Hoàng Phủ Thanh Vũ triệu kiến Hoàng Phủ Thanh Thần, Thập Nhất, Thập Nhị nghị sự mãi cho đến nửa đêm, liền người đi phân phó Ngự Thiện phòng chuẩn bị bữa ăn khuya.
Đại tổng quản Tống Văn Viễn nghe xong, sau khi phân phó, có chút chần chờ đứng yên tại chỗ, vừa vặn Thập Nhất nâng mắt lên, cùng ánh mắt hắn giao nhau, hắn không ngừng dùng ánh mắt ra hiệu với Thập Nhất, sau đó thật cẩn thận đi ra ngoài.
Thập Nhất đương nhiên biết ý tứ của hắn.
Liên tiếp mấy ngày, Hoàng Phủ Thanh Vũ cơ hồ mỗi ngày đều chỉ nghỉ tạm một hai canh giờ, thường thường chỉ chợp mắt trong chốc lát liền lại đứng dậy phê duyệt tấu Chương. Hôm nay cũng không ngoại lệ, trời vẫn còn chưa sáng, hắn đã thức dậy phê duyệt tấu Chương từ Giang Nam suốt đêm đưa tới, ngay sau đó là lâm triều, sau khi tan triều vẫn làm việc đến hiện tại, nghe nói ngọ thiện, bữa tối cũng chỉ ăn qua loa vài miếng.
Dường như hắn muốn trong thời gian ngắn xử lý xong tất cả mọi chuyện.
Thập Nhất ngẩng đầu nhìn trời, lại nhìn sắc mặt xanh xao của Hoàng Phủ Thanh Vũ, rốt cục nhịn không được nói: "Thất ca, hôm nay đã trễ như vậy rồi, không bằng cứ như vậy đi, huyng nghỉ ngơi đi sớm, có chuyện gì ngày mai lại thương nghị cũng không muộn mà."
Thập Nhị ngồi ở một bên buồn ngủ sắp gục xuống nghe vậy lập tức lấy lại tinh thần, nói phụ họa theo: "Đúng đúng đúng, ngày mai bàn tiếp, Thất ca, huynh cũng phải bảo trọng long thể, làm lụng vất vả như vậy, dù cho thân thể bằng thép cũng không chịu được ép buộc như thế."
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn ba người bọn họ, nhéo nhéo mi tâm, nói: "Cũng được, thôi tan đi. Các đệ cũng nên sớm hồi phủ."
Ngay lập tức, mọi người liền giải tán. Thập Nhất ra cửa vừa vặn gặp được Tống Văn Viễn, hắn tạ ơn nói: "Đa tạ Thập Nhất gia, nếu không có Thập Nhất gia mở miệng, nô tài thật sự là không biết nên khuyên Hoàng Thượng như thế nào."
Thập Nhất gật gật đầu, nói: "Tốt lắm, ngươi đi vào hầu hạ đi, để cho Hoàng Thượng đi ngủ sớm, không thể tiếp tục phê duyệt tấu sớ nữa."
Tống Văn Viễn lên tiếng, cung đưa mọi người rời đi, sau đó mới vào Noãn các, nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn ngồi ở dưới đèn như cũ, chấp ngự bút không biết viết gì trên một tấu Chương, hắn nhịn không được âm thầm kêu khổ, tiến lên quỳ xuống: "Hoàng Thượng, nô tài cầu xin Hoàng Thượng không nên xem nữa. Thập Nhất gia trước khi đi ngàn căn vạn dặn bảo nô tài hầu hạ Hoàng Thượng nghỉ ngơi, Hoàng Thượng nên sớm nghỉ ngơi một chút đi!"
Mãi cho đến khi phê duyệt xong tấu Chương kia, Hoàng Phủ Thanh Vũ rốt cục mới ngẩng đầu lên, nhìn hắn một cái, khép lại tấu Chương trong tay, sau đó đứng dậy: "Mang áo khoác của trẫm đến đây."
Tống Văn Viễn trong lòng cả kinh: "Đã trễ thế này, Hoàng Thượng còn muốn đi đâu?"
Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ thản nhiên xẹt qua trên người hắn, Tống Văn Viễn nhịn không được rùng mình, lá gan dù có lớn cũng không dám hỏi tiếp nữa, vội vàng đứng dậy đi phân phó người chuẩn bị long liễn, nhưng Hoàng Phủ Thanh Vũ lại nói: "Không cần chuẩn bị long liễn, trẫm muốn đi bộ."
Lời vừa nói ra, Hoàng Phủ Thanh Vũ liền đi một đường từ phía đông Càn Thanh cung tới Tây Lục cung, lúc này Tống Văn Viễn mới biết thì ra hoàng thượng muốn tới thăm trưởng công chúa.
Vào cửa cung, ngoài dự đoán, hắn nhìn thấy đại trong điện vẫn còn ánh đèn sáng trưng, không cho người thông truyền, Hoàng Phủ Thanh Vũ đi thẳng vào, từ bên ngoài hắn đã nghe thấy từ bên trong truyền ra tiếng cười non nớt.
Hắn tiến lên hai bước, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, thế nhưng lại nhìn thấy Bất Ly đang vịn vào một cái ghế thấp, run rẩy bước đi từng bước một, còn vú nuôi nửa ngồi nửa đứng một bên thật cẩn thận che chở cho bé, không ngừng cổ vũ Bất Ly đi về phía trước.
Bất Ly vừa đi, vừa bật cười khanh khách, âm thanh vô cùng non nớt, trong trẻo đâm thẳng vào lòng hắn.
Trong trí nhớ của hắn, nàng cũng luôn thích cười, trong những đêm lưu luyến triền miên bên nhau, nàng dụi vào trong lòng hắn, luôn không bao giờ che dấu tiếng cười, không nói thêm lời nào, không làm bất cứ hành động gì, giống như đó là chuyện rất đỗi tự nhiên trên đời.
Đột nhiên nghe thấy tiếng động, vú nuôi vừa nhấc đầu liền nhìn thấy hắn, nhất thời cả kinh, vội ôm Bất Ly vào trong lòng, hướng về hắn hành lễ: "Nô tỳ khấu kiến Hoàng Thượng."
Lúc này hắn mới đi vào trong phòng, Bất Ly ở trong lòng vú nuôi, đôi mắt đen tuyền rạng rỡ phát sáng, nhìn về phía hắn, tựa hồ cười đến sáng lạn của khuôn mặt, vươn tay hướng về hắn.
Vì bận rộn nhiều việc, hắn đã liên tiếp mấy ngày không đến thăm Bất Ly, thật vất vả mới thừa dịp nửa đêm đến đây, không nghĩ tới con bé vẫn còn chưa đi ngủ, nhất thời trong lòng không khỏi cảm thấy kinh hỉ, nhưng phần lớn là cảm giác đau lòng.
Hắn vươn tay tiếp nhận Bất Ly từ trong lòng vú nuôi, thật cẩn thận ôm vào trong ngực, nhìn thấy con bé vẫn nhìn mình, vẻ mặt cứng ngắc không có chút biểu tình của hắn rốt cục chậm rãi tràn ra ý cười. Hồi lâu sau, hắn mới nhìn về phía vú nuôi: "Đã trễ thế này, vì sao còn không hầu hạ công chúa đi ngủ?"
Vú nuôi vội nói: "Hồi Hoàng Thượng, hôm nay lúc ban ngày công chúa ngủ nhiều lắm, vừa mới tỉnh độ nửa canh giờ, không muốn ngủ tiếp nữa, bởi vậy nô tỳ liền cùng công chúa chơi đùa."
