Ái Sanh Nhật Ký

Chương 122: Ngoại truyện 2




Ngày nghỉ, Trịnh Duyệt Nhan kéo Tào Ấu Tuyết đi Trung tâm Thương mại lớn nhất thành phố mua cho con bé thêm trang phục hè, khác với những lần mua sắm khác, lần này bên cạnh nàng không có bạn bè đi cùng, càng không có bảo vệ hay trợ lý đi theo. 

Từ ngày cùng Diệp Tòng Y nói chuyện một lần chân thành, nàng biết Diệp Tòng Y sẽ mang một hai cục phiền đến, lại không ngờ rằng, không biết cô đặt vợ chồng Diệp Khai Tường ở chỗ nào, trước khi rời đi lại giao con gái cho nàng. Cũng may mặc dù Diệp Tòng Y có cảm tình phức tạp với Tào Ấu Tuyết, nhưng Trịnh Duyệt Nhan lại không như vậy, nàng không lưu tâm Tào Ấu Tuyết là kết tinh của tình yêu hay kết quả của lời nói dối, thậm chí căn bản cũng không quản cha cô bé là ai, chỉ cần cô bé là Diệp Tòng Y sinh ra, thì đó chính là cháu gái nàng, nàng thật sự thương cô bé, yêu cô bé. 

Khi Diệp Tòng Y và Trầm Hàn Sanh rời khỏi cuộc sống, phần lớn thời gian rảnh nàng đều dành Tào Ấu Tuyết. 

Không biết để phối hợp với bộ đồ thể thao quần đen áo hồng nhạt trên người Tào Ấu Tuyết hay không, hôm nay Trịnh Duyệt Nhan cũng thay cả người một bộ đồ thể thao nhàn nhã, đai đeo lưng màu trắng kết hợp áo thun cổ thuyền, quần jean hoang dã thư thái, giày thể thao thay thế cho giày cao gót yêu quý, mái tóc tung bay lại tùy tiện cột thành đuôi ngựa, giữa ngọt ngào không mất đi gợi cảm và quyến rũ lại thêm vài phần thánh khiết. 

Trong ngày hè nắng chói chang, hai người một lớn một nhỏ, tạo nên cảnh sắc mỹ lệ tươi mát khiến người ta nhìn chăm chú. 

Trịnh Duyệt Nhan thật ra cũng không xài tiền bậy bạ, nhưng nếu nàng cho là nên xài, thì sẽ không nương tay chút nào. Vừa vào Trung tâm Thương mại, nàng xem qua một chút nhãn hiệu nước hoa yêu thích, lại liếc qua đồng hồ đeo tay, thì trực tiếp đi đến cửa hàng nhãn hiệu thời trang trẻ em xa xỉ lầu sáu, cơ mà chỉ nửa giờ, một tay cầm năm sáu túi, một tay nắm tay Tào Ấu Tuyết đi ra. 

- Dì nhỏ. 

- Ừ? - Trịnh Duyệt Nhan mỉm cười nghiêng đầu nhìn cô bé. 

Ngón tay nhỏ mập mạp của Tào Ấu Tuyết chỉ giày mình: “Dây giày con bung.” 

Trịnh Duyệt Nhan đặt túi xuống đất, ngồi xổm cột chắc dây giày cho cô bé, sau đó ngẩng đầu lên: “Tuyết nhi, có mệt không?” 

Có lẽ khoảng thời gian này bị Diệp Tòng Y lạnh lùng, Trịnh Duyệt Nhan lại tỉ mỉ chu đáo, Tào Ấu Tuyết sáng dạ, dựa dẫm vào dì nhỏ xinh đẹp, luôn ngoan ngoãn trước mặt nàng, lúc này nghe nàng hỏi mình, tay đặt trên cái bụng tròn vo, lắc đầu liên tục: “Con không mệt.” 

Trịnh Duyệt Nhan sờ sờ khuôn mặt tròn trĩnh của cô bé, ôn nhu nói: “Ngoan, để dì nhỏ dẫn con đi ăn kem.” 

- Vâng, được ạ. 

Trịnh Duyệt Nhan cười tươi sáng, đang muốn đứng dậy, khóe mắt lại liếc đến một bóng dáng lén lút, chân mày lá liễu của nàng hơi nhíu, vẫn ung dung thản nhiên, một tay cầm đồ đạc, một tay ôm lấy Tào Ấu Tuyết, vẫn duy trì tư thế ưu nhã, đi vào thang máy cách đó không xa, với chỉ dẫn của nàng, thân thể Tào Ấu Tuyết nghiêng một chút, vươn ngón tay nhấn nút chốt cửa. 

Cửa thang máy vừa muốn khép lại, thì nghe một người ở bên ngoài gọi: “Chờ một chút, chờ một chút!” Tay duỗi vào thang máy, ngăn cửa khép lại, một dáng người cao lớn chen lấn tiến đến. 

6, 5, 4... Chữ số màu đỏ chuyển động trong thang máy, thanh niên cao to kia vừa âm thầm điều chỉnh hô hấp của mình, vừa nhìn lén giai nhân bên cạnh, thấy nét mặt nhàn nhạt của nàng, mắt nhìn thẳng, tựa hồ không chú ý tới sự tồn tại của mình, tâm trạng không khỏi cực kỳ uể oải. Thang máy xuống đến lầu ba, lo lắng chiến thắng khẩn trương, hắn rốt cuộc cũng nhịn không được mà mở miệng: “Ha ha! Thật trung hợp! Hình như tôi vừa gặp cô ở lầu một!” 

- Vậy cũng thật khéo. - Trịnh Duyệt Nhan hơi nghiêng đầu, khuôn mặt anh tuấn lập tức đập vào mi mắt, nàng cười nhạt, ánh mắt mang chút trêu tức: “Hôm nay ở Trung tâm Thương mại nho nhỏ này, chúng ta hình như đã vô tình gặp lần thứ n.” 

Thanh niên kia không khỏi hơi đỏ mặt lên, đúng lúc này có người tiến vào thang máy, hóa giải xấu hổ của hắn, hắn hắng giọng một cái, lấy dũng khí đến gần nói: “Xin chào, tôi là Thẩm Mặc, Mặc trong Mặc Thủy.” 

* Mặc Thủy: Lọ mực hoặc kiến thức. 

Trịnh Duyệt Nhan nhìn bảng chỉ thị trong thang máy, gật đầu: “Ồ.” 

Thẩm Mặc đụng phải cái đinh, cũng không nổi giận, lại cười thật to với Tào Ấu Tuyết: “Cô bạn nhỏ, xin chào.” Tào Ấu Tuyết tựa hồ có lòng cảnh giác với người xa lạ này, hai mắt mở thật to đề phòng nhìn hắn, đôi bản tay mập mạp theo bản năng ôm sát cổ Trịnh Duyệt Nhan. Thẩm Mặc khen ngợi: “Cô bạn nhỏ thật xinh đẹp! Đây là con của người nhà cô à?” 

* Đụng phải cái đinh: Chỉ việc khó giải quyết. 

- Là con gái tôi. 

Trịnh Duyệt Nhan quyến rũ cười với hắn, ném những lời này, cũng không quay đầu lại ra khỏi thang máy, Thẩm Mặc ngơ ngác nhìn bóng lưng của nàng, biểu cảm trong nháy mắt hóa đá. 

Sáng sớm từ biển đi về, Thẩm Mặc và em họ của mình lái xe trở lại thành phố. 

Hắn vừa lái xe, vừa than thở: “Tiểu Thanh, anh sống nhiều năm như vậy, lần đầu tiên thấy cô gái đẹp đến thế, lần đầu khi nhìn thấy cô ấy, con mắt của anh giống như không chịu nhìn đi chỗ khác rồi.” 

- Linh hồn bé nhỏ của anh bị hớp mất rồi. - Thẩm Thanh ngồi ghế phó xế, mắt nhìn ngoài cửa sổ vẻ mặt không cho là đúng: “Có làm quá không?” 

- Thật sự rất đẹp, đẹp đến nỗi cái áo thun bình thường mặc ở trên người cô ấy, người ta cũng thấy ưu nhã, gợi cảm, quý phái, đủ kiểu mâu thuẫn tràn tới, sẽ nhịn không được bị cô ấy hấp dẫn, nhịn không được tới gần cô ấy, nhưng cô ấy lại có một khí chất rất đặc biệt, khiến người ta không dám tiếp cận, ai, hôm nay anh thật sự khẩn trương quá, khẩn trương quá! - Hắn vừa nói, vừa ảo não vỗ đầu của mình. 

