Ái Phi, Trẫm Không Cho Xuất Cung!

Chương 11: Chiến tranh




Bóng hìnhrnđang dần dần tiến vào bỗng dừng lại như sững sờ với khung cảnh trước mắt. Nét bấtrnngờ pha chút tức giận đan xen, làn hơi nước mờ ảo như có như không bao phủ lấyrnnữ nhân xinh đẹp. Làn nước trong trẻo ôm ấp cơ thể ngọc ngà sáng bóng của nàng.rnNàng say mê cảm nhận độ ấm của làn nước, mải miết nghịch ngợm dòng nước ấm, tócrnmai hai bên ôm sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên nét ửng hồng nhu thuận. Lànrnmôi đỏ khẽ chu ra, đôi mắt đen láy cũng lấy lánh ánh cười. Bóng hình đó dừng lạirnrất lâu như thể quên mất bản thân mình đáng lẽ không nên chăm chú như vậy. Nhấtrncử nhất động của nang từ lúc tắm cho đến khi ngồi bên bờ bôi thuốc đen, tất cả,rntất cả thu trọn vào mắt. Bóng lưng ấy đột ngột quay lưng, bộ dạng dường như córnchút lúng túng cùng tự trách…rnrnTước thị vệrnvừa chạy vừa thở hồng hộc. Chuyện này đích thân Hoàng thượng phải biết, hắnrnkhông dám chậm trễ…rnrn…………………………………………rnrn-         rnHoàngrnThượng, xin người thưởng trà. – Cung nữ bẽn lẽn bưng tách trà đặt lên bàn.rnrnQuách Hạo Nghiên ngắm nhìn làn khói bống lên đến ngẩn ngơ, trong đầu dườngrnnhư trôi dạt đến tận phương xa.rnrn-         rnBẩmrnHoàng Thượng, quân Tề đã sáp đến biên giới. Lần trước chúng sang bên nước ta cốngrnnạp cũng mang theo một số giáo sĩ, chúng sang với mục đích truyền bá tôn giáornnhưng lại ngầm khuấy động lòng dân. Nhân dan phía nam bộ phận không nhỏ đã thoernnước Tề. Chúng ta không thể cầm chừng thêm nữa. – Tước thị vệ vội bẩm báo. Nhìnrnbộ dạng thẫn thờ của Hoàng Thượng hắn càng thêm lo lắng. – Hoàng thượng, ngườirncó chỗ nào mệt mỏi? Vi thần lập tức gọi thái y.rnrnHắn nghe thấy giọng nói của Tước thi vệ thì lập tức bình ổn tâm trạng,rnkhuôn mặt mệt mỏi lập tức có chút thần sắc. Hắn nhấm một ngụm trà:rnrn-         rnKhôngrncần. Chuyện này không thể chậm trễ, lập tức mộ quân, nhanh chóng khởi hành đếnrnbiên giới phía nam. – Quách Hạo Nghiên để tách trà xuống, chuyện nước Tề khôngrnan phận hắn đã nhận thấy từ lâu. Vốn dĩ mở ra đường sống cho bọn chúng, bọnrnchúng lại vãn duy trì thái độ không phục như trước, bắt buộc hắn phải dùng đếnrngiao tranh. Chuyện này hắn thực không muốn.rnrnQuách Hạo Nghiên giao cho Tước thị vệ mời các tướng lĩnh đến bàn bạc.rnChuyện lần này đích thân hắn phải xuất chinh, bộ phận dân phía nam vốn là phầnrncống nạp của nước Tề từ khi Tiên hoàng còn sống, dân chúng không phục hắn cũngrnlà có lí do. Nếu lần này hắn không xuất hiện thì có lẽ biên giới phía nam mãirnkhông yên.rnrnCác tướng lĩnh sau khi nghe hắn phân phó lập tức ra về chuẩn bị cho trậnrnchinh chiến sắp tới. Quách Hạo Nghiên đăm chiêu nhìn về phương xa, ánh mắt vôrntình bắt gặp bộ dạng bất