cho dù ngày nào đó con bé nhớ lại chuyện trước kia, không cần đề cập đến tình cảm thanh mai trúc mã, con cảm thấy mấy năm qua Tòng Y đối với con không có cảm tình sao? Con cảm thấy Tòng Y sẽ nhẫn tâm như vậy, vứt bỏ con gái của mình đi tìm người kia sao?” 

Tào Vân Tuấn dừng cước bộ, thở dài nói: “Có thể... Có thể là do gần đây con suy nghĩ hơi nhiều.” 

- Đã qua lâu như vậy, tất cả đều xảy ra cải biến, con bé cũng thay đổi. Vân Tuấn, con nhớ kỹ, Tòng Y là vợ con, con chỉ cần yêu nó trước sau như một, thương nó, làm tốt trách nhiệm của một người chồng, thì vốn không có người nào có thể cướp đi Tòng Y từ tay con. 

- Con đã biết, mẹ. – Tào Vân Tuấn gật đầu, khẽ nói: “Mẹ, lần này con sẽ không giống như trước kia, làm cho bản thân thất vọng, cũng làm cho ba mẹ thất vọng.” 

- Ừm. – Trên mặt Vương Viễn Trân lộ ra thần sắc vừa lòng, quay đầu nhìn những người đang ngồi trên sân cỏ, cười nói: “Đi lâu như vậy, cũng mệt rồi, chúng ta đi qua bên kia uống trà tán gẫu với dì dượng con đi.” 

Trên bàn có một nồi lẩu bốc hơi nóng hổi, Tiểu Phương bỏ nửa đĩa thịt dê vào, nhúng nhúng, lấy ra một miếng cho vào miệng, sau đó uống một ngụm rượu đế, thở thật dài một hơi: “Quá đã!” 

Trầm Hàn Sanh đảo mắt xung quanh, cảm khái nói: “Tiệm này càng ngày càng náo nhiệt, đã đến mười hai giờ mà còn đông như vậy.” 

- Em cho rằng chỉ có chúng ta thích ăn khuya thôi sao? Hơn nữa mùi vị thật ngon. 

- Đã lâu không đến, lần cuối cũng phải là mùa đông trước, nhưng chúng ta vẫn là khách quen nơi này. 

- Tôi còn chưa nói xong đâu. – Tiểu Phương ho hai tiếng, sau đó giơ giơ cằm lên: “Tôi chuẩn bị kết hôn.” 

- Cái gì? – Trầm Hàn Sanh buông lỏng chiếc đũa, một quả nấm rơi vào trong chén, vừa vui vừa sợ: “Quyết định khi nào?” 

- Mới hai ngày trước. Em biết đó, lần trước tôi mang Hà Na về nhà ra mắt ba mẹ, ba mẹ tôi rất vừa lòng với em ấy, vui vẻ vô cùng, tôi cũng đã nghĩ, tuổi tác của bọn tôi cũng không còn nhỏ, cũng nên lo lắng việc này, liền cầu hôn với em ấy.” 

- Oa, anh giữ bí mất rất tốt nha, cầu hôn cũng không lộ ra chút tin tức nào. 

- Cũng là quyết định lâm thời thôi.

- Ngày cười dự định khi nào? 

- Cái này còn chưa nghĩ đến, bọn tôi trưng cầu ý kiến cha mẹ hai bên, các bậc trưởng bối đều đồng ý cả, nhưng về ngày cưới, họ phải gặp mặt bàn bạc rồi mới định, phỏng chừng là Tết nguyên đán. 

- Vậy sao? – Trầm Hàn Sanh vui vẻ nói: “Vậy gần đến rồi, việc này đúng là đại hỉ sự!” 

Tiểu Phương quơ quơ ly rượu: “Cho nên mới nói, ly này em uống cho tôi đi.” 

Trầm Hàn Sanh nhìn rượu đế trên bàn, cười gật đầu: “Được rồi, vậy uống một ly nhỏ.” 

- Đương nhiên, chẳng lẽ tôi làm khó dễ em, để ngày mai em không trực ban được sao? – Tiểu Phương lấy một ly mới, rót cho nàng một ly rượu, sau đó đưa tới: “Cụng.” 

- Chúc mừng anh lập gia đình! – Hai người cụng ly một cái, đều tự uống cạn một ngụm, Trầm Hàn Sanh cảm thấy một hương vị cay xè xâm nhập yết hầu, vội vàng bỏ ly rượu xuống, gắp một con tôm cho vào miệng, thế này mới cảm thấy tốt. Tiểu Phương thấy bộ dạng nhíu mày duỗi lưỡi của nàng, bất giác lại buồn cười, tự rót cho mình một ly đầy: “Nếu Hà Na ở đây, em ấy sẽ uống giúp tôi.” 

Trầm Hàn Sanh nhớ đến bộ dáng uống rượu hào khí tận trời xanh của Hà Na, nhịn không được trêu ghẹo: “Cho nên mới nói hai người là trời sinh một đôi, sau này kết hôn, ngày thường là vợ chồng, còn khi uống rượu là anh em, dù sao hai người đều là con sâu rượu, rảnh rỗi có thể uống thả ga một phen.” 

