Vừa mới qua buổi trưa, ánh mặt trời đứng bóng trong Ngự trong hoa viên. Trong lương đình, Tịch Nhan dựa vào trong lòng Hoàng Phủ Thanh Vũ, ánh mắt có vẻ như không mở ra được, nhưng vẫn nghĩ về những lời nói trước kia của Thái hậu bèn đề cập: "Vậy Thái Hậu...... Thái hoàng Thái Hậu hiện nay vẫn ở trong cung sao?"
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhẹ nhàng vén vén sợi tóc bên tai nàng, nói: "Một tháng trước ta đã phái người đưa bà xuất cung rồi, để cho bà lên ở trên núi như cũ đi."
Tịch Nhan nghe xong, cảm thấy không khỏi khẽ buông lỏng, nhớ lại cuộc nói chuyện với Thái hoàng Thái Hậu lúc trước, trong lòng nhịn không được thổn thức, thấp giọng nói: "Thất lang, chàng không biết đâu, khi đó mỗi lần ta nhìn thấy bà ta, kỳ thật trong lòng đều rất sợ hãi...... Ta rất sợ bà ta đột nhiên lại nói cho ta biết tin tức gì xấu, vạn nhất bà ta nói ta không thể sinh Ly nhi hoặc là ta độc phát trước thời hạn, ta nghĩ khi đó ta khẳng định sẽ điên mất."
Hoàng Phủ Thanh Vũ trầm mặc, chậm rãi hôn lên tóc mai của nàng, hồi lâu sau mới trầm giọng nói: "Nếu nói như thế, ta tình nguyện khi đó nàng bị điên."
Ít nhất, nàng không cần một thân một mình phải chịu đựng nhiều như vậy, còn muốn trăm phương ngàn kế làm cho hắn quên nàng.
Tịch Nhan tự nhiên biết ý tứ của hắn, cũng chỉ mỉm cười: "Kỳ thật, như vậy cũng tốt. Ít nhất để cho ta biết ta cũng không phải yếu ớt như trong tưởng tượng của mình." Cuối cùng, nàng thở dài một hơi, lại nói: "Lúc còn ở Đại Sở, ta thường nằm mộng thấy chàng. Nhưng ta lại không biết chàng là ai. Lần đó ở trên đường thấy chàng, chàng lại xoay người bước đi ...... Lúc ấy, ta chỉ cảm thấy giống như đất trời sụp đổ, ở trên đường trước mặt người nhiều như vậy mặt liền bật khóc. Hiện tại ngẫm lại, thật đúng là dọa người."
Hoàng Phủ Thanh Vũ lại lâm vào trầm mặc, chậm rãi ôm nàng càng chặt.
Hắn không phải không biết nàng từng chịu nhiều đau khổ, nhưng nàng chưa bao giờ ở trước mặt hắn nhắc tới một lời. Có lẽ hôm nay bầu không khí quá mức thoải mái, có lẽ là hai người quá mức hòa hợp, nàng bất giác kể lại những chuyện cũ cho hắn nghe. Mà mỗi một câu nói của nàng, tâm của hắn liền mạnh mẽ chấn động một lần, rất đau.
"Nhan Nhan." Thanh âm của hắn trầm thấp, thì thào gọi ra.
"Ừ?"
Hắn lại dừng lại, hồi lâu sau, cho đến khi Tịch Nhan ngẩng đầu nhìn về phía hắn, hắn mới thấp giọng nói: "Ta sẽ không để cho nàng chịu ủy khuất nữa."
Tịch Nhan tươi cười sáng bừng cả khuôn mặt: "Ta tin tưởng chàng!"
Hắn cũng cười khẽ ra tiếng, không để ý đến các cung nữ chung quanh, chậm rãi cúi đầu, in lên đôi môi của nàng.
Tịch Nhan lặng lẽ đưa mắt nhìn xem mọi người chung quanh, phát hiện những người đó đều cúi đầu, lúc này nàng mới đột nhiên mở miệng ra, cắn thật mạnh xuống môi của Hoàng Phủ Thanh Vũ, sau đó liền dựa vào trong lòng hắn cười ha hả.
Hắn hơi có chút trách cứ nhìn nàng một cái, Tịch Nhan chậm rãi cong cong khóe miệng, hắn lập tức cười rộ lên, giả vờ như cái gì cũng chưa phát sinh.
Đúng lúc này, lại nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân vội vàng, Tịch Nhan vừa quay lại nhìn thử xem, chỉ thấy Thập Nhị vội vã chạy tới, hơi thở vẫn còn hào hển, cũng không thèm hành lễ, buột miệng nói: "Thất ca, không tốt rồi! Cửu ca đã quay về, còn tìm đến phủ của Nam Cung ngự, coi bộ là huynh ấy muốn giết Nam Cung Ngự!"
Nghe vậy, Tịch Nhan lập tức nhảy dựng lên, còn chưa kịp mở miệng, Hoàng Phủ Thanh Vũ đã cầm lấy tay nàng, lạnh nhạt nói: "Gấp cái gì, ta mang nàng cùng đi nhìn xem là được."