thần của Tước thị vệ.rnrn-         rnTướcrnthị vệ, ngươi còn điều gì muốn nói với trẫm. rnrn-         rnHoàngrnthượng, thần cũng không biết phải thưa chuyện này sao với người. Quả thật rấtrnkhó nói…rnrn-         rnNếurnngươi đã không thoải mái thì không cần nói. Chuyện bây giờ cần quan tâm là phiếnrnquân nước Tề. Ngươi cũng chuẩn bị đi, thời gian không còn sớm nữa. – Quách HạornNghiên đăm chiêu nhìn ra phía xa, đôi mắt thâm sâu lóe sáng.rnrn……………………..rnrnKhả Giai Dĩnh dạo gần đây thấy rất lạ. Trong cung vốn im ắng giờ lại luônrnồn ào. Cung nữ, thị vệ, thái giám cũng dường như tất bật hơn mọi ngày. Nàng vốnrntò mò nhưng thiết nghĩ vốn không phải chuyện của mình, tốt nhất cứ sống tốt cuộcrnsống của nàng thôi.rnrnPhải đến khi nhận được thư của tỉ tỉ nàng mới biết con người mình có baornnhiêu vô tâm. Thì ra là đang chiến tranh biên giới phía nam, nghe nói đây là lầnrnđầu tiên hắn,” phu quân” của nàng trực tiếp xuất binh, xem chừng nếu lần này hắnrnthất bại thì không biết mức độ tín nhiệm sẽ như thế nào nữa. Tiết An Nhiên khi đirncó gửi thư cho nàng, quân Tề trước nay luôn mệnh danh là hiếu chiến, trước saurnluôn không phục nước Ngô, chuyện Quách Hạo Nghiên chiêu mộ những binh sĩ giỏirnnhất cùng những danh y có tiếng cả nước là lẽ thường tình nhưng trong thâm tâmrnnàng lại có sự lo lắng mơ hồ. Mới đầu chỉ là một chút thấp thỏm không yên trongrnlòng, sau mấy ngày lại chính là bất an quấy động. Nàng lại nghĩ đến phải chăngrnlà tâm linh tương thông? Suy nghĩ đáng sợ này ngay lập tức bị nàng xóa bỏ, đangrnyên đang lành nàng lại nghĩ lung tung chuyện quái gở gì rồi.rnrn

rnrnTrong cung dường như không chỉ có một mình nàng bất an, tất cả mọi ngườirnđều có chung tâm trạng, đặc biệt là Thái Hoàng Thái hậu. Người phụ nữ tôn quýrncòn lật đật đến lãnh cung của nàng để vời nàng về làm lễ thầy cúng cho hắn ta.rnNguyên nhân rất đơn giản, nàng có mệnh tương trợ cho hắn, chuyện mê tín này ítrnnhiều cũng cần sự có mặt của nàng. Vì vậy mà thân nữ vốn bị đày đọa trong lãnhrncung nay lại được đối xử không tồi. Tiêu biểu là việc nàng được ngồi ăn cùngrncác nương nương khác. Xem chừng các nàng ta đều rất kén ăn, món nào cũng chỉrncoi như động đũa, có ăn cũng chì toàn ăn rau củ. Chính vị vậy mà Khả Giai Dĩnhrnđược thế ngư ông đắc lợi đánh chén no say hết món này đến món khác. Đợt lễ thầnrnlinh cuối cùng cũng dừng lại, nàng lại quay về với chốn sơn trang tiêu điều củarnbán thân, mấy ngày qua nàng ăn thịt nhiều đến sái quai hàm nhưng đổi lại cũngrnbõ công cho mấy canh quỳ lạy của nàng. Không nói thì thôi chứ cứ ở một mìnhrnnàng lại suy nghĩ lung tung, tiêu biểu là việc nàng đang chải đầu làm vỡ gương.rnNàng trước kia vốn không sợ bất cứ thứ gì, trừ mẫu thân của nàng nhưng khirnnghe Tiết tỷ tỷ kể lại mấy câu chuyện lạ bên khu mộ hoang thì Khả Giai Dĩnh mặcrnnhiên coi sự sợ hãi của nàng chính là ma quỷ. Nói nàng mê tín cũng được, nóirnnàng nhát gan cũng được, nói chung mấy cái chuyện gương vỡ vốn không tốt lànhrngì.  