"Ừ." Hắn thản nhiên lên tiếng, cho vú nuôi lui xuống trước, còn mình ôm Bất Ly cúi đầu nói vài câu, Bất Ly bỗng nhiên giãy dụa muốn xuống dưới. Hắn nhớ tới tình cảnh lúc vừa đi vào phòng, liền thả Bất Ly xuống đất, để cho bé vịn vào chiếc ghế nhỏ, còn mình bảo hộ ở một bên.
Bất Ly liền cười lên, vịn vào chiếc ghế nhỏ, chập chững bước đi rất cao hứng, phấn chấn bừng bừng.
Hắn ngồi một bên, nhìn khuôn mặt tươi cười của con gái, bỗng nhiên liền thất thần.
Đứa bé còn nhỏ như vậy, thế nhưng những đường nét trên khuôn mặt đều là bóng dáng của nàng. Lông mi, ánh mắt, chiếc mũi, khuôn miệng, toàn bộ đều cực kỳ giống nàng. Mà giờ này khắc này, thần thái đứa nhỏ khi vui cười lại càng cực kỳ giống nàng, cực kỳ giống ngày ấy, hắn nhìn thấy nàng trên đường ở Đại Sở.
Cảm giác trống vắng bỗng tầng tầng lớp lớp kéo đến trong lòng hắn, như muốn làm cho người ta chết đi sống lại, đó là một loại cảm giác so với tê tâm liệt phế càng đau đớn hơn nhiều.
Bởi vì cái gì cũng không còn nữa, cho nên đau, ngay cả hô hấp đều đau.
Trong lúc hắn đang thất thần, một tay không còn đỡ Bất Ly, đột nhiên Bất Ly thả chiếc ghế ra, cố tình đi về phía hắn.
Hắn vội vàng lấy lại tinh thần, vươn tay ra, thân mình nho nhỏ của Bất Ly quả nhiên liền ngã vào trong khuỷu tay của hắn.
Bất Ly tựa hồ không cam lòng về việc lần đầu tiên cố gắng nhưng đã chuốc lấy thất bại, ánh mắt mở thật to, cong cong cái miệng nhỏ nhắn, có chút ủy khuất nhìn hắn.
Hắn nhịn không được nở nụ cười, ôm con gái vào trong lòng, cúi đầu dụi dụi vào người đứa bé.
Đúng lúc này, Bất Ly bị hắn ôm vào trong ngực lại đột nhiên bi ba bi bô thốt lên hai chữ. Trên người hắn chợt cứng đờ, trên mặt cũng nhịn không được trở nên căng thẳng, cúi đầu nhìn Bất Ly: "Ly nhi, con nói gì?"
"Phụ thân......" Bất Ly vui cười nhìn hắn, lại gọi một tiếng, âm thanh vẫn còn ngọng ngịu như trước, nhưng lần này, hắn lại nghe rất rõ ràng.
Trong lòng giống như có thanh âm ầm ầm kéo đến, ngay sau đó, cảm giác cảm động như nghiêng trời lệch đất đánh úp lại, làm cho tâm hắn chết lặng, đánh sâu vào nơi không thể trốn tránh được.
Bất Ly chung quy cũng chỉ là đứa bé, tinh thần phấn chấn tới cũng nhanh, mà đi cũng nhanh, ở trong lòng hắn chơi trong chốc lát, liền lộ ra vẻ mệt mỏi, vung tay nhỏ bé mở miệng ngáp.
Hoàng Phủ Thanh Vũ mỉm cười, nhẹ nhàng đặt bé vào chiếc giường nhỏ, ngồi một bên cầm món đồ chơi đùa với bé cho đến khi Bất Ly ngủ say mới chậm rãi đứng thẳng dậy, ở bên cạnh giường nhìn bé thật lâu sau đó xoay người, bước nhanh ra khỏi cửa phòng.
Ra khỏi cứa cung điện, liền có Tống Văn Viễn dẫn người tiến lên khoác cho hắn một chiếc áo lông cừu thật dày để ngăn gió vì đột nhiên gió bắc thổi mạnh, rồi thấp giọng nói: "Thỉnh Hoàng Thượng khởi giá."
