Ái Phi Của Trẫm Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 88: Chương 88




Tuy chuyện này đã đi đến hồi kết, nhưng cho dù là trong cung hay ngoài cung, từ đầu đường cho tới cuối ngõ, mọi người vẫn rôm rả bàn tán về nó.

Nhẫn Đông cũng không khác gì bọn họ, nàng ấy nhân lúc rảnh rỗi vừa thắt dây đeo vừa than thở với Yến Xu: “Thật đúng là không ngờ được mà, gia đình càng giàu có thì càng dễ chất chứa những thứ dơ bẩn, nhìn Tống gia đó mà xem, toàn là thứ người gì đâu không à. Cũng may là vị Tống nhị gia kia quyết định rời khỏi kinh thành, nếu ông ấy còn ở lại đây thì không biết phải sống sao với miệng lưỡi người đời nữa?”

“Nhưng nói mới nhớ, không biết hai mẹ con Dương thị ra sao rồi nhỉ?”

Yến Xu vừa cắn hạt dưa vừa nói: “Thì chắc là đi hầu hạ lão già kia rồi còn gì? Dù sao cả hai cũng đã từng làm chuyện vợ chồng với nhau, bây giờ Tống gia chẳng còn ai, bà ta mà không làm thì ai làm bây giờ? Con trai bà ta cũng là con của lão già đó, xem như về sau cũng có người làm ma chay cho ông ta.”

Nhớ tới việc này, Nhẫn Đông không nhịn được cơn buồn nôn: “Thật là ghê tởm mà, cuối cùng bọn họ cũng tự làm tự chịu, đáng lắm.”

Nói xong, nàng ấy lại tò mò hỏi nàng: “Mà chủ tử ơi, sao hai ngày này em không thấy ngài viết tiểu thuyết tiếp ạ?”

Yến Xu thở dài: “Ta mệt mỏi quá, đang định nghỉ ngơi một thời gian đây.”

—— Khụ khụ, thật ra là nàng đang đi tránh “bão” mới đúng.

Lần này quyển 《 Đại Trượng Phu Vươn Lên 》 lại nói trúng việc nhà của phủ Thượng thư bộ Lễ, điều này làm mọi người cực kỳ khiếp sợ, cũng bắt đầu đoán già đoán non về thân phận của nàng.

Thậm chí còn có người bảo nàng là thần tiên giáng thế, đến trần gian là vì muốn trừng trị những kẻ ác nhân thất đức.


Đương nhiên, cũng có một số người thông minh đoán thân phận của nàng không tầm thường ——

Bọn họ nghĩ rằng, lấy kiểu người không sợ cường quyền, có gan tố giác những chuyện gièm pha của quan viên trong triều, hơn nữa còn nói đâu trúng đó như thế này thì rất có khả năng là thân tín của bệ hạ, nhất định là một vị quan viên quan trọng trong triều.

Cho nên túm cái quần lại là… Nàng cần phải núp bóng một thời gian để giảm sức nóng của chuyện này đã.

Tạm thời phải để các bá tánh tập trung vào sinh hoạt và công tác chứ, đâu thể cả ngày cứ cắm đầu đi xem tiểu thuyết được đúng hông.

Đi thôi đi thôi, mọi người mau tập trung làm chuyện chính đi!

Đương nhiên, lý do quan trọng nhất thật ra là vì tiểu thuyết nàng vừa viết gần đây không thích hợp để xuất bản cho lắm.

Chẳng hạn như bộ về phò mã Triệu Thành Văn nè, nếu hoàng đế còn chưa nói cho Trưởng công chúa thì hẳn là hắn đã có dự tính riêng của mình, nếu nàng tự tiện xuất bản tiểu thuyết làm Trưởng công chúa biết mình bị cắm sừng, sau đó xảy ra tai ương đổ máu thì khổ lắm.

Với lại tuy rằng nàng vẫn còn mấy quyển làm hàng dự trữ, nhưng mà tụi nó đều có chút “răm”, thành ra bị hoàng đế chặn ngang không cho phép xuất bản.

Chán thiệt sự, hầy.

Nàng vừa cắn hạt dưa vừa suy nghĩ xem mình nên viết cái gì, đúng lúc này Liên Tâm lại vội vàng tiến vào bẩm báo: “Chủ tử ơi, Thái Hậu truyền chỉ đến, nói là cung Từ An vừa làm một chút điểm tâm cho nên mời ngài sang đó nếm thử ạ.”


Yến Xu sửng sốt, Thái Hậu gọi nàng sang ăn điểm tâm á?

Chậc, lại muốn làm gì nữa đây không biết?

Đương nhiên nàng không thể từ chối, cho nên đành nhanh nhẹn đổi quần áo rồi đi đến cung Từ An.

Chờ tới nơi, nàng phát hiện hoàng đế cũng đang ở đây, hôm nay hắn mặc một bộ đoàn long bào màu xanh đen, đang chăm chú nghe Thái Hậu nói chuyện.

“Ai gia thật đúng là đã nhìn nhầm người rồi, ta vốn nghĩ nàng ta là một vị danh môn khuê tú, có tri thức lại hiểu lễ nghĩa, ai mà ngờ tuy mang tiếng danh môn nhưng lại không có chút gì của danh môn, cách làm người lại ác độc, rặt một ổ rắn chuột, thật đúng là dơ bẩn không sao tả nổi.”

Yến Xu nghe đến đây thì biết ngay Thái Hậu đang nói tới An tần.

Hờ hờ, ngẫm lại thì Thái Hậu cũng xui quá trời quá đất.

—— Thấy cháu gái nhà mình không còn thuốc chữa, bà ta mới quyết định tìm một người khác có đầu óc hơn, ai biết chưa qua bao lâu mà nhà mẹ đẻ của nàng ta lại gây ra một chuyện gièm pha lớn như vậy.

Vũ Văn Lan lập tức an ủi: “Việc này là do bọn họ sai, không liên quan gì đến mẫu hậu đâu ạ.”

Thái Hậu ‘ừ’ một tiếng, lúc này mới chuyển ánh mắt về phía Yến Xu: “Mau ngồi đi, hôm nay ai gia bảo nhà bếp làm một ít bánh nhân khoai nghiền và bánh hai loại đậu, nghe nói ngươi rất thích ăn cho nên mới gọi ngươi sang nếm thử.”

Yến Xu khom gối hành lễ: “Thần thiếp cảm ơn Thái Hậu đã quan tâm.”

Nói xong lập tức ngồi xuống ở một bên.

Cung nhân bưng trà bánh tới, thoạt nhìn hình dạng cũng không tồi.

Tuy Yến Xu có hơi ham ăn, nhưng não nàng lại không phải để làm kiểng, nàng biết Thái Hậu mời nàng tới đây không chỉ đơn giản là để nhấm nháp đồ ngọt.

Có điều nói thì nói thế chứ nàng vẫn phải ăn một miếng cho đúng quy trình, nghĩ vậy, nàng lập tức cầm một chiếc bánh hai loại đậu lên.

Không chờ Yến Xu kịp đưa bánh vào miệng, nàng chợt nghe Thái Hậu nói: “À phải rồi, nghe nói dạo gần đây có tiểu thuyết do một vị tác giả tài hoa nào đó viết đang rất nổi, hình như là công… công tử gì đó đúng không? Nghe bảo tiểu thuyết mà hắn ta viết ra rất khớp với thực tế, giống như lần của Tạ Bồi và Tống gia, thật không biết là ai mà lại có bản lĩnh lớn như vậy, chẳng lẽ người nọ có thể biết trước tương lai à?”

Yến Xu sửng sốt, thầm nghĩ quả nhiên chuyện này rồi cũng tới.

Nhưng mà không sao hết, hôm nay có hoàng đế ở đây mà, đã tới lúc ngươi lên sân khấu rồi đó!

Quả nhiên, Vũ Văn Lan lập tức tiếp lời của Thái Hậu: “Đó là do Trẫm cho người viết ra.”

Thái Hậu kinh ngạc hỏi: “Sao cơ? Là bệ hạ cho người viết ra? Vì sao bệ hạ muốn làm như thế?”

Vũ Văn Lan thản nhiên đáp: “Thật ra Trẫm đã nghe bóng nghe gió được chuyện của bọn họ từ lâu rồi, cho nên nhân tiện cho người đi điều tra thử xem sao. Trẫm cho người viết chúng thành tiểu thuyết, thứ nhất là vì muốn răn đe thiên hạ, khiến người đời không dám làm theo; còn mục đích thứ hai là vì muốn chừa chút mặt mũi cho bọn họ. Nếu bọn họ chịu chủ động tự thú thì Trẫm có thể xử lý chuyện đó một cách khoan dung hơn.”

“Nào biết bọn họ chẳng những không ăn năn mà ngược lại còn làm quá quắt hơn, quả thật khiến người ta không khỏi thất vọng.”

Hắn vừa nói xong, Thái Hậu có hơi khựng lại, sau đó gật đầu tán đồng: “Biện pháp này khá tốt, chỉ tiếc bọn họ không biết quý trọng. Chỉ mong sau vụ việc lần này, những người khác biết lấy đây làm gương để tự răn đe bản thân.”

Trong lòng bà ta nhủ thầm:【 Quả nhiên kẻ đứng sau không phải Lý Yến Xu mà là hoàng đế. Ta biết ngay mà, nàng ta sao có thể có bản lĩnh lớn như vậy được? 】

【 Nhưng mà… Thế lực của Hoàng đế đã mạnh đến mức này rồi sao? 】

Vũ Văn Lan yên lặng nghe hết những câu này, nhưng hắn vẫn chưa nói cái gì.

Mà Yến Xu ngồi ở một bên thì lại đang thầm kinh ngạc cảm thán ——

Theo nàng được biết, tuy An tần đã dấy lên lòng hoài nghi, nhưng trước khi kịp xác định chân tướng thì nàng ta đã bị cấm túc trong điện Lan Lâm rồi, hoàn toàn không thể trao đổi thông tin với bên ngoài.

Cho nên chuyện Thái Hậu hỏi dò hôm nay hoàn toàn là do bà ta tự mình đoán được.

Bà ta cho gọi nàng và hoàng đế đến đây, lại đột nhiên hỏi đến vấn đề này, rõ ràng là muốn nhìn xem nàng có lộ ra sơ hở gì không đây mà.

Móa, không hổ là Thái Hậu, trình độ quá đỉnh luôn, cũng may mà nàng không sinh cùng thế hệ với Thái Hậu, nếu không thật không biết nàng đã chết trong tay của bà ta bao nhiêu lần rồi!

Đúng lúc này, hệ thống đột nhiên ‘keng’ một tiếng:【 Hờ hờ, bà không biết đó chớ, thật ra ngày xưa Thái Hậu cũng đã từng là một cô bé hiền lành ngây thơ đáng yêu á. 】