Khả Giai Dĩnh bỗng nhiên cảm thấy ngộtrnngạt, nàng cần phải ra ngoài nghe ngóng một chút, tiện thể cũng để hít thở chútrnkhông khí.rnrn…………………….rnrnKhả Giai Dĩnh bị thu hút bởi đám bát nháo trên đường, người dân vẫn thườngrntụ tập như vậy để nghe tin tức chính sự. Lần này người dân rất mực quan tâm đếnrntrận chiến một phần là lo cho an nguy quốc gia, phần khác là vì người thân củarnhọ trực tiếp đi xuất chinh. rnrnNàng nhanh chóng chen được vào trong đám đông.rnrn-         rnNghernnói quân ta vừa đánh chết tướng quân bên nước Tề. Ngày chiến thắng chắc khôngrncòn xa nữa đâu. – Giọng nói ồm ồm của người đàn ông già nua ngồi trong góc làmrnmọi người chú ý. Khả Giai Dĩnh khẽ thở phào, xem ra đúng là nàng lo lắng quá độrnrồi. Quân mất lính như rắn mất đầu, sao có thể xoay chuyển tình thế.rnrn-         rnNgươirnđúng là không biết tiếp nhận thông tin mới. Ta nghe nói, tướng bên nước ta bịrngiết chứ không phải nước Tề. Lần này giao tranh không biết bao nhiêu tướng tá củarnta bỏ mạng rồi, tất cả đều là những người giỏi nhất. Đáng tiếc lại phải chịu sựrnđiều hướng của tên ôn thần không ra gì.- Một loạt tiếng cãi vã rồi chửi bớirntieps diễn nhưng nàng không còn tâm trạng để nghe tiếp nữa. Trong đầu nàng cứrnvăng vẳng giọng nói của tên nam nhân vừa rồi. “Tướng tá của ta bỏ mạng rồi, tấtrncả đều là những người giỏi nhất.” Chắc không có danh y đâu nhỉ, chắc không córnđâu, tỷ tỷ của nàng không thể xảy ra chuyện gì được, không thể được. Nàng bầnrnthần rời khỏi đám đông bát náo, khuôn mặt lạnh tanh không chút huyết sắc. rnrn-         rnCôngrntử, công tử đang có chuyện gì lo lắng sao? Để lão già này đoán xem nhé.- Giọngrnnói già nua của lão già xem bói ven đướng làm nàng giật mình thoảng thốt. Phảirnmột lúc sau nàng mới định hình được hai tiếng “Công tử” là ám chỉ mình. Náng thởrndài tiếp tục bước đi. Mánh khóe của mấy người xem bói này nàng không phải chưarntừng nếm qua, chắc chắn lại muốn mồi nàng để kiếm chác. Nghĩ vậy, nàng lẳng lặngrncười nhẹ rồi bước tiếp.rnrn-         rnCôngrntử đang lo lắng chuyện chiến tranh ở biên giới phải không? rnrnCâu nói như đánh trúng vào tim đen của nàng khiến nàng sững người. Nàng lậprntức quay mặt lại, đăm chiêu nhìn lão ta. Lão ta dường như rất vừa lòng với biểurnhiện của nàng, lại tiếp tục nói:rnrn-         rnXemrnnhư có người rất quan trọng với công tử đã ở bên biên giới rồi. Xem nào, là điềmrngở.rnrnĐến lúc này Khả Giai Dĩnh đã không còn bình tính mà nghe nữa, nàng lập tứcrnquỳ xuống bên cạnh lão