Vệ Lai cau chặt mày, núp ở sau một cây đại thụ nhìn lén, không hiểu họ đang làm gì.
Đang suy nghĩ, chợt nghe thấy một tiểu nha đầu mở miệng nói.
“Các ngươi có chọn không? Thái tử chúng ta không phải nữ nhân nào cũng nhận, nếu tướng mạo không vào mắt thái tử, mấy người các ngươi đều bị đánh!”
“Xem cô nương nói kìa!” Thái giám đi đầu nói tiếp, “Các vị từ Liêu Hán xa xôi đến, chúng ta sao có thể không tiếp đón chu đáo được. Hoàng Thượng nói rồi, phải thỏa mãn mọi yêu cầu của thái tử Liêu Hán, hơn nữa còn là thứ tốt nhất! Ngươi yên tâm, mỹ nữ này thân hình nhất đẳng, bảo đảm thái tử điện hạ sẽ thích!”
Vệ Lai âm thầm nhếch miệng, thầm nghĩ tại sao Quý Mạc Trần lại có một ca ca như vậy? Huynh đệ hai người một thanh dật thanh nhã, một hoang dâm vô độ, sự tương phản này cũng hơi lớn quá đấy.
Thừa dịp đám người này vào cửa, thủ vệ sơ sẩy không tra xét, Vệ Lai dễ dàng lẻn vào sân tẩm cung.
Sau đó, nàng đứng từ xa nhìn đám hạ nhân kia, cho đến khi bọn họ vào một gian chính điện, lúc này, nàng mới dừng chân lại, ánh mắt lại chuyển qua nóc phòng đại điện.
“Haizz!” Vệ Lai không khỏi than nhẹ trong lòng, quả thật nàng không muốn leo lên leo xuống. Sau khi sống lại không phải đã chuẩn bị tiêu dao cả đời sao, sao bây giờ còn đi làm trò gián điệp này?
Cam chịu số phận dựa vào một cây già leo lên nóc nhà, trong nháy mắt hai chân chạm vào mái ngói, đột nhiên nàng cảm thấy về sau mình nên học khinh công cổ đại trong truyền thuyết kia.
Trước kia cảm thấy đó là chuyện không thực tế, nhưng bây giờ nàng lại thấy, hình như là thật sự có.
Về phần hôm đó nàng ngã ngựa bị trọng thương, Quý Mạc Trần tuyệt đối là đã thi triển khinh công bay tới bên cạnh nàng cứu nàng lên.
Ừ! Vệ Lai gật đầu! Khi được gặp lại Quý Mạc Trần nàng phải quấn lấy hắn, bắt hắn truyền dạy công phu.
Tòa tẩm cung cho thái tử Liêu Hán tạm thời ngủ lại rất yên tĩnh, người hầu hạ không nhiều lắm, còn có hơn một nửa là đi theo từ Liêu Hán tới, không quen thuộc cung này, cho nên vừa đến đêm thì tất cả công việc của họ đều yên lặng hoặc đi ngủ, cũng không có quá nhiều người đi lại.
Vệ Lai đánh giá mò mẫm phương hướng tiếp theo, thấy gần ổn rồi thì dừng chân lại, rồi sau đó lại dùng cách giống đêm qua dốc ngược xuống.
Một phiến giấy trên cửa sổ bị nhẹ nhàng cuốn mở, chỉ liếc mắt một cái, Vệ Lai phản xạ có điều kiện rụt vội về nóc nhà.
“Mẹ nó!” Trong lòng nàng thầm mắng, “Đang làm cái gì vậy?”