- Anh đang làm thơ đấy à! - Thẩm Thanh nghe hắn nói càn lúc càng quá, càng nói càng không bình thường, nhịn không được nhắc nhở lần nữa: “Ai! Anh hai, anh lái xe cẩn thận, em còn trẻ, không muốn giao tính mạng quý báu của mình cho một cô gái không quen biết.” 

Thẩm Mặc thở thật dài một hơi, vẻ mặt phiền muộn: “Trước kia anh không tin tiếng sét ái tình, nhưng bây giờ, ai!” 

- Tạm thời chúng ta không nói đến chuyện khác, nói cũng phải nói lỗi của anh, hôm qua tới gần người ta như vậy rồi, mà luống ca luống cuống như thằng khờ, em cũng muốn xấu hổ giùm anh. 

- Hôm qua anh mất mặt thật. - Thẩm Mặc than thở, uể oải nói: “Quên đi, dù sao cũng quá tệ rồi, người ta kết hôn rồi, cũng có con gái rồi.” 

- Đúng đó! Anh đấy, sớm tỉnh mộng đi, giấc mơ này không đẹp đâu. 

Thẩm Mặc bỗng nhiên đưa tay hung hăng vỗ vào tay lái, không cam lòng nói: “Thế như người ta có vẻ đâu có giống một cô gái đã kết hôn sinh con! Cô nhóc kia cũng không giống cô ấy, được rồi, cũng có một chút xíu giống, nhưng thật không phải giống như hai mẹ con mà!” 

Thân thể Thẩm Thanh trượt xuống, thay đổi tư thế người, thuận miệng nói: “Không chừng người ta không muốn dính díu đến anh nên cố ý nói vậy.” 

- Thật à? - Mắt Thẩm Mặc chợt sáng ngời, trong lòng nhất thời dấy lên hi vọng, nghiêng đầu hưng phấn nói: “Tiểu Thanh, em nghĩ như vậy?” 

- Hừ. - Thẩm Thanh vỗ trán, vô lực nói: “Em hối hận.” 

- Hối hận cái gì? 

- Hối hận mới nói với anh câu vừa rồi. 

Dọc theo đường đi nghe Thẩm Mặc không ngại phiền kể chi tiết hôm qua gặp mĩ nữ thế nào, bất tri bất giác xe đã đến khách sạn, Thẩm Thanh xuống xe trước, Thẩm Mặc theo sát phía sau em họ, vào đại sảnh khách sạn Quốc tế Tử Duyệt. 

- Tiểu Thanh, hay là chúng ta ở đây chơi vài ngày nữa, nhé? 

- Hả? Vì sao? - Thẩm Thanh cười nhạo: “Vì sao? Anh còn muốn gặp lại tình nhân trong mộng kia?” 

Không có thanh âm đáp lại, hình như không có người theo sau, Thẩm Thanh không khỏi dừng bước, quay đầu lại, thấy Thẩm Mặc đứng cách xa mình vài bước, biểu cảm trên mặt bỗng nhiên trở nên ngốc nghếch, nàng kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn theo ánh mắt hắn, thấy một cô gái mặc áo đầm màu đen, đang đi tới bên cạnh họ, giữa dáng đi mềm mại, đường cong mê người như ẩn như hiện. 

- Là người đó, chính là người đó! Hôm nay cô ấy mặc trang phục khác, nhưng anh nhận ra gương mặt đó, tuyệt đối không sai! Trời ạ, anh sắp chảy máu mũi rồi. 

Thẩm Mặc không biết là khẩn trương hay kích động, chột dạ đến bên người Thẩm Thanh, khẽ la hét, Thẩm Thanh rất sợ hắn đứng không vững, ngã lên người mình. 

- Thế nào? Cô ấy làm sao? 

Trong lúc nói chuyện, tiếng giày cao gót trong veo dần dần đến gần, người kia chỉ còn cách vài thước, Thẩm Thanh lén liếc mấy cái, cảm giác phong thái ập đến, quý phái bức người, quả thực hết sức kinh diễm. Người kia tựa như đối với việc người khác nhìn chằm chằm đã học thành thói quen, vẫn chưa chú ý đến anh em họ này.

