*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giang Nam phồn vinh, sóng nước dập dềnh, trên một con thuyền xa hoa, Triệu Tử Đoạn huyết y rực rỡ thong thả nghiêng người ngắm nhìn cảnh sắc hữu tình:
- Huynh bỏ lại tất cả, không tiếc nuối ư?
Hoàn Nhan Viên Hạo thường phục trắng trơn tinh mỹ phiêu phiêu ý cười:
- Nhân sinh này không được cùng Tử Đoạn mới là tiếc nuối lớn nhất của Trẫm...à...của ta...
Hắn nhường lại long ỷ cho Bát Hoàng đệ - thiếu niên trong sáng nhất, hăng hái nhất, thông minh nhất - hắn bỏ lại phồn hoa thiên gia tôn quý thiên hạ, chỉ để có ngày hôm nay, cùng y ngắm giang sơn cẩm tú vạn dặm hoa.
Triệu Tử Đoạn nâng bầu rượu đục, dốc một hơi đầy:
- Kỳ thực, đệ đã biết huynh là ân nhân liên hoa trì từ lần đầu tiên chúng ta cùng nhau, huynh có tin không?
Hoàn Nhan Viên Hạo ôn nhu cười, ấp áp tựa nắng xuân:
- Ta tin!
Triệu Tử Đoạn có chút ngạc nhiên, liền quay lại:
- Vì sao?
Hoàn Nhan Viên Hạo phượng mâu thâm thúy, nhỏ giọng:
- Đêm đó trông Tử Đoạn rất thỏa mãn...
Tiếng cười vang vang sóng nước, thuyền trôi hờ hững mang theo chân tình sâu đậm, mang theo tiêu dao tự tại, mang theo ngạo tiếu khinh cuồng.
Phù sinh như mộng, hà cớ gì mà không tận thú!