Ái Sanh Nhật Ký

Chương 30: Chỉ cần nghĩ đến ngày mai còn có thể gặp được cậu




Treo điện thoại của Tiểu Phương, Trầm Hàn Sanh nhắm mắt lại, đem thân mình vùi sâu vào sô pha, nhưng trong lòng ngày đêm vẫn đang giao chiến, cảm thấy hít thở không nổi. 

“Đinh đoong...” Một chuỗi âm thanh từ cửa đúng lúc vang lên, đem kéo nàng dậy khỏi những suy nghĩ mâu thuẫn hỗn loạn, nàng đứng lên đi đến cửa, xuyên qua mắt mèo nhìn ra ngoài, chần chừ một lúc lâu mới đưa tay mở cửa ra. 

Diệp Tòng Y nhìn nàng, trên khuôn mặt xinh đẹp nhất thời mất đi vài phần tự nhiên, cô nhấc tay đưa bao lớn trong tay lên, nhẹ giọng nói: “Tôi mang cho cậu vài thứ.” 

Trầm Hàn Sanh nhìn áo khoác mùa thu màu lam nhạt và chiếc váy dài đến đầu gối của cô, đoán cô vừa từ công ty đến, gật gật đầu, nghiêng người cho cô đi vào, sau đó đóng cửa lại. 

Diệp Tòng Y đem bao lớn để trên bàn trà, rổi từ bên trong lấy ra một chiếc hộp và chiếc đũa, từng cái dọn ra, Trầm Hàn Sanh đứng đó, si ngốc nhìn dáng vẻ yểu điệu tao nhã của cô đến xuất thần. 

Diệp Tòng Y đem mọi thứ chuẩn bị xong, đứng dậy, vén tóc một cái, ngoài đầu nhìn lại nói: “Đây là tôi...” Nói chưa hết lời đã chạm vào ánh mắt dục vọng nóng hừng hực của Trầm Hàn Sanh, ngữ thanh nhất thời dừng lại, trong con ngươi đen nhanh sáng ngời của Trầm Hàn Sanh giờ phút này tràn ngập quyến luyến và si mê không chút nào che dấu, thắng tắp nhìn về phía cô, bối rối trong lòng Diệp Tòng Y lại nảy lên, hai má nổi lên hai phiếm đỏ, ngay cả hai bên tai cũng nóng lên, lời nói kế tiếp cứ vậy mà nuốt trở lại yết hầu. 

Bốn phía yên tĩnh, giống như có thể nghe được hô hấp cố gắng áp chế của cả hai, hai người cứ ngơ ngác nhìn nhau như vậy, bất giác thời gian trôi qua, nhưng vẫn không có ai có dũng khí tiến bước về phía trước. 

Sau một lúc lâu, Diệp Tòng Y rốt cuộc cũng hồi phục tinh thần lại, đem ánh mắt chuyển qua một bên, tiếp tục nói: “Hôm nay tôi cùng đồng nghiệp đến một nhà hàng trà phong cách Hồng Kông, trà bánh chỗ này tôi vẫn đặc biệt thích, cho nên... Cho nên gói lại một chút, mang đến đây cho cậu nếm thử.” 

- Ừm. – Trầm Hàn Sanh thở hắt ra, đi đến rót hai ly trà đặt trên bàn trà, sau đó ngồi xuống sô pha. 

- Vẫn còn nóng, cậu tranh thủ nóng dùng một chút đi. 

Trầm Hàn Sanh nhìn ánh mắt chờ mong của cô, cầm lấy chiếc đũa, cho một cái bánh bao tôm vào miệng, thịt tôm rất non, hương vị rất tốt, nhưng thật ra nàng ăn cũng chẳng biết mùi vị gì, miễn cưỡng đem hết thường thức một lần, sau đó uống mấy ngụm trà, gật đầu nói: “Ừm, ăn ngon lắm.” 

Diệp Tòng Y hiển nhiên rất vui vẻ, đôi mắt đẹp hàm chứa ý cười, đôi môi mỏi hồng nhạt cong thành một đường cong đẹp mắt. Trầm Hàn Sanh tùy tiện cầm điều khiển từ xa, mở ti vi, bên trong hiện lên một Talk Show nổi tiếng. 

Trầm Hàn Sanh nhớ đến khi các nàng thời đại học, nhất thời thốt lên: “Cậu thích người này dẫn chương trình đúng không?” 

- Sao cậu biết? – Diệp Tòng Y kinh ngạc nhìn nàng. 

- Tài ăn nói của anh ta rất tốt, rất hài hước, phản ứng rất nhanh. 

- Ừm, tôi thường xuyên xem tiết mục anh ta dẫn. 

