Ái Phi Của Trẫm Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 87: Chương 87




Dương thị làm loạn đến lúc chạng vạng, cuối cùng cũng cảm thấy mệt mỏi.

Vừa hay lúc này có người đưa cơm chiều tới, bà ta đang chuẩn bị ăn thì lại bị một gã sai vặt bất ngờ xông vào phòng ngăn cản: “Nhị phu nhân, ngài khoan ăn đã, cẩn thận trong cơm có độc.”

Bà ta hoảng sợ, vội vàng buông chén đũa xuống, sau đó lại nghi hoặc đánh giá đối phương: “Nhưng làm sao mà ngươi biết được việc này?”

Gã sai vặt không trả lời bà ta, chỉ lấy một ít cơm và đồ ăn ném vào hồ cá trong phòng, ngay lập tức, đám cá trong đó đều ngửa bụng chết tươi.

Dương thị sợ hãi tột độ, lập tức cả giận nói: “Giỏi thật! Bọn họ lại có gan giết người cơ đấy! Ta phải ra ngoài làm cho ra lẽ mới được!”

Gã sai vặt nọ lại cản bà ta lại: “Xin Nhị phu nhân hãy bình tĩnh, bọn họ rõ ràng có ý muốn đẩy ngài vào chỗ chết, nếu bây giờ ngài ra ngoài, lỡ như rút dây động rừng khiến bọn họ càng thêm quyết tâm muốn dùng biện pháp mạnh giết ngài thì làm sao ngài thoát được?”

Lúc này Dương thị mới định thần lại, bà ta sợ hãi nói: “Thế ta đây phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ chỉ có thể ở đây chờ chết hay sao?”

Chỉ nghe đối phương đột nhiên hỏi bà ta: “Không biết Nhị phu nhân có biết lý do vì sao mà bọn họ muốn hại ngài không?”

Dương thị nghe thế thì chột dạ cực kỳ, bà ta ấp úng nói: “Thì chắc là do bọn họ sợ thái gia xảy ra chuyện, đến lúc đó nhị phòng tranh đoạt gia sản với bọn họ chứ sao…”

Gã sai vặt lại cười: “Trong lòng của ngài tự khắc biết lời này là thật hay giả, ngài không nói cho tiểu nhân cũng được thôi, nhưng mà bây giờ chỉ có một cơ hội có thể cứu ngài thôi đấy ạ.”


Dương thị vội vàng hỏi: “Cơ hội gì cơ?”

Đối phương đáp: “Bệ hạ đang phái vài vị đại nhân tới thăm hỏi thái gia, bọn họ đã sắp đến phủ Thượng thư rồi, đây chính là cơ hội duy nhất để ngài cầu cứu, nếu như ngài bỏ lỡ, chỉ sợ sau này có là thần tiên thì cũng không thể nào cứu được ngài.”

Dương thị ngẩn người, bà ta nhíu mày đắn đo trong chốc lát, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

Không bao lâu sau, quả nhiên có đặc sứ do quân vương phái tới đi đến Tống phủ.

Người tới không hề báo trước, đại lão gia Tống Nguyên Khôi của Tống phủ thấy vậy chỉ đành vội vàng ra cửa nghênh đón.

Chờ nhìn thấy người đến, ông ta kinh ngạc phát hiện đặc sứ lần này có tới tận ba vị ——

Bọn họ lần lượt là Thượng thư bộ Lại Lý Hồng Thăng, Thượng thư bộ Hộ mới nhậm chức Kỷ Văn Trì, còn có chỉ huy sứ của cẩm y vệ Tuân Phi.

Tống Nguyên Khôi hơi sững người, đội hình lần này thật đúng là rất ngoài dự đoán.

Hai người trước xem như là trọng thần đồng cấp với cha ông ta, đến thăm cũng dễ hiểu thôi, nhưng vì sao lại có cả chỉ huy sứ của cẩm y vệ thế này?

Tuy rằng trong bụng vẫn còn ôm nỗi nghi hoặc, nhưng bên ngoài ông ta vẫn nhiệt tình mời mọi người vào trong phủ.

Đương nhiên ba người này sẽ đi thăm Thượng thư bộ Lễ trước, khi thấy ông ta chỉ có thể nằm trên giường, miệng không thể nói tay không thể động, bọn họ đành phải thay quân vương an ủi ông ta vài câu rồi rời đi.

Tống Nguyên Khôi đi theo bọn họ suốt dọc đường, lúc này lại nghe Thượng thư bộ Lại nói: “Thân thể của Tống đại nhân vẫn luôn rất khoẻ mạnh, mấy ngày trước cũng chưa nghe nói ông ta cảm thấy không khỏe hay gì đó, sao đột nhiên lại thành ra như vậy rồi?”

Tống Nguyên Khôi chỉ đành đáp: “Hẳn là do dạo gần đây trong nhà xảy ra nhiều chuyện vặt vãnh quá, thế hệ sau như chