Ái Phi, Trẫm Thật Sự Không Mệt Mỏi

Chương 140: Vui mừng gặp lại




“Bảo chủ, để ta.”

Hồng y nữ tử khẽ kêu, nhanh chóng gia nhập chiến đoàn.

Cổ Lạc Nhi tức giận, tốt lắm, các ngươi định hai đánh một?

Ta cũng đâu phải dễ bị bắt nạt.

Trong lòng tức giận, vô ảnh phiêu miểu chưởng lại xuất ra.

Cổ Lạc Nhi hữu chưởng đưa về phía trước, một dòng kình khí tựa như vũ bão đánh về phía Lãnh Dạ cùng hồng y nữ tử.

Lãnh Dạ hét lớn: “Mau lui lại.”

Bất chấp Đông Phong Túy, trở tay một chưởng, đẩy hồng y nữ tử ra.

Chính y cũng thuận thế né một chưởng này của Cổ Lạc Nhi, cùng hồng y nữ tử ngã song song xuống sàn trước lối vào.

Một chưởng hụt này của Cổ Lạc Nhi, kình khí đánh thẳng vào vách tường đối diện.

Chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn, bụi đất tung bay.

Vách tường sau lưng lại truyền đến tiếng “Kẹt kẹt”, sau đó từ từ di chuyển sang hai bên.

Cổ Lạc Nhi kinh ngạc nhìn vách tường đang dịch chuyển, và cả bầu trời hiện ra sau vách tường, nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Biến cố lần này đến quá bất ngờ.

Đông Phong Túy vọt đến bên cạnh Cổ Lạc Nhi, nhỏ giọng nói với nàng: “Kình khí vừa rồi của nàng đánh trúng chốt mở thạch bích.”

Cổ Lạc Nhi bừng tỉnh đại ngộ.

Một chưởng kia của nàng thật trùng hợp.

Thạch bích vừa vặn mở ra một lối rộng rãi, Đông Phong Túy kéo Cổ Lạc Nhi, nói: “Mau đi.”

Đẩy Cổ Lạc Nhi ra ngoài thạch bích, chính hắn cũng lách mình qua khe hở thạch bích nhảy ra.

Đồng thời, Lãnh Dạ cũng đang hét lớn: “Ngăn bọn họ lại.”

Bản thân vọt người tới, một kiếm đâm về Đông Phong Túy.

Thạch bích đã mở ra toàn bộ, một kiếm này của Lãnh Dạ lại đâm về phía khoảng không.

Y thiếu chút nữa không đứng vững, suýt nhào về phía trước, vội vã ổn định lại thân hình.

“Bảo chủ, đều tại ta.”

Hồng y nữ tử đi đến sau lưng Lãnh Dạ, tự trách nói.

“Mộng Diên, không trách ngươi.”

Lãnh Dạ hai tay chắp phía sau, lạnh lùng nhìn hai bóng người đang chạy xa khỏi tầm mắt.

Thẳng đến khi không nhìn thấy, mới lạnh giọng hạ lệnh.

“Luân phiên canh giữ nơi này, phía sau núi này không có đường ra, ta muốn xem xem, bọn họ có thể kiên trì được bao lâu.”

“Vâng.”

Mọi người phía sau cùng đồng thanh đáp ứng.

Đông Phong Túy dẫn theo Cổ Lạc Nhi, chạy đi thật xa, thẳng đến khi không nhìn thấy bóng Lãnh Dạ mới dừng lại.

“Lạ thật, vì sao bọn họ không đuổi theo chúng ta nữa?”

Cổ Lạc Nhi nhìn sơn lộ trống không phía sau, kỳ quái hỏi.

Đông Phong Túy trầm ngâm một chút, đáp: “Ta hiểu rồi, đây phía sau núi Cô Hồng bảo.”

“Phía sau núi?”

“Phải, đồng thời cũng cấm địa của Cô Hồng bảo.”

“Cấm địa? Có nghĩa là gì? Bọn họ không thể vào đây sao?”

Cổ Lạc Nhi có chút minh bạch, vì sao Lãnh Dạ không thể đuổi theo.

“Đúng vậy, Lãnh Dạ hơn nửa năm nữa sẽ không thể vào đây, trừ phi y đã chết.”

Trên mặt Đông Phong Túy hiện lên ý cười nhàn nhạt, giải thích cho Cổ Lạc Nhi.

Nghe nói, cấm địa phía sau núi Cô Hồng bảo, cũng là nơi táng thân của bảo chủ đã qua đời.

Nghe nói, mỗi năm chỉ có một ngày tế sơn, bảo chủ có thể đi vào sau núi, ngoài thời gian ấy không cho phép bất cứ ai bước vào.

Còn nghe nói, ngoài ngày đó, sau khi bảo chủ cũ qua đời, tân bảo chủ có thể đưa di thể của bảo chủ cũ vào sau núi an táng.

Cổ Lạc Nhi nghe xong, thổi phù một hơi, đặt mông ngồi xuống đất.

“Thật tốt quá, Lãnh Dạ không vào đây, chúng ta tạm thời xem như an toàn.”

Đông Phong Túy mỉm cười, lấy trong người ra một cái ống dài đen sậm, dùng lửa châm nó.

Ống dài phát ra một tiếng rít, một ánh lửa cực sáng phóng lên trời, thoáng chốc đã bay lên không trung.

Ánh lửa bắn ra mọi nơi.

“Chàng đang bắn pháo tín hiệu? Báo tin cho thủ hạ tới đón chúng ta sao?”

Cổ Lạc Nhi ngẩng mặt nhìn ánh lửa đang dần tắt trên trời hỏi.

Đông Phong Túy ném cái ống đi, đáp.

“Là pháo tín hiệu, nhưng không phải để người khác đón chúng ta.”

“Là thế nào?”

Cổ Lạc Nhi thu hồi tầm mắt, nhìn lại Đông Phong Túy.

Sắc mặt Đông Phong Túy vô cùng lãnh đạm, không nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn.

Đông Phong Túy đáp: “Trước khi ta xâm nhập vào Cô Hồng bảo, dẫn theo rất nhiều đại nội cao thủ ở ngoài Cô Hồng bảo. Chỉ cần ta gửi đi tín hiệu, bọn họ sẽ dựa theo kế hoạch ban đầu tấn công Cô Hồng bảo.”

“Nói như vậy, bây giờ chúng ta sẽ trở lại, hai bên giáp công, là có thể đánh bại y sao?”

Cổ Lạc Nhi hưng phấn nói.

Đông Phong Túy mỉm cười nhìn nàng.

“Nàng nghĩ sự việc đơn giản thật. Nếu Cô Hồng bảo có thể dễ dàng công phá như vậy, nó còn có thể tồn tại mấy trăm năm nay sao?”

Cổ Lạc Nhi vừa hưng phấn lập tức chuyển thành uể oải.

“Không công phá được sao? Vậy sao chàng còn muốn cho người đến công kích?”

“Lãnh Dạ quá đáng hận, không thể không giáo huấn y một chút. Ta phái đến đều là cao thủ ẩn náu, bọn họ sẽ chặt đứt tất cả các đường cung ứng của Cô Hồng bảo, và cũng có thể tự bảo vệ bản thân, không để Lãnh Dạ cùng thủ hạ của y làm thương tổn.”

Cổ Lạc Nhi có chút hiểu được ý tứ của Đông Phong Túy.

Hắn muốn vây khốn Cô Hồng bảo.

Cô Hồng bảo giống như một tòa cô thành, nếu bị vây khốn, người bên trong chỉ có đường chết đói.

Cho dù Lãnh Dạ cùng một số cao thủ có thể chạy thoát, nhưng những người còn lại sẽ không có khả năng chạy được.

Cô Hồng bảo sẽ thiệt hại nặng.

“Chàng là muốn khiến Lãnh Dạ đau đầu?”

“Đúng vậy. Ta ở đó, nếu muốn để bọn họ công kích thì không thể, không đối phó được Lãnh Dạ.”

“Đúng rồi, trước kia sao chàng không tấn công Cô Hồng bảo, để chúng tùy ý lạm sát người vô tội?”

Cổ Lạc Nhi rất kín đáo phê bình Đông Phong Túy lười biếng.

Cho dù hắn có thể bào chữa về Phùng thái úy, còn Lãnh Dạ thì sao?

“Lạc Nhi, nàng vẫn chưa hiểu rõ về Lãnh Dạ?”

Đông Phong Túy không đáp mà hỏi lại.

“Ta đã nghe ngóng, nhưng không phải nghe ngóng qua nhân sĩ võ lâm, cho nên giới hạn hiểu biết về y chỉ qua lời đồn.”

Cổ Lạc Nhi thành thật đáp.

“Đúng là vậy. Thực ra, Lãnh Dạ không dễ dàng tiếp nhận nhiệm vụ. Người y muốn giết, tuyệt đại bộ phận đều là người không nên giữ lại trên đời.”

“Cho nên, chàng liền mắt nhắm mắt mở?”

Xem ra, về Lãnh Dạ, Đông Phong Túy cũng có thể tự bào chữa.

Đông Phong Túy khen: “Đúng vậy. Có những người triều đình không tiện ra mặt xử lý, y lại có thể giải quyết giùm, cớ sao không để y làm?”

Vẻ mặt Cổ Lạc Nhi đột nhiên cổ quái.

“Nếu như chính chàng trở thành nhiệm vụ của y, chàng có thể nói như vậy không?”

“Ta sao?”

Đông Phong Túy trầm ngâm, không trả lời Cổ Lạc Nhi.

Bất chợt, hắn kéo Cổ Lạc Nhi lại, kéo vào trong lòng mình.

“Lạc Nhi, thật nhớ nàng.”

“Này, chàng vẫn chưa trả lời ta.”

Cổ Lạc Nhi bất mãn vì hắn nói sang chuyện khác.

Đông Phong Túy lại càng bất mãn vì nàng phân tâm.