Ái Phi, Trẫm Thật Sự Không Mệt Mỏi

Chương 5: Nguyệt quý phi




Không có tiêu khiển, lại còn không thể lớn tiếng ồn ào, tránh phải đánh thức vị thần ngủ trước mắt này.

Nàng Cổ Lạc Nhi ở thời không trước, đã vì người khác mà sống quá nhiều rồi, vì cái gì đến nơi này vẫn không thể trở lại thành chính mình?

Chìa tay nghĩ muốn vỗ vỗ gương mặt Đông Phong Túy, tay vừa vươn tới, lại cảm thấy vừa rồi mười ngón tay chạm qua gương mặt trắng nõn của hắn, cảm giác thật kỳ dị.

Vì vậy lại rút tay trở về.

Nàng cũng không biết đây là như thế nào, bản năng đã cảm thấy, sờ mặt của hắn rất nguy hiểm, nàng không thể sờ nữa.

Về phần vì sao nguy hiểm, lại có chút ngơ ngẩn.

Nhãn châu xoay động, nhìn thấy điểm tâm tinh xảo bày biện bên cạnh giường, Cổ Lạc Nhi hai mắt lóe sáng.

Nàng buổi sáng rời giường, liền trực tiếp đến nơi này, còn chưa ăn qua gì, bụng đã sớm kêu ùng ục biểu tình.

Lúc này cũng không vội mà đánh thức Đông Phong Túy, chạy qua, bất chấp tất cả, cầm điểm tâm lên liền ăn.

Đúng là hoàng gia gì đó a, mùi vị thật không sai.

Bên tai như thế nào vang lên tiếng “Hư.. hư” như thanh âm hút không khí vậy?

Cổ Nhạc nhi hai tay cầm lấy điểm tâm, một bên không để ý hình tượng mà cắn từng miếng từng miếng ăn, một bên hướng bốn phía nhìn lại.

Chỉ thấy An Thụy cùng các thái giám cung nữ còn lại các đều líu lưỡi tròn mắt nhìn nàng.

Thấy nàng nhìn bọn họ, bọn họ lại nhanh chóng cúi đầu.

Cổ Lạc Nhi rất nhanh liền hiểu là chuyện gì xảy ra, thì ra là tướng ăn của nàng rất kỳ quái, làm cho những người này kinh ngạc.

Phỏng chừng hậu cung các phi tử ăn cái gì đều là rất nhã nhặn, có vẻ rất có giáo dưỡng đi.

Lại nghĩ tới bình thường lời của cha mẹ luôn dặn dò nàng, con gái trong nhà, phải có chút nhã nhặn, không thể quá vồn vã. Ăn cơm phải có tướng ăn, ngồi phải có dáng ngồi…

Nghe vậy nàng đau cả đầu.

Mà hiện giờ, bất luận nàng có vồn vã như thế nào, chính là không còn có người dám nói nàng cái gì.

Làm chức vụ Tiên phi này cũng không tồi a.

Cổ Lạc Nhi đột nhiên cảm thấy vô cùng thả lỏng, thậm chí có chút kích động mà nghĩ tới mấy trò đùa dai.

Cố tình bình chân như vại ăn từ đông sang tây, sau khi ăn xong, một bên ngâm nga hát, một bên vẫn chưa thỏa mãn mà liếm láp ngón tay.

Chung quanh các cung nữ thái giám kia cúi đầu thấp hơn, đầu vai không kiềm chế được run lên.

Cổ Lạc Nhi ngang ngược đồng tình với bọn họ nói: “Này, các ngươi muốn cười thì cứ cười đi, nghẹn nhiều khó chịu.”

Nhưng là, không ai hưởng ứng sự kêu gọi của nàng, mọi người trước mắt y nguyên như cũ một đám chôn sâu đầu, phát ra chút ít thanh âm kì quái bị đè nén cực thấp.

Cổ Lạc nhi bất đắc dĩ lắc đầu.

Nàng thật rất rõ ràng, đúng là tự mình kìm nén tư vị.

Nhưng nàng lại không chú ý tới, người nằm trên giường phía sau nàng, khóe môi của Đông Phong Túy nhếch cao đến nỗi không thể cao hơn được nữa.

Nàng chỉ chú ý, sau khi bản thân ăn qua điểm tâm này, cổ họng có chút khô khan.

Lại liếc đến chiếc bàn thấp được chạm khắc từ gỗ tử đàn có chiếc dĩa điểm tâm ở trên, kế bên nó chính là một ấm trà, cùng với một chén trà đã được rót ra.

Cổ Lạc Nhi cũng không có suy nghĩ sâu xa, vì sao lại có một chén trả được rót ra rồi để ngay ngắn ở đó, mừng rỡ vì không cần phải rót trà, nâng chén trà lên, ngửa cổ lên uống cạn.

Ăn đủ uống no, Cổ Lạc Nhi trở lại bên cạnh giường ngủ, nghiêng đầu nhìn Đông Phong Túy đối với hành động của nàng không chút nào phản ứng.

Trong lòng nghĩ, người lười đều tham ăn, không bằng đem mỹ thực đến hấp dẫn thằng cha này.

Kề sát lỗ tai của Đông Phong Túy mà hét: “Oa, ăn thật là ngon a, thật thơm a. Này, hoàng thượng, ngươi muốn hay không cắn một miếng?”

Hai mắt Đông Phong Túy nhắm chặt, nhất động bất động. (một chút cũng không cử động)

Một cánh hạnh hoa từ trên không trung rơi xuống, rơi hẳn lên sợi tóc rũ trên trán hắn, an ổn mà nằm yên trên đó.

Ngay sau đó cánh hoa cũng không động đậy nữa.

Cổ Lạc Nhi chuyển sang suy nghĩ, hoàng đế bình thường đều háo sắc, mỹ thực không hiệu quả, không bằng thử lần nữa dùng sắc đẹp.

Lần nữa đối với lỗ tai Đông Phong Túy mà hét.

“Oa, mỹ nữ a. Trời lạnh như vậy, áo yếm còn bó lại ngắn nữa. Bộ ngực sữa nửa đậy, da trắng nõn nà, nha nha nha, thật sự là so với Hạnh hoa còn đẹp hơn nha.”

Sinh động như thật, hoa múa tay chân vui sướng, ánh mắt còn giả bộ nhìn ra bụi cây chuối tố nữ phía trước.

Đông Phong Túy cũng không quản đến hành động của nàng.

Không ngờ, Đông Phong Túy không có phản ứng, phía sau bụi cây chuối hoa truyền đến một hoàn bội tiếng vang. (tiếng ngọc bội)

Hóa ra, phía sau bụi cây ẩn dấu một đường mòn đầy sỏi đá.

Bụi hoa quá rậm, vừa rồi Cổ Lạc Nhi cũng không nhìn thấy.

Tiếng hoàn bội càng lúc càng gần, bụi cây bị hai bàn tay thon mảnh gạt ra, sau đó một mỹ nhân xinh đẹp hiện ra trước mắt.

Nàng đi xuyên qua bụi cây, đến trước giường của Đông Phong Túy, theo sau là hai cung nữ.

Mà người gạt bụi hoa ra, chính là hai cung nữ.