************************************************** ***************************************
Bên ngoài phủ của Nam Cung Ngự đã bị thị vệ do Hoàng Phủ Thanh Thần mang đến bao vây xung quanh, trên tay của những thị vệ ở vòng trong cùng, ai ai cũng đều giơ cao cây đuốc.
Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Thần tối tăm, sai người đem chiếc ghế bành đặt ở trước phủ Nam Cung Ngự, còn bản thân mình an vị ở nơi đó, nhìn cử phủ đóng chặt, mắt phượng hẹp dài khẽ nheo lại, vừa tuấn mỹ, lại vừa nguy hiểm.
Phía sau bỗng dưng có tiếng xe ngựa vang lên, hắn cũng không thèm quay đầu lại.
Tịch Nhan nhảy xuống xe ngựa liền nhìn thấy tình hình như vậy, vội vàng tiến lên, nhìn nhìn khuôn mặt Hoàng Phủ Thanh Thần. Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Thần lạnh lùng lướt qua nàng, chỉ một thoáng cảm Tịch Nhan thấy hàn khí bức người, ha ha nở nụ cười hai tiếng, xoay người hướng về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ vừa đi tới, lúc này mới nói với Hoàng Phủ Thanh Thần: "Ngươi không phải đi tìm Đạm Tuyết sao? Có tìm được không?"
Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Thần phút chốc biến đổi, trên mặt nhất thời càng u ám, chỉ vào Tịch Nhan, bộ dáng tựa hồ hận đến mức không thể đem nàng bóp chết. Nhưng nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ khẽ nhíu mày phía sau Tịch Nhan, nên chỉ oán hận vung tay áo lên, quay đầu nhìn cửa phủ như cũ.
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn hắn một cái, chỉ thản nhiên nói: "Theo ta tiến cung."
"Không." Hoàng Phủ Thanh Thần gọn gàng, dứt khoát cự tuyệt, "Hôm nay hoặc là Nam Cung Ngự đi ra, hoặc là đệ thiêu cháy phủ đệ của hắn, không có con đường thứ ba."
Tịch Nhan lập tức liền hiểu được hắn tất nhiên là không tìm được Đạm Tuyết, lại trút giận trên người Nam Cung Ngự, nhịn không được khẽ thở dài một tiếng: "Đáng thương cho Đạm Tuyết."
Ánh mắt âm lãnh của Hoàng Phủ Thanh Thần lại lần nữa chuyển về phía nàng, thanh âm cũng cực độ âm lãnh: "Ngươi nói cái gì?"
"Nói ngươi khốn khiếp!" Tịch Nhan không chút khách khí đánh vào đầu của hắn một cái, Hoàng Phủ Thanh Thần nhất thời đứng bật dậy, "Loảng xoảng" một tiếng liền rút bội kiếm trên người ra.
"Lão Cửu!" Hoàng Phủ Thanh Vũ một tay kéo Tịch Nhan bảo vệ ở sau người, lạnh lùng nói, "Đệ muốn làm cái gì?"
Gân xanh trên tay Hoàng Phủ Thanh Thần xuất hiện, chỉ hung hăng nhìn Tịch Nhan.
Tịch Nhan ỷ vào Hoàng Phủ Thanh Vũ che chở cho mình nên không sợ chết, nhô đầu ra nói: "Ta nói Đạm Tuyết thật sự là đáng thương, Nam Cung Ngự tốt như vậy, cô ta lại cố tình thích một kẻ vừa xấu xa vừa ngu ngốc lại không giữ mình trong sạch như tên Cửu gia nhà ngươi! Nếu cô ta tiếp tục thích Nam Cung Ngự thì tốt rồi!"
Kiếm trong tay Hoàng Phủ Thanh Thần bỗng dưng rung rung, rơi xuống đất. Hắn có chút không thể tin nhìn Tịch Nhan: "Ngươi nói cái gì?"
Tịch Nhan khẽ ngẩng mặt lên, bộ dáng dào dạt đắc ý: "Nói cái gì? Lời hay chỉ nói cho người tốt nghe, cũng không giống với người nào đó, cho tới bây giờ không chịu gọi ta một tiếng Thất tẩu, còn thiếu chút nữa là dùng tên bắn chết ta, cho tới bây giờ còn thường xuyên muốn giết ta."
"Ngươi --" Hoàng Phủ Thanh Thần cơ hồ khắc chế không được lập tức nổi giận ngút trời, nhưng nhìn thấy ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ càng ngày càng lạnh, nên vẫn bắt buộc mình khắc chế xuống, nhìn Tịch Nhan vẫn trốn ở phía sau hắn, cắn răng nói, "Ngươi vừa mới nói Đạm Tuyết cái gì?"
Đúng lúc này, cửa phủ đang đóng chặt lại đột nhiên mở ra, người từ bên trong đi ra không phải Nam Cung Ngự thì còn là ai?
Có lẽ đã lâu Tịch Nhan không gặp hắn, bởi vậy thấy hắn đi ra, liền bất giác đứng thẳng thân mình nhìn về phía nơi đó, thấy Nam Cung Ngự giống như không thèm quan tâm đến tình hình trước cửa phủ, chỉ nghiêng người mỉm cười nói với người đang từ trong bước ra: "Đi đường bình an, không tiễn."
=========================