Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Vượt Tường

Chương 49: Cảnh trong mơ lần thứ 6 : Một lần cuối cùng




hông dự đoán được tân nương nhìn nhã nhặn như vậy sẽ có hành động này, ai cũng kinh ngạc đến ngây người, tất cả mọi người đều bị dọa sợ tới mức đình chỉ hô hấp, nhìn hình ảnh chiếc giầy bay về phía vị tướng quân đáng kình của bọn họ. Nguyên tưởng rằng với thân thủ của tướng quân, chắc chắn sẽ dễ dàng tránh né, không ngờ hắn lại không hề nhúc nhích, cứ u mê đứng đó, thẳng đến khi “Lạch cạch” một tiếng,chiếc giầy thật mạnh đánh trúng mặt hắn, rồi chậm rãi rơi xuống đất.

“Tướng, tướng quân……” Phùng quản gia lắp bắp, từ trước tới nay, lần đầu tiên hắn nhìn thấy có người dám cả gan hỗn xược với tướng quân, hơn nữa tướng quân còn cam tâm tình nguyện .

Nhẹ nhàng phủi đi chút bụi trên mặt, Khinh Âm nghi hoặc nhìn người đang tức giận đến toàn thân run rẩy, ánh mắt nàng nhìn hắn mang theo tia chán ghét ….

“Ngân Nhi, nàng thay đổi.” Không còn dùng thanh âm mềm mại gọi hắn “Khinh Âm ca ca”, càng không dùng ánh mắt nhu hòa nhìn hắn như trước đây.

Tự giễu giương khóe miệng, Ngân Nhi khéo léo bước lên ba bước, không để ý ánh mắt mọi người, thẳng tắp đi đến trước mặt hắn .

“Thay đổi? Đúng vậy, nếu ngươi không trở về, có lẽ ta còn là ta trước kia, chính ngươi đã giết tất cả hơn một trăm mạng người ở Viêm phủ, chính ngươi, làm cho Viêm Hi không còn lựa chọn nào khác, chính ngươi, làm cho ta trở thành người khiến cả thiên hạ chê cười!” Thống khổ lên án, hốc mắt nàng phiếm hồng, nàng thực hận không thể lột da uống máu hắn.

Rõ ràng, nàng phải là tân nương hạnh phúc nhất trên đời này, vì cái gì bây giờ lại thành ra như vậy, tất cả đều là do hắn,do Khinh Âm gây ra !

“Là Viêm Hi không chịu đem nàng giao cho ta, ta mới phải giết người ngáng đường ta.” Hắn đột nhiên than nhẹ một tiếng, ánh mắt trầm trọng phức tạp.

“Mặc dù là người tay trói gà không chặt? Hơn một trăm mạng người, ngươi như thế nào có thể coi như không có gì? Viêm đại nương là người trước đây may vá quần áo cho ngươi, Dương tiểu muội trước đây từng vụng trộm mang trứng chim cho ngươi, chẳng lẽ những chuyện này ngươi đều đã quên?” Nàng lắc đầu, lùi một bước về phía sau, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, không thể tin nhìn nam nhân đáng sợ trước mắt đã từng là ca ca ôn nhu mà nàng biết.(S: ồ , hóa ra kiếp trước bố Mẫn Hách cũng giết người k gớm tay)

“Nếu Viêm Hi trực tiếp đem nàng giao cho ta thì đã không có việc gì xảy ra, người sai là hắn, không phải ta.” Trầm tư một lát, hắn lên tiếng phản bác.

Đôi môi cánh hoa của nàng trắng bệch run rẩy, cuối cùng hóa thành nụ cười chua xót.

Đúng vậy, là nàng sai, đầu sỏ khiến cho hơn một trăm mạng người ở Viêm phủ bị sát hại, không phải người khác, mà chính là nàng.

“Ngân Nhi……” Thoáng lo lắng nhìn ánh mắt nàng mê man ôm hai đầu gối ngồi xổm xuống, hai mắt mở to rơi xuống hai hàng thanh lệ, từng giọt nước mắt nối đuôi nhau chảy xuống, thân ảnh xinh đẹp nhỏ bé của nàng lúc này đã vô lực.

“Xin mời các vị đại nhân cùng gia quyến di giá đến sau hậu viện, tiểu nhân đã bố trí một bữa tiệc rượu nhỏ, xin mời các vị đại nhân!” Phùng quản gia thấy vậy, khuôn mặt tươi cười cuống quít tống tiễn, đưa những người không liên quan dời đi chỗ khác.

Mọi người vốn định ở lại tiếp tục xem trò hay, nhưng đành phải phẫn nộ rời đi, trong lòng sớm cảm thấy coi khinh vị tân phu nhân này của tướng quân, dám xuất thủ với tướng quân ngay trong hỷ tiệc của chính mình, thật sự là không biết tốt xấu.

“Ngân Nhi, ta đưa nàng vào phòng nghỉ ngơi.” Thở dài, vươn tay muốn nâng nàng dậy, không ngờ vừa giơ tay ra giữa không trung, đã bị ánh mắt sắc bén của nàng chấn trụ, trong đôi mắt ấy tràn ngập cảm xúc chán ghét, mơ hồ ẩn chứa kiên quyết cứng rắn.

“Ngươi không được đụng vào ta!” Ngữ khí vô lực, nhưng bao hàm tất cả sự quật cường,nàng chống tay vào cây cột phía sau tập tễnh đứng dậy,“Tướng quân phu nhân cũng được, tù nhân cũng được, nhưng ta vĩnh viễn không muốn trở thành người của ngươi.”

“Ta tin tưởng lâu ngày sẽ có tình cảm, chỉ cần ta đối đãi với nàng thật tốt, một ngày nào đó nàng sẽ yêu thương ta.” Khinh Âm thấp giọng nói, sợ thanh âm quá lớn ngược lại sẽ khiến gót chân nàng đứng không vững, từng bước đi nhẹ như lướt khiến hắn nhíu mày.

Lâu ngày sẽ có tình cảm? Nàng kéo kéo khóe miệng, xoay người vào phòng, bất quá chân bị vướng mắc hại nàng lảo đảo một chút, may sao có cánh cửa đỡ, nàng không nhìn thấy phía sau luôn luôn có một vòng tay rộng lớn chìa ra túc trực bảo hộ nàng.

“Còn đứng đó làm gì, đỡ phu nhân vào phòng nghỉ ngơi.” Quét mắt nhìn nha hoàn cùng người có nghĩa vụ săn sóc tân nương, hắn trầm giọng nói.

Nghe vậy, bọn họ lập tức vọt đến đỡ lấy thân mình nàng cơ hồ đã xụi lơ.

“Khinh Âm ca ca,” Ngân Nhi đột nhiên thốt lên, cũng là không có quay đầu lại, thanh âm đạm nhu,“Đây là lần cuối cùng ta gọi ngươi là Khinh Âm ca ca, từ nay về sau, Khinh Âm ca ca ở trong lòng ta, đã chết.”

Ngoài cửa thân ảnh cứng đờ, chậm rãi thu hồi hai tay vẫn đang vươn ra, trong đôi mắt hiện lên một tia đau đớn, nhưng vẫn nhẹ giọng phân phó: “Phu nhân thích mặc y phục như thế nào đều chiều theo ý nàng.”