Ra khỏi cửa cung, gió bắc tựa hồ thổi càng lúc càng mạnh, áo khoác trên người Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng bị thổi đến mức tung bay phần phật, Tống Văn Viễn vừa định mở miệng nói gì đó lại bị một trận gió thổi vào yết hầu, chỉ cảm thấy như dao cắt ở cổ họng, đau đến nỗi làm cho người ta nói không ra lời.
Bước chân của Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng cực nhanh, mọi người phía sau cơ hồ đều phải thở hổn hển đuổi theo, Tống Văn Viễn cũng không biết hắn bị làm sao vậy, nhưng nhìn thấy bóng dáng của hắn lại cảm thấy như băng tuyết rét lạnh thấu xương, nên cũng không dám mở miệng hỏi gì, chỉ lẳng lặng một đường đi theo phía sau.
Rốt cục cũng trở về Khâm An điện, Tống Văn Viễn vội phái người đi lấy nước ấm cùng khăn mặt đến, tự mình hầu hạ Hoàng Phủ Thanh Vũ rửa mặt, lại nói: "Hoàng Thượng, thời gian đã không còn sớm, người mau nghỉ ngơi đi."
Hoàng Phủ Thanh Vũ quả thực theo lời hắn ngồi xuống giường, vừa nằm xuống liền xoay người vào trong ngủ.
Lúc này Tống Văn Viễn mới nhẹ nhàng thở ra, buông chiếc màn che màu vàng xuống cho hắn, dẫn mọi người nhẹ bước lui ra bên ngoài.
Hắn cảm thấy mình quả thật là cực kỳ mệt mỏi, vừa đặt đầu xuống gối liền cảm thấy rất nặng, một lát sau liền lâm vào giấc mộng nặng nề.
Hắn cũng không biết mình đang mộng cái gì, chỉ cảm thấy quanh quẩn bên tai có tiếng ai cười, lúc gần, lúc xa, không thể nắm bắt được.
Giấc mơ này cứ lặp đi lặp lại làm hắn cơ hồ không thở nổi, cũng không biết cố gắng bao lâu, hắn mới mở mắt ra được, bật ngồi dậy trên long tháp.
Tống Văn Viễn đứng hầu ở một bên vừa nhìn thấy, vội quỳ rạp xuống đất: "Tạ Bồ Tát phù hộ, Hoàng Thượng cuối cùng đã tỉnh!"
Lúc này hắn mới ý thức được có điều gì đó không đúng, ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời, phủ trán mình hỏi: "Giờ nào rồi?"
"Bẩm Hoàng thượng, đã là buổi chiều rồi." Tống Văn Viễn nói, "Hoàng Thượng đã ngủ một ngày một đêm, Lý ngự y đến xem qua nói Hoàng Thượng là vì vất vả quá độ, lại bị trúng gió đêm trước, cho nên hơi phát sốt."
Hồi lâu sau, Hoàng Phủ Thanh Vũ mới cúi đầu lên tiếng, bỗng nhiên xốc chăn lên đứng bật dậy, chỉ khoác một chiếc áo ngoài mỏng manh liền đi ra ngoài.
Tống Văn Viễn sợ tới mức sắc mặt đại biến: "Hoàng Thượng lại đi nơi nào?"
Hoàng Phủ Thanh Vũ không nói một lời, liền vào thư phòng bên cạnh tẩm điện, đuổi tất cả mọi người, nhốt tại bên ngoài.
Hắn cũng không biết bản thân mình đang tìm cái gì, lục tung mọi thứ, lật tất cả những quyển sách mang được chuyển từ Anh vương phủ tới, một quyển lại một quyển bay qua, rốt cục trong một quyển truyền kỳ lộ ra một tờ giấy, mở ra là nét viết không đẹp lắm --
Thanh thanh tử khâm
Du du ngã tâm
Túng ngã bất vãng
Tử ninh bất tự âm?