ta, chăm chú nghe từng từ từng chữ. Khuôn mắt trắng noãnrnngãy càng thêm nhợt nhạt trông vô cùng đáng thương.rnrn-         rnĐúngrnrồi, đúng rồi. Mau nói tiếp đi, sao rồi tỷ ấy có sao không?rnrnLão ta làm bộ thu dọn những tấm thẻ tre, giọng nói quay về đúng chất củarnkẻ bói toán đầu đường: “ Công tử, phải trả tiền mới xem tiếp đươc.”rnrnKhả Giai Dĩnh lập tức lấy 50 đồng vứt vào tay ông ta, nàng sốt sắng muốnrnbiết thêm chút thông tin. Vậy nỗi bất an mấy ngày qua của nàng là đúng, tỷ tỷrnđúng là gặp chuyện. Lão thầy bói khẽ hắng giọng, tiếp tục nói:rnrn-         rnErnrằng nếu ngươi không nhanh lên đến cơ hội gặp mặt lần cuối cũng không có.- Rõrnràng câu nói của lão đã tác động mạnh mẽ đến nàng, Khả Giai Dĩnh lồm cồm bò dậyrnrồi thất thiểu chảy về cổng thành. Trong lúc tâm trạng nàng đang rối bời thì mộtrnbàn tay nam nhân giữ nàng lại.rnrn-         rnĐúngrnlà có duyên quá nhỉ? – Hắn tóm nàng nhanh gọn như tóm một con gà, nụ cuời bênrnmôi tràn đầy yêu nghiệt.rnrnLúc này nàng mới hoàn hồn nhìn dõ tuấn dung của nam nhân trước mặt. Khôngrnphải chứ, lại là hắn ta.rnrn----------------rnrn-         rnNgươirnbảo sao? Ngươi muốn sang biên giới? – Hàn Đông Quân không giấu nổi sự sửng sốtrntrong lời nói. Tiếng nói của hắn khá lớn gây sự chú ý của tất cả mọi ngườirntrong quán ăn. Nhận thức được vừa rồi mình hơi cao giọng, hắn lập tức điềurnchính thành giọng nhỏ nhẹ.rnrn-         rnVậyrnngươi tính đi cứu tỷ tỷ của ngươi? Xem ra lần nào ta cũng không thể cùng ngươirnăn được bữa cơm rồi. – Nói rồi hắn làm bộ dạng tiếc nuối.- Ta cũng rất muốn đirncùng ngươi nhưng ngươi cũng biết thân thể ta vốn không tốt, chỉ sợ vướng chânrnvướng tay.rnrnKhả Giai Dĩnh vứt cho hắn ta một ánh nhìn đầy khinh bỉ, nàng vốn nghĩ hắnrncó thể đi cùng, ít ra nàng cũng không phải một mình đến vùng đất chết đấy. Nóirnkhông sợ là nói điêu, qủa thật nàng rất sợ, cũng rất hoang mang, nàng chưa baorngiờ ra vùng giao chiến, bản thân cũng vô cùng lo lắng.rnrn

rnrnNàng tức giân toan bỏ đi lại bị hắn giữ lại. Hắn kêu chủ quán gói chornnàng ít đồ ăn khô cùng mấy cái màn thầu chay, hắn cùng rút toàn bộ tiền trongrntúi đưa cho nàng.rnrn-         rnNgoàirnkia ta có mang theo ngựa. Đây, ngươi cầm lấy đi. Ta chỉ giúp ngươi được đến đâyrnthôi.rnrnKhả Giai Dĩnh vốn nghĩ hắn chỉ là công tử bột vô dụng nhưng khi đón lấyrnnhững món đồ hắn đưa cho nàng bỗng chốc cảm thấy xúc động. Nàng nhẩy bẫng lênrnôm chầm lấy hắn. Giọng nói nghẹn ngào:rnrn-         rnĐarntạ huynh, ta biết huynh là người tốt. Lần này trở về ta nhất định đãi ngươi mộtrnbừa ăn thật ngon.rnrnNói rồi nàng leo lên ngựa, hối thúc chạy về phía cửa thành bỏ lại mộtrnbóng hình vẫn còn ngây ngất vì cái ôm vừa rồi. Cảm xúc mềm mại này, với hắn làrnlần đầu…