Ái Phi Nàng Định Chạy Đi Đâu Vậy

Chương 167: 167: Hạ Sơn





Mấy ngày sau, Băng theo lời hứa mang Minh Khôi lên cùng.

Đứa bé rất quấn Thánh Quân.

Lần này không có Nguyệt nhi theo cùng.
Thánh Quân thu nhận Băng làm đệ tử.

Giúp nàng hồi phục võ công.

Nàng lần đầu tiên được Ngâm mình trong dòng suối đầy thảo dược, đả thông tĩnh mạch.

Không chỉ vậy còn giúp nội lực tăng lên.

Ở đây không khí trong lành, quanh năm cây cỏ tươi tốt.

Thảo dược nào cũng có.

Y thuật cũng nàng cũng tăng lên nhiều.

Ngày ngày vui vẻ.

Ông cũng giúp nàng rèn luyện tâm kế, giao nhiêm vụ.

Thấm thoát 2 năm trôi qua, Nàng đã gây dựng được tổ chức riêng của mình.


Chiêu mô các mĩ nhân đặt tên thành " Túy Hương Lâu".

Rất nổi tiếng bên ngoài là lầu xanh nổi tiếng nhưng thực chất bên trong là bán nghệ nhưng không bán thân.

Để tránh rắc rối, Băng dịch dung thành khuôn mặt khác và đeo chiếc mặt nạ màu vàng.

Lấy tên Vong Xuyên làm chấn động giang hồ.

Chuyện trừ gian diệt ác, giúp đỡ các cô nương bạc mệnh, số phận hẩm hiu.

Bị ngược đãi một cách vô lý.

Làn sóng của nàng đi đến đâu cũng được ủng hộ
Minh Khôi cũng được gần 3 tuổi thông minh, văn thao võ lược.

Rất hiểu chuyện nhưng cũng bày trò chọc phá nàng nhiều.

Có khi cũng hỏi Phụ thân ở đâu? Nàng luôn lảng tránh vấn đề , dù biết đứa trẻ nào cũng mong muốn có tình thương phụ thân.

Ngày nào cũng chạy và bấm theo Thánh Quân một tiếng " gia gia" hai tiếng " giai gia".

Cái miệng cong cớn, ngọt xớt, má bánh bao, luôn tỏ vẻ đáng yêu.

Có lúc mà thấy hơi tủi thân( Tất nhiên là chị thấy tủi thân rùi.


Ai bảo chị cứ bắt thằng bé học nhiều cơ chứ).

Thánh Quân còn a dua bảo vệ thằng bé.

Đôi lúc khiến Thiên Băng bó tay chẳng nói nên lời.
Nhưng cuộc vui cũng đến lúc tàn.

Nàng cũng không thể mãi mãi ở lại đây.

2 năm nay, đã không được gặp người thân cảm thấy nhớ mong.

Nàng cảm thấy thật khâm phục Thánh Quân có thể sống cô độc trong mấy chục năm qua.
Thánh Quân dường như hiểu được tất cả nỗi lòng của nàng.

Đã cho phép hạ sơn
" Đồ nhi của ta cũng trưởng thành, lông cánh đủ rồi.

Ta không còn gì để dạy con nữa.

Ta mong rằng những gì sư phụ chỉ dạy trong 2 năm con sẽ làm đc nhiều việc tốt, giúp ích cho đời.

Thay sự phụ tiếp tục làm việc thiện"
Trước khi đi, Băng vẫn không quên vái lạy người thầy, người cha đã chăm sóc mình trong thời gian qua.

Dù quyến luyến
" Sư phụ không hạ sơn cùng đồ nhi sao?"
Ông vậy mà trìu mến, vuốt đầu nàng
" Vẫn chưa đến lúc sư phụ hạ sơn.

Sẽ có một ngày con sẽ gặp lại sư phụ".