Tiểu Phương cười cười, đột nhiên xoay chuyển đề tài: “Chúng tôi kết hôn, sẽ tìm Duyệt Nhan làm phù dâu.” Nói xong nhìn nàng bằng một đôi mắt có ý khác. 

Trầm Hàn Sanh có điểm chột dạ, một lát sau mới nói: “Em ấy đúng là lựa chọn thích hợp nhất.” 

Tiểu Phương thở dài: “Hàn Sanh, em nói tôi giữ bí mật tốt, còn em thì sao? Quả thật không xem tôi là bạn bè.” 

- Tôi vốn định hôm nay nói với anh, nhưng anh lại cho tôi một tin kinh hỉ trước, nên tôi quên mất. – Trầm Hàn Sanh biện giải hai câu, con nói: “Hơn nữa, Duyệt Nhan cũng nói với Hà Na rồi, không phải cũng giống như nói với anh sao?” 

- Cái đó không giống nhau. – Tiểu Phương hơi nhíu mày, trên mặt lại lộ ra một nụ cười: “Cơ mà tôi rất vui khi nghe tin này.” 

- Cảm thấy có hơi đột nhiên không? – Trầm Hàn Sanh nhìn cái lẩu sục lên làn sương trắng, ánh mắt mơ hồ. 

- Nghĩ thông suốt? 

Khóe miệng Trầm Hàn Sanh mím lại, ngẩng đầu nhìn hắn: “Anh cảm thấy sao?” 

Tiểu Phương nhìn nàng hồi lâu, cũng trầm mặc rồi mới nhẹ giọng nói: “Từ từ sẽ suy nghĩ thông suốt, thời gian tàn khốc sẽ khiến em trở nên tàn khốc. Đây là một bắt đầu rất tốt.” 

- Không, thời gian chỉ là tên đồng phạm thôi, tàn khốc là do kẻ khác, như vậy cũng tốt, nhiều năm trước ôm niềm tin, không dám sa ngã, hiện tại có thể theo đuổi chính mình một phen. 

Tiểu Phương nhăn mi tâm: “Ở bên cạnh Duyệt Nhan là sa ngã? 

- Ở một ý nghĩa nào đó thì đúng vậy. 

- Nếu chính bởi vì như vậy, em đến bên Duyệt Nhan làm gì? – Ánh mắt Tiểu Phương tức giận. 

- Bởi vì Duyệt Nhan muốn, tôi cũng cần. – Trầm Hàn Sanh buông chiếc đũa, nhìn hắn, bên môi hiện lên một nụ cười thản nhiên: “Đến bên cạnh em ấy, nguyên nhân rất nhiều, ví dụ như tôi nghĩ đến, cả cuộc đời này còn một đoạn đường dài phải đi, còn phải đi qua nhiều năm tháng, lại đi một mình trên con đường u tối lạnh lẽo, tôi cũng sẽ rất sợ hãi, rất kích động. Mọi nguyên nhân vô sỉ bỉ ổi có rất nhiều, tôi cũng muốn lắm lời, đương nhiên, anh có quyền khinh bỉ tôi, nhưng tôi tuyệt đối không muốn lừa anh, nói là tôi đến bên Duyệt Nhan nhanh như vậy là vì tôi yêu em ấy.” 

Ánh mắt Tiểu Phương hơi trầm xuống, có chút cay đắng nói: “Cho nên, chính là em không buông bỏ Diệp Tòng Y được! Em hiện tại là bị em ấy làm bị thương, bị nàng lại một lần nữa buông bỏ, rốt cuộc vẫn vô lực kiên trì như vậy, tìm người đến bồi tiếp mình là được rồi?! Em nghĩ Trịnh Duyệt Nhan là cái gì? Em ấy có chỗ nào không bằng Diệp Tòng Y?” 

- Tôi không buông bỏ được Diệp Tòng Y, đúng vậy. – Trầm Hàn Sanh không nổi nóng, đem một gắp thịt bò vào lẩu, nhúng nhúng, lấy ra, chờ thịt nguội đi rồi chậm rãi cho vào miệng, rồi mới từ từ nói: “Nhưng có chuyện anh hiểu lầm tôi rồi, tôi nghĩ Trịnh Duyệt Nhan là cái gì? Tôi muốn em ấy là người yêu tôi, là người sau này sẽ ở cùng tôi cả đời.” 

Lời nói của nàng khiến Tiểu Phương trở nên nghi hoặc, nhìn nàng sợ run. 

- Tôi sẽ đối tốt với Duyệt Nhan, quan tâm em ấy, che chở em ấy, chiếu cố em ấy, săn sóc em ấy. – Sắc mặt Trầm Hàn Sanh bình tĩnh, tiếp tục nói: “Hai người họ đều rất tốt, không thể so sánh được. Nếu anh hỏi cảm giác thật sự của tôi đối với hai người họ, tôi chỉ có thể nói, Tòng Y là người tôi yêu nhất cuộc đời này, và cũng là người hiện tại tôi yêu nhất, nhưng tôi không hi vọng, người tương lai tôi yêu vẫn là cậu ấy. Mà Duyệt Nhan, tôi không lừa em ấy, Duyệt Nhan biết hiện tại tôi không yêu em ấy, em ấy cũng biết, cuộc sống về sau, tôi sẽ cố gắng khiến cho chính mình yêu em ấy.”