Thẩm Thanh còn chưa kịp trả lời anh trai, đã cảm thấy hoa mắt, một làn hương thơm thanh nhã phất qua chóp mũi, giai nhân đã biến mất khỏi tầm mắt, nàng vội vã đẩy Thẩm Mặc: “Anh đần ra cái gì! Nhanh đi chào hỏi!” 

Thẩm Mặc như vừa tỉnh dậy từ trong mộng, lập tức đuổi theo, kêu lên: “Ấy! Xin chào!” 

Bước chân Trịnh Duyệt Nhan hơi dừng lại một chút, quay đầu, trong mắt mang theo tia nghi hoặc, Thẩm Mặc vội lấy tay chỉ vào mình: “Hôm qua chúng ta có gặp, ở Chí Tôn Minh Châu, em còn nhớ không?” 

Trịnh Duyệt Nha nhìn mặt hắn, suy nghĩ một chút, cười nói: “Thật trùng hợp.” 

Thẩm Mặc nghe ra giọng nàng như chế nhạo mình, đỏ mặt, vội vã giải thích: “Hôm nay tôi không phải cố ý, tôi... Tôi ở khách sạn này, là trùng hợp gặp.” 

- À, ra thế. 

Thẩm Thanh thấy nàng xoay người định chạy, vội vã bước tới: “Chờ một chút, kết bạn được không?” 

Bên thứ ba xen vào khiến Trịnh Duyệt Nhan có chút kinh ngạc, ánh mặt dừng lại mấy giây trên khuôn mặt thanh tú của Thẩm Thanh, thản nhiên cười: “Cũng không dám, tôi không kết bạn với người xa lạ, bye!” 

Nụ cười này của nàng, như thình lình chẻ đôi khối băng, mang theo vô vàn vẻ đẹp, phong tình vạn chủng, khiến hai anh em họ Thẩm nhìn choáng váng, Thẩm Thanh mới bắn ra khỏi miệng hai chữ: “Đuổi theo!” 

Ra khỏi cửa xoay tròn khách sạn, nhân viên giữ cửa đã lái xe Trịnh Duyệt Nhan tới, Trịnh Duyệt Nhan ngồi lên, lập tức khởi động xe. 

Thẩm Thanh đuổi theo ra ngoài, liếc mắt thấy xe thể thao mui rộng đỏ chói lọi, không khỏi há hốc mồm: “Khốn nạn! Ferrari! Anh già, thì ra anh theo đuổi con nhà giàu.” 

Thẩm Mặc mở trừng mắt nhìn Trịnh Duyệt Nhan lái xe đi xa, sốt ruột nói: “Làm sao bây giờ?” 

Thẩm Thanh liếc mắt nhìn hắn: “Anh muốn xử lý thế nào?” 

- Anh không biết. - Thẩm Mặc thì thào nói, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy ánh mắt cười nhạo của Thẩm Thanh, không khỏi cắn răng: “Tiếp tục đuổi theo!” 

Đường sá rộng rãi, chiếc xe hơi màu đen và chiếc xe thể thao màu đỏ một trước một sau đuổi theo nhau, chủ nhân chiếc xe kia có vẻ rất quyết tâm, bám chặt xe trước mặt không tha. 

Đến đèn đỏ ngã tư, xe thể thao màu đỏ dừng lại, xe hơi màu đen kia nhân cơ hội đuổi đến, đậu song song chờ đèn đỏ. 

Thẩm Thanh thò đầu ra từ cửa sổ, hô lên: “Ha ha! Cô nói cô đã kết hôn là giả đúng không? Cô nhóc kia không phải con của cô đúng chứ?” 

Trịnh Duyệt Nhan miễn cưỡng nhẫn nại, đưa tay tháo kính râm xuống, chân mày lá liễu khẽ động: “Rốt cuộc hai người muốn thế nào?” 

- Chúng tôi không muốn thế nào hết! - Ánh mặt Thẩm Thanh vô tội hết sức, mặt cười nói: “Cô yên tâm, chúng tôi không tâm thần, chúng tôi... Chúng tôi muốn biết về cô, anh họ của tôi, ờ thì, hôm qua anh ấy gặp cô, ấn tượng rất sâu sắc.” 

Thẩm Mặc nghe nàng nói trực tiếp, nóng nảy kéo y phục nàng, ý bảo nàng câm miệng lại, nàng lại không để ý chút nào, bổ sung thêm một câu: “Sau khi về vẫn nhớ mãi không quên, thần hồn điên đảo...” 

