“Khinh Âm, Khinh Âm, ta cầu ngươi, đừng giết Viêm Hi, đừng mà! Ta ở
lại cạnh ngươi!” Vô luận Ngân Nhi giãy dụa như thế nào, cũng không thể
rời khỏi ôm ấp của Lạc Dật, bất lực khiến nước mắt rơi xuống, nàng rõ
ràng biết Khinh Âm tâm ngoan thủ lạt, hơn nữa Viêm Hi tâm đã lạnh tựa
tro tàn, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội này .
Đôi mắt dài nhỏ liếc nàng một cái, cố ý hạp hai tay, tạm dừng một
hồi, lại tiếp tục chuyển động, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt mang
theo thần sắc khiếp sợ e ngại, hắn biết, mình đã thắng.
Nhưng mà, đây cũng không phải điều hắn muốn, ở chiến trường khốc liệt nhiều năm như vậy, đã dạy hắn 1 điều: nếu không nhổ cỏ tận gốc, hậu
hoạn khôn lường!
“Cầu ta? Vừa rồi nếu nàng mở miệng, thì còn có một chút cơ hội, hiện
tại, bất kể cái gì cũng không còn, hắn không thể không chết!” Hoàn thành điểm ấn cuối cùng, hắn hiển lộ nụ cười tàn độc, liếc mắt nhìn Lạc Dật
một cái, thấy hắn cũng không có ý xuất thủ, cũng cảm thấy có chút quái
dị.
Nói như thế nào, Viêm Hi cùng hắn cũng là bằng hữu cùng nhau lớn lên, thật sự có thể nhắm mắt làm ngơ, mở một mắt nhắm một mắt mặc cho Viêm
Hi chết ở trước mặt mình sao?
“Như thế nào, sợ ta xuất thủ ngăn cản sao?” Lạc Dật ôm Ngân Nhi giãy
dụa ngồi xuống phía trên hành lang dài, hai tay gắt gao giam cầm nàng
trong vòng tay,
“Nếu đã không tin vào vận mệnh, cần gì phải để ý tới hắn, ra tay hay
không ra tay, chỉ sợ, kết cục cũng sẽ không thay đổi quá lớn.” Ngẩng đầu nhìn thiên tượng, đôi mắt ngọc lưu ly đột nhiên trở nên ảm đạm không có ánh sáng.
Hai vị lão giả cũng có chút suy sụp đứng ở một bên, bừng tỉnh, bọn họ đang nhìn, bất quá chỉ là một trò chơi của nhóm hài đồng, tranh tranh
giành giành, rồi tất cả lại thành hư không.
“Lạc Dật ca ca!”
Ngân Nhi có chút không thể tin, Lạc Dật ca ca luôn luôn ôn nhu sao có thể nói ra lời tuyệt tình tình như vậy,
“Huynh, huynh thực không cứu Viêm Hi?”
“Không cứu, cứu,… không cứu cũng là cứu, cứu cũng là không cứu.” (@.@, câu này làm pan chóng cả mặt T^T)
Ánh mắt hắn thâm trầm, ngẩn đầu nhìn thiên không u ám, hiểu được, kết cục rốt cuộc đã định.
Đồ nhi, chớ nghịch thiên làm việc! Lời sư phó dạy bảo còn văng vẳng
bên tai, nhưng hắn, quả thật là không thể nghịch thiên làm việc, cuộc
đời này, thật sự sẽ không còn được gặp lại nàng sao?
Đúng vậy, chỉ có linh hồn của nàng, mới không bị giới hạn không gian
hay thời hian, bởi vì, nàng bản bất quá là một nữ tử đầu thai sai thời
điểm, chung quy, đã muốn trở về.
“Huynh nói ta nghe không rõ, Lạc Dật ca ca.” Ngân Nhi nhìn thấy Viêm Hi quay đầu, toàn thân càng phát ra vẻ vô lực.
Không chỉ nàng không rõ, liền ngay cả hai vị lão giả cũng không hiểu
được, thế nào là “cứu cũng là không cứu”? Vận mệnh ba người gắn liền với Ngân Nhi, nhưng hắn lại đem tiền đặt cược đặt ở trên người Viêm Hi, vì
hắn có khả năng nghịch chuyển thiên ý hay sao?
“Sư huynh, nên làm như thế nào cho phải, quả thực muốn nhìn tướng quân giết Viêm Hi sao?”
“Mệnh của Ngân Nhi đã tận, phía trên cái trán của nàng hắc sát càng
ngày càng nặng, cho dù Viêm Hi bị tướng quân giết, nàng vẫn sẽ chết,
tướng quân cũng thoát không khỏi vận mệnh an bài,” Mộ trưởng lão sắc mặt trầm xuống, “Chẳng bằng……” Hắn tận lực đè thấp thanh lượng.
Sư đệ bên cạnh vừa nghe, sắc mặt có chút không chừng, nhưng nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng chỉ có thể như thế, chỉ phải gật đầu.
“Nghe được chưa, sẽ không ai cứu ngươi, Viêm Hi, mạng của ngươi, có
thể chết ở trong tay của ta, sẽ không quá thống khổ đâu” Khinh Âm cúi
đầu cười,“Có lẽ, kiếp sau, ngươi có thể có được nàng.”
Kiếp sau, kiếp sau nữa, hắn còn có thể nhớ được nàng sao? Viêm Hi
chua sót cười, nếu thực sự có luân hồi, mình tất nhiên không hề muốn
uống Mạnh bà thang.