Hai người nói đến đề tài này, thần thái rõ ràng thả lỏng, ngồi song song ở sô pha, cũng nhau xem chương trình này, ngẫu nhiên trao đổi cho nhau cái nhìn, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười khẽ. 

Thời gian bất giác trôi qua, chương trình kia cũng đã chiếu xong, ti vi bắt đầu phần quảng cáo, hết thảy như khôi phục lại trạng thái ban đầu, ái muội mang chút xấu hổ. Diệp Tòng Y nhắc nhở chính mình cần phải trở về, nhưng lại vô cùng lưu luyến gian phòng ấm áp này, trong lòng muốn kéo dài thời gian, Trầm Hàn Sanh hắng giọng, đang cố gắng muốn tìm gì để nói, bỗng nhiên, một tiếng chuông điện thoại chói tai trên bàn trà vang lên. 

Trầm Hàn Sanh hơi hơi nhíu mày, đưa tay bắt lấy di động mình, thấy trên màn hình điện thoại hiện lên tên “Trịnh Duyệt Nhan”, nàng có chút bối rối nhấn tắt, sau đó không do dự tắt nguồn điện thoại. 

- Là ai... Gọi điện thoại đến? – Diệp Tòng Y tò mò hỏi. 

Trầm Hàn Sanh ngây người một chút, thần thái lập tức khôi phục lạnh nhạt: “Đồng nghiệp.” 

Diệp Tòng Y cắn cắn môi, hơi hơi quay đầu đi, thanh âm bất tri bất giác cũng thấp xuống: “Là đồng nghiệp nam sao?” 

Trầm Hàn Sanh nghiêng đầu nhìn cô, thần sắc hơi ngẩn ngơ, Diệp Tòng Y nhẹ giọng nói: “Lần trước... Lần trước tôi đi ngang qua bệnh viện cậu, thấy cậu cùng một đồng nghiệp nam đi đến, anh ta che dù cho cậu, hai người... Hai người thoạt nhìn rất thân mật.” 

Trầm Hàn Sanh cố gắng áp lực cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, đáp: “Đó là trợ tá của tôi.” 

- Ồ. – Diệp Tòng Y nghe nàng trả lời, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, chậm rãi nói: “Tôi... Tôi chỉ thuận miệng hỏi một chút, không phải muốn can thiệp vào chuyện của cậu, tôi cũng... Không có quyền này.” 

Hai má cô ửng đó, ánh mắt có chút bối rối, lập tức đánh tan tuyến phòng ngự trong lòng Trầm Hàn Sanh, nàng nhìn thật sâu ánh mắt Diệp Tòng Y, trong lòng một hồi kích động, tay phải kiềm lòng không được vươn lên xoa xoa khuôn mặt đẹp tuyệt trần của cô, xúc cảm non mềm trắng mịn kia làm nàng yêu thích không buông tay, ngay cả cổ họng cũng bắt đầu phát khô. Gần gũi nhìn nhau trong chốc lát, ánh mắt cả hai chậm rãi trở nên nóng chảy, hai người không hẹn mà cũng nhớ tới tình cảnh ôm nhau đồng miên đêm đó, Diệp Tòng Y rốt cuộc không khống chế được chính mình, khép nửa mắt lại, hai tay vòng qua cổ Trầm Hàn Sanh, đôi môi anh đào mềm mại chậm rãi đặt lên môi nàng. 

Trầm Hàn Sanh ôm chặt lấy vòng eo nhỏ của cô, ngậm lấy đôi môi mỏng của cô rồi ôn nhu gián tiếp mút vào, đầu lưỡi nàng uyển chuyển như lông vũ, phất qua cánh hoa ướt át kiều diễm của cô, sau đó khiêu mở hàm răng cô, cùng chiếc lưỡi thơm ngát quấn quít cùng một chỗ, nàng khi thì cẩn thận khiêu khích cô, khi thì bá đạo đoạt lấy sương ngọt của cô. Một mùi hoa cỏ thơm ngát tràn ngập trong mũi và khoang miệng, trong lòng Diệp Tòng Y bỗng tràn ngập cảm giác hạnh phúc. 

Trầm Hàn Sanh hôn môi, khi bắt đầu như một trận mưa xuân rả rích, dễ chịu hương vị lại ngọt ngào, sau lại thổi quét như một trận cuồng phong, kịch liệt mà tàn sát, Diệp Tòng Y bị nàng hôn có chút choáng váng hoa mắt, thân mình mềm yếu, chợt không vững, cùng nàng ngã xuống sô pha. 

Hai nàng nhắm chặt mắt, bức thiết tận tình ôm hôn, vị ngọt giao hòa, trong lòng tựa hồ có một cảm giác đói khát vĩnh viễn không thỏa mãn, chỉ có thể ôm chặt đối phương, một lần lại một lần kịch liệt hôn, trong miệng ngẫu nhiên phát ra tiếng thở dốc thỏa mãn hoặc tiếng than nhẹ. Nhưng cũng chỉ giới hạn như thế. 

Thật lâu sau, nụ hôn kéo dài khiến hai nàng hít thở không thông kết thúc, trên trán Trầm Hàn Sanh thấm ra một tầng mồ hôi, nàng nằm trên người Diệp Tòng Y, chôn đầu giữa cổ cô, thở hổn hển. 

- Hàn Sanh, Hàn Sanh... – Diệp Tòng Y nhẹ nhàng vỗ về đầu nàng, thì thào gọi tên nàng. 

Trầm Hàn Sanh ngẩng đầu lên, đôi mắt mông lung nhìn cô, kìm lòng không được kêu lên một tiếng: “Ừm.” Thay cô sửa sang lại một chút mái tóc hỗn độn đẫm mồ hôi trên trán, lại cúi đầu, tinh thế hôn lên lông mày, chóp mũi, rồi hôn một chút như chuồn chuồn lướt nước lên đôi môi anh đào hơi hơi sưng đỏ của cô, sau đó chuyển qua sau tai cô, ngậm vành tai xinh xắn mượt mà của cô, liếm nhẹ cắn khẽ, Diệp Tòng Y không chịu được khiêu khích của nàng, phát ra một tiếng rên. 

- Hôm nay chỉ vội đến cho tôi đồ ăn thôi sao? – Trầm Hàn Sanh nhẹ nhàng liếm hôn chiếc cổ bóng loáng nhẵn nhụi như bình sứ trắng của cô, thanh âm áp chế dục vọng. 

- Tôi muốn gặp cậu. – Diệp Tòng Y gần như rên rỉ trả lời những lời này. 

- Tại sao? – Hai má Trầm Hàn Sanh ửng đỏ, ánh mắt nóng bỏng nhìn thẳng cô. 

- Không biết, chỉ đặc biệt nhớ cậu, tôi tự nói với chính mình không được đến, nhưng lại không quản nổi chính mình. – Sóng mắt Diệp Tòng Y kiều diễm đong đưa, bên trong cũng nổi lên lệ quang. 

Môi Trầm Hàn Sanh lưu luyến nơi xương quai xanh, một cảm giác tê dại lan tràn tứ chi, thân thể Diệp Tòng Y run lên như bị điện giật, hai bàn tay nhịn không được tiến vào những sợi tóc của nàng, từ cổ họng phát ra tiếng rên rỉ khó chịu. Trầm Hàn Sanh lại một lần nữa rời khỏi cô, thanh âm mang theo một tia thống khổ: “Cậu nói cho tôi biết, tại sao muốn gặp tôi?” 

- Hàn Sanh, tôi thích cậu. – Cô nhẹ nhàng thở hổn hển, tình triều phủ đầy hai gò má cô. 

- Tại sao lại thích tôi nhanh như vậy? – Trầm Hàn Sanh từng bước ép sát, thanh âm có chút khẩn trương run rẩy, không nháy mắt nhìn ánh mắt của cô, tựa hồ sợ bỏ lỡ một chút thông tin bé nhỏ. 

- Tôi không biết. – Trong mắt Diệp Tòng Y hiện lên một tia bối rối, lẩm bẩm nói: “Tôi cũng không biết, chỉ là thích cậu...” 

Trầm Hàn Sanh nhìn nàng, trong lòng đã biết đáp án rõ ràng, cô sẽ không nói ra đáp án bản thân mình mong chờ, nàng gắt gao cắn chặt môi, câu nói kia của Tiểu Phương hiện lên trong đầu “Như vậy thì em sẽ không được tính là bên thứ bà sao?”, thanh âm hắn chói tai như vậy, xé tâm như vậy, nàng ngơ ngác nhìn Diệp Tòng Y, tâm đột nhiên trở nên nghiêm túc. 

- Hàn Sanh, cậu làm sao vậy? 

- Không có gì. 

Trầm Hàn Sanh xoay người nằm xuống, hai người nghiêng người nằm đối diện nhau, khuôn mặt đối phương gần trong gang tấc, gần như có thể chạm vào nhau, Trầm Hàn Sanh thống khổ nhắm hai mắt lại, Diệp Tòng Y nhìn nàng, cũng dần dần từ trạng thái mê ly thanh tỉnh lại, cô ít nhiều đoán được Trầm Hàn Sanh đang suy nghĩ gì, nhưng cô cũng không dám chạm vào, cô vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve cổ Trầm Hàn Sanh, vuốt ve hai má trơn bóng của nàng, như cho nàng một chút an ủi, trong lòng nháy mắt sinh ra cảm giác chua xót và nhu tình vô hạn. 

- Tòng Y. 

- Ừm. 

- Tôi cũng... Thích cậu, rất thích. – Trầm Hàn Sanh nhắm mắt lại nói. 

Đây là lần đầu tiên nàng nói những lời này, Diệp Tòng Y lẽ ra nên vui sướng, nhưng trong lòng tựa hồ lại càng thêm chua xót hơn nữa, nước mắt lập tức tràn ra khỏi mi mắt, cô vội vươn tay lau đi, miễn cưỡng lộ ra vẻ tươi cười: “Một ngày nữa là cuối tuần.” 

- Tôi không có cuối tuần. 

- Cuối tuần... Tôi càng muốn gặp cậu. 

Trầm Hàn Sanh do dự một lát, mở mắt nói: “Cậu không cần ở bên cạnh Tuyết nhi sao?” 

- Chúng ta... Chúng ta có thể mang con bé ra ngoài ăn cơm, rồi dẫn con bé đi chơi. 

Trầm Hàn Sanh nhìn cô không lên tiếng, Diệp Tòng Y hạ lông mi, thấp giọng nói: “Tôi là một nữ nhân rất xấu xa đúng không?” 

Vẫn không có thanh âm, trả lời cô là một nụ hôn kịch liệt triền miên, một nụ hôn có thể đốt cháy họ. Qua một hồi lâu, nàng buông cô ra, hít thở khó khăn nói: “Cậu nên đi.” 

Hai người ngóng nhìn đối phương, có thể nhìn rõ ràng trong đôi mắt đối phương khát vọng và dục vọng đang thiêu đốt, bản thân ai cũng biết rõ nếu tiếp tục sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng một chút lý trí còn lại nhắc nhở các nàng không thể liều lĩnh giống lần trước, ít nhất không phải hiện tại. 

Diệp Tòng Y thu thập đồ đạc một chút, rốt cuộc cũng đứng dậy rời đi. 

- Tôi đưa cậu xuống. – Trầm Hàn Sanh không dám nhìn cô, một tay mở cửa ra. 

- Không. – Thanh âm Diệp Tòng Y tựa hồ rất kiên định, cô đứng ở cửa, ngăn cản nàng bước ra. 

- Nhưng... 

- Tôi không muốn cậu đưa tôi xuống, tôi sợ mình sẽ không muốn về. – Trong ánh mắt Diệp Tòng Y mang theo tia lưu luyến, giọng điệu thập phần chua xót và bất đắc dĩ. 

- Tòng Y. – Trầm Hàn Sanh đỡ cửa, tâm loạn thành một đoàn. 

Diệp Tòng Y cười cười, bỗng nhiên ngẩng đầu, hôn lên khóe môi của nàng một chút, thấp giọng nói: “Hàn Sanh, tôi không biết vì sao chúng ta lại như vậy, cũng không biết sau này chúng ta như thế nào, nói thật, tôi chưa nghĩ đến điều gì cả. Tôi chỉ có thể... Nói cho cậu biết cảm giác của tôi hiện tại, chỉ cần nghĩ đến ngày mai, hoặc về sau vẫn còn cơ hội gặp cậu, lòng tôi tràn ngập những ảo tưởng ngọt ngào và hi vọng, như thế tôi mới có thể cảm thấy, cuộc sống thì ra là tốt đẹp như vậy.” 

Cửa bị đóng lại, trong phòng cũng khôi phục không khí lạnh lẽo. 

Trầm Hàn Sanh đi đến bên cạnh sô pha, nơi các nàng vừa triền miên, nàng ngồi xuống, bên tai còn vang lên lời nói của Diệp Tòng Y lúc nãy, một lần nữa nhắc lại câu nói này, nàng vuốt ve khóe môi vừa được cô hôn lên, mặc dù quan hệ của các cô lúc này không những không biết trước được tương lai mà còn không hề có hi vọng gì, nhưng cơn sóng cuộn vui sướng cuộn lên như những mần cỏ vươn lên từ mặt đất ở trong lòng không thể bùng nổ. 

Chiếc ô tô màu trắng chậm rãi rời khỏi cổng khu căn hộ Tử Thanh, người trên xe vẫn đắm chìm trong ngọt ngào và vui sướng, không phát hiện ra bên tay phải có một chiếc Lexus màu xanh, đôi mắt quen thuộc mang theo tia kinh ngạc nhìn ô tô của cô đi xa.