Đôi mắt Trịnh Duyệt Nhan trầm xuống, nụ cười ẩn lạnh: “Trước khi tôi thay đổi chủ ý, cút ngay đi!” 

- Ai! Cô đừng nóng giận! Thật sự là... Cô quá đẹp, đẹp đến nỗi người ta chịu đựng không nổi, chúng tôi... Ai, thật sự chúng tôi cũng không muốn đuổi theo cô.

Nàng khí thế hùng hồn, còn mang theo bất đắc dĩ, đẩy sạch sẽ trách nhiệm, Trịnh Duyệt Nhan tức giận vô cùng cười đáp trả: “Vậy đâu liên quan đến tôi?” 

Thẩm Mặc bên ghế tài xế trong lòng toát mồ hôi, Thẩm Thanh lại hơi ngửa đầu, cười thật tươi với Trịnh Duyệt Nhan: “Đương nhiên là không, nhưng cô không nghe người ta nói à, đẹp cũng là một cái tội.” 

Trịnh Duyệt Nhan cắn răng, nếu như một người đàn ông xa lạ nói với nàng những lời buồn nôn cợt nhả này, nàng đã sớm đánh cho cha hắn mẹ nhận không ra rồi, nhưng những lời này cứ một mực là một cô gái nói ra, dáng vẻ tương đối tốt, như ánh mặt trời, nàng đã gặp qua những cô gái da mặt dày, nhưng khuôn mặt tươi cười rực rỡ kia khiến nàng có chút luống cuống, tức giận đến kinh ngạc, nói không nên lời, đợi đèn xanh sáng lên, lập tức phóng như bay. 

Thẩm Mặc nhanh chóng đạp chân ga, con đường có nhiều xe, ô tô khó có thể chuyển động, chỉ chốc lát, hai xe lại sánh đôi. 

- Ai! Cô đừng tức giận mà! - Thẩm Thanh vừa phất tay, vừa thăm dò: “Thôi thì thế này, tối nay chúng tôi mời cô ăn cơm để nhận lỗi được không? Nếu cô đồng ý, chúng tôi sẽ không theo cô nữa.” 

Thế này là cái gì? Định uy hiếp sao? Trịnh Duyệt Nhan dở khóc dở cười, mặt lạnh lùng: “Không có hứng thú!” 

- Hả? Hả? Sao cơ? Cô đồng ý à? - Một tay Thẩm Thanh đặt nơi lỗ tai, làm bộ không nghe rõ, sau đó nhảy cẫng lên hoan hô: “Thật tốt quá! Cô thích ăn cái gì? Món ăn Hồ Nam? Đồ cay Tứ Xuyên? Món ăn Pháp? Liệu lý Nhật Bản?” 

Trịnh Duyệt Nhan bị nàng làm cho phát cáu, từ đáy lòng thở dài một hơi, suy nghĩ vài giây, lại đeo kinh râm lên: “Tôi thích tốc độ!” 

- Tốc độ? - Thẩm Thanh không làm bộ nữa, vẻ mặt thắc mắc. 

Con mắt Trịnh Duyệt Nhan chăm chú nhìn phía trước, băng băng nói: “Bây giờ tôi muốn đi núi Cửu Thanh, nếu cô đuổi đến đỉnh núi trước tôi, tôi sẽ cho cô cơ hội mời ăn cơm tối, nếu không được, sau này đừng bao giờ đeo bám tôi!” Nói xong câu này, nàng nhanh chóng vặn tay lái, xe thể thao màu đỏ bắn đi như một mũi tên trên con đường rộng rãi. 

Thẩm Mặc chưa nghe rõ, vội hỏi: “Tiểu Thanh, cô ấy nói gì?”

Thẩm Thanh hồi phục tinh thần lại: “Cô ấy nói nếu đuổi theo được, cô ấy sẽ để chúng ta mời dùng cơm.” 

- Hả? - Thẩm Mặc trợn to hai mắt, giật mình nói: “Xe của chúng ta sao so với xe người ta? Tốc độ kiểu này, sao đuổi nổi?” 

- Vậy cũng phải thử! - Thần sắc Thẩm Thanh kiên quyết như đinh đóng cột, quay đầu nói với Trầm Mặc: “Dừng xe! Anh mau mau xuống, đến lượt em lên!”