Khinh Âm thuật từ niệm hoàn, tia chớp lại từ mười ngón thoát ra, lam
trung hỗn loạn nhiều điểm bạch quang, ánh sáng kịch liệt khiến cho mọi
người không dám nhìn thẳng.
“Chỉ cần nhắm mắt lại, đau đớn gì cũng không có, nhiều nhất chỉ là
thất khổng vì đổ máu mà chết.” lời nói nhìn như an ủi ngược lại làm cho
người ta nghe xong mao cốt tủng nhiên, liếc mắt nhìn Ngân Nhi kinh hãi
che miệng, hắn ác liệt cười, “Nói đùa, nể tình bằng hữu thưở xưa, bản
tướng quân sẽ lưu cho hắn toàn thi.”
“Khinh Âm!” Ngân Nhi cắn chặt hàm răng, huyết tinh hương vị ở đầu
lưỡi lan tràn, dịch dạ dày bốc lên, mồ hôi lạnh trên mặt càng ngày càng
nhiều, liếc liếc mắt nhìn Lạc Dật, nàng, bằng mọi giá, đều phải cởi bỏ
cánh tay hắn, nếu không, nàng không thể đi cứu Viêm Hi .
“Ngân Nhi, nàng nhắm mắt lại, có lẽ sẽ dễ chịu một chút.” Khinh Âm
nghĩ nghĩ, chung quy là không đành lòng để nàng nhìn thấy một màn này.
“Mèo khóc chuột giả từ bi!” Nàng khẽ động khóe môi, lạnh lùng cười.
“Vậy tùy nàng!” Hắn cười nhạo, ở trong lòng của nàng, Viêm Hi mãi mãi chiếm vị trí quan trọng nhất, thứ hai là Lạc Dật, còn hắn, chỉ sợ, vị
trí cừu hận xếp thứ nhất, còn lại, chẳng là gì, chẳng có gì hết.
Người nhà, tất cả đều đã qua đời khi hắn còn rất nhỏ, chỉ có dưỡng
phụ chiếu cố hắn, không ngờ, khi hắn thay cha tong quân, dưỡng phụ cũng
sinh bệnh cách thế, hắn không còn người nhà nữa, chỉ có Ngân Nhi, người
mà hắn luôn cho rằng sẽ đau lòng vì hắn, lo cho tánh mệnh của hắn, duy
nhất một mình nàng, trờ trêu, nàng cũng không thương hắn.
Vì sao hắn liều mạng muốn tới gần, ngược lại bị đẩy càng xa? Hắn đã không còn đường lui, cho nên, chỉ có giết chết Viêm Hi!
Mười ngón khinh chọn, mười đạo tia chớp bay vào không trung, không có do dự, nhắm ngay ngực Viêm Hi, bay nhanh bắn tới.
Lạc Dật tập trung vào trận đấu, Ngân Nhi đột nhiên đẩy cánh tay hắn
ra, nhảy ra ngoài, không để ý đến đau đớn xé toạc trái tim, chạy nhanh
qua qua, nàng biết, đây là bước chân thứ năm mươi mốt, nhưng nàng không
thể nghĩ thêm được gì nữa, trong đầu, chỉ có một thanh âm, Viêm Hi không thể chết được, không thể chết được!
Nàng sao có thể nhảy ra! Ba người đồng thời hoảng sợ, nhưng Khinh Âm
muốn khống chế tia chớp lệch khỏi quỹ đạo ban đầu đã không còn kịp rồi,
khuôn mặt vốn đang nhếch mép cười nhạo, nhất thời tái nhợt.
Viêm Hi phản ứng rất nhanh, muốn đem nàng che chở ra phía sau, nhưng
không biết từ chỗ nào đưa qua một thanh kiếm, đặt vào trong tay hắn, sau đó nắm chặt bàn tay hắn cùng chuôi kiếm hướng tới thân thể mềm mại của
nàng hung hăng đâm tới.
“Không!” Viêm Hi run rẩy, trong mắt chỉ thấy thần sắc Ngân Nhi kinh
ngạc, cũng như không thể hiểu nổi, tại sao trong tay mình lại có một
thanh kiếm.
“Ngân Nhi!” Lạc Dật lấy tốc độ cực nhanh, vươn tay muốn đón lấy nàng, nhưng đồng dạng, tay hắn không biết vì sao lại cầm chuôi kiếm, tay kia
thì như bị khống chế, thứ đâm thẳng về phía nàng.
Tất cả mọi chuyện, diễn ra nhanh đến nỗi không ai có thể tin được,
không ai có thể ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn tất cả mọi bất hạnh đổ ập lên thân thể mảnh mai, yếu ớt của nàng.
Một mảnh đỏ bừng, nhất thời mê hoặc ánh mắt của mọi người, ai cũng
phân không rõ, kia rốt cuộc là nước mắt hay là máu, xiết chặt lấy tim
của từng người.
“Các người……” Nàng nột nột mở miệng, thân hình vô lực lay động.
Nhưng còn chưa kịp cúi đầu, rốt cuộc là ai đã hạ thủ, vì sao, vì sao
lại như thế, nàng chua sót, tác động khóe môi, chậm rãi hạp thượng mi
mắt, bên tai, có thanh âm rống giận vang lên……
Một đóa hoa Thiên Âm trắng noãn, nhiễm sắc thái đỏ tươi, phiêu phiêu xuống.