Lần này, hắn đã nghe được rất rõ ràng, rốt cuộc khắc chế không được vươn tay xoa xoa mặt của nàng.
Đầu ngón tay của hắn rất lạnh, Tịch Nhan lập tức liền bừng tỉnh, nhìn hắn, đầu tiên là nao nao, sau đó liền bắt lấy tay hắn, muốn rời khỏi ôm ấp của hắn.
Hoàng Phủ Thanh Vũ đột nhiên nghiêng người liền hôn xuống, Tịch Nhan vừa kinh ngạc lại vừa cảm thấy e lệ, "A" một tiếng không có chút phản kháng nào, chỉ cảm thấy bản thân mình sắp bị hắn hòa tan......
Tay hắn chậm rãi tiến vào trong quần áo của nàng, sau đó liền tiếp tục di chuyển xuống dưới.
Tịch Nhan vô cùng kinh hãi vội vươn tay ra ngăn cản hắn, không ngờ lại bị hắn cầm lấy tay nàng chậm rãi mơn trớn thân thể của mình.
Hô hấp của Tịch Nhan trở nên khó khắn, khi hắn rốt cuộc buông môi của nàng ra, nàng nhịn không được hít thở dồn dập, đồng thời nhỏ giọng gọi tên của hắn: "Hoàng Phủ Thanh Vũ......"
Trận hoan ái triền miên chiều nay thực nóng bỏng, làm người ta mất cả hồn phách, dư âm của nó dường như vẫn còn lưu lại ở trong đầu, hiện tại hắn lại muốn một lần nữa......
Tịch Nhan biết mình nên giãy dụa, nên phản kháng, nhưng thân thể lại không có chút sức lực nào.
Hoàng Phủ Thanh Vũ lại lần nữa hôn môi nàng, chậm rãi nở nụ cười: "Nhan Nhan, nàng có biết trước kia chúng ta ăn ý chuyện gì nhất không?"
"Đằng" Mặt Tịch Nhan trở nên phiếm hồng, xoay đầu đi không nhìn hắn nữa.
"Trước kia, lúc Nhan Nhan muốn, nàng chưa bao giờ che dấu......" Hắn lại chậm rãi hôn lên vành tai của nàng, thậm chí vươn đầu lưỡi ra cuốn vành tai của nàng vào trong miệng, nhẹ nhàng gặm cắn.
Toàn thân Tịch Nhan trở nên vô lực, chần chờ hồi lâu, rốt cuộc cắn răng oán hận nói: "Ngài muốn thì đoạt lấy, không cần thì không quan tâm, cần gì phải nói nhiều lời vậy chứ!"
Những lời này quen thuộc như vậy, Hoàng Phủ Thanh Vũ có chút ngưng thần, sau đó lại nở nụ cười, bịt kín đôi môi của nàng, vừa tham lam chiếm đoạt vừa nỉ non: "Ừ, ta muốn......"
*************************************************
Sáng sớm hôm sau, lúc cửa phòng trong tẩm điện lặng yên không một tiếng động bị đẩy ra, hai người trên long tháp vẫn còn lẳng lặng ôm nhau, hô hấp giao hòa một chỗ, cùng nhau ngủ say sưa.
Bất Ly kiễng đôi chân nhỏ nhắn, lặng lẽ tiêu sái tiến lên, dùng bàn tay nhỏ bé vén lên màn che màu vàng kia đang buông xuống, đập vào mắt cô bé chính là hình ảnh mẫu thân rút vào trong lòng phụ thân ngủ say, nhất thời cô bé phát ra một tiếng tiếng kêu kinh thiên động địa --
Hai người trên giường lập tức tỉnh lại, Hoàng Phủ Thanh Vũ quay đầu lại nhìn nữ nhi, còn Tịch Nhan cuống quít chộp lấy quần áo, vùi cả người vào trong ổ chăn.
Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng phá lệ ngủ quên không biết thời gian, lúc này đầu óc vẫn còn có chút ẩn ẩn đau, nhu nhu mi tâm, hỏi: "Ly nhi, con ầm ỹ cái gì vậy?"
Tiểu Bất Ly ủy khuất bĩu môi: "Phụ thân không cho phép mẫu thân ngủ cùng Bất Ly, thế mà phụ thân lại ngủ cùng mẫu thân!" Nói xong, cô bé đột nhiên mở miệng lớn tiếng khóc lên: "Phụ thân chỉ cần mẫu thân, không cần Bất Ly --"
Thân mình của Tịch Nhan bủn rủn vô lực, thật vất vả mới mặc xong trung y, vội vàng ngồi dậy, nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ ẳm Bất Ly đến, liền vươn tay ôm lấy cô bé vào trong lòng mình, sự yêu chiều đối với nữ nhi trong chớp mắt đều lập tức tuôn trào cả ra, vừa dỗ dành vừa âu yếm Bất Ly, cuối cùng lại nói: "Ly nhi ngoan, về sau mỗi buổi tối mẫu thân đều cùng ngủ với Ly nhi......"
Lúc này tiểu Bất Ly mới miễn cưỡng lau khô nước mắt: "Thật sao?"
Tịch Nhan gật gật đầu.
Thật ra trong lòng nàng không phải không yên lòng, tuy rằng hiện tại nàng cũng hoàn toàn tin mình là mẫu thân của Bất Ly, là sườn phi trước kia của Hoàng Phủ Thanh Vũ, nhưng thân phận hiện nay của nàng dù sao cũng thật xấu hổ, huống chi, Nam Cung Ngự còn ở Tây Càng đang đau khổ chống chọi bệnh tật chờ nàng lấy thuốc trở về cứu hắn. Nàng làm sao có thể ở sau lưng hắn cùng Hoàng Phủ Thanh Vũ thân mật như vậy?
Trước khi nàng rời đi đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, nàng không biết; Ở bên cạnh Hoàng Phủ Thanh Vũ nửa năm sau sẽ phát sinh chuyện gì, nàng cũng không biết. Bởi vậy, có lẽ rời xa hắn mới là điều tốt nhất?
Nghĩ đến Nam Cung Ngự, Tịch Nhan bỗng dưng nghiêng đầu nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ: "Vậy thuốc kia......"
"Đã phái người tìm kiếm ở chung quanh rồi." Hoàng Phủ Thanh Vũ đi xuống giường, vỗ vỗ tay gọi người tiến vào hầu hạ rửa mặt chải đầu, Tịch Nhan liền trầm mặc xuống, không hề hỏi thêm gì nữa.
Đợi đến khi rửa mặt chải đầu xong, Tịch Nhan mới nhớ tới hôm nay hắn đã đáp ứng cùng Bất Ly mang nàng ra cung du ngoạn, cũng khó trách Bất Ly mới sáng sớm như vậy đã chạy đến đây. Truyện Tiên Hiệp - TruyệnFULL.vn
"Làm hoàng đế, không phải chính vụ luôn bận rộn sao?" Tịch Nhan cúi đầu lầu bầu một câu, không nghĩ đến lại bị lọt vào trong tai Hoàng Phủ Thanh Vũ, nàng nghe hắn khẽ cười một tiếng, âm sắc lại cực kỳ đạm mạc: "Không có gì quan trọng hơn so với việc giúp cho Bất Ly có thêm hiểu biết, Nhan Nhan, người làm cha mẹ không phải nên như thế sao?"
Tịch Nhan im lặng không đáp lại, chỉ nghĩ đến Nam Cung Ngự. Hắn bệnh nặng như vậy, cơ hồ chỉ còn lại tâm mạch, mà nàng lại ở đây cười đùa vui vẻ. Trong lòng nàng dâng lên nỗi áy náy khôn cùng, nỗi lòng cũng hạ thấp xuống, trên đường đi ngoài cung cơ hồ không nói tiếng nào.
Không ngờ xe ngựa vừa mới ra khỏi cung, đột nhiên nghe thấy tiếng ngựa hí vang bên ngoài, ngay sau đó xe ngựa liền ngừng lại. Do không tập trung nên Tịch Nhan thiếu chút nữa té ngã trong xe, cũng may được Hoàng Phủ Thanh Vũ kịp thời kéo vào trong lòng.
Bên ngoài truyền đến thanh âm của Tống Văn Viễn: "Cửu gia, ngài NGừng lại đi, nô tài cầu xin ngài ......"
Lời nói vẫn còn tiếp tục thì cửa xe ngựa đột nhiên bị người ta đá một cước văng ra, Hoàng Phủ Thanh Thần đứng ngoài xe ngựa, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ cùng Tịch Nhan bên trong, nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm về phía Tịch Nhan: "Hoa Tịch Nhan, vì sao ngươi không nói cho ta biết là Đạm Tuyết có thai?!"
Tim Tịch Nhan đập mạnh và loạn nhịp, Bất Ly cũng có chút sợ hãi, nằm trong lòng nàng nhỏ giọng hỏi: "Mẫu thân, Cửu thúc rất tức giận sao?"
Tịch Nhan nhíu mi, liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ một cái, nhưng chỉ thấy có vẻ hắn tự đắc, thản nhiên nhắm mắt dưỡng thần, để một mình nàng đối mặt với Hoàng Phủ Thanh Thần, nàng liền quay đầu nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Thần, nói: "Đạm Tuyết có thai sinh con thì có quan hệ gì với ngươi? Vì sao ta phải nói với ngươi?"
Hoàng Phủ Thanh Vũ bên cạnh lại đột nhiên cười nhạo một tiếng, làm cho Bất Ly tò mò theo, từ trong lòng Tịch Nhan nhào vào trong lòng hắn: "Phụ hoàng cười trộm, cười cái gì vậy?"
Tịch Nhan lại giật mình hiểu được điều gì đó, chỉ một thoáng vẻ mặt có chút cứng ngắc: "Ngươi muốn nói, ngươi mới là phụ thân của đứa bé sao?" Nàng bỗng dưng nhớ lại tình hình ngày ấy khi gặp hắn trong thanh lâu, hiện tại dường như hiểu được nguyên nhân Đạm Tuyết phải rời khỏi hắn.
Hoàng Phủ Thanh Thần tức giận đến sắc mặt trắng bệch ra, nhưng vẫn còn kiêng dè Hoàng Phủ Thanh Vũ bên cạnh, lạnh lùng nói: "Lần này, nếu ta không tìm được nàng trở về, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Tịch Nhan cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: "Tìm được là một chuyện, tìm về được lại là một chuyện khác. Cửu gia cần
phải làm rõ ràng."
Hoàng Phủ Thanh Thần hận không thể dùng chiếc roi ngựa cầm trong tay quất lên người nàng, hắn nắm chặt nắm tay nhưng vẫn cố nhịn xuống, quay đầu nhìn nhìn Tống Văn Viễn đứng ở một bên, quát lên: "Còn đứng ở nơi này làm gì? Cút lên lái xe đi!"
Tống Văn Viễn vội vàng tiến lên đóng lại cửa xe ngựa, thúc giục xa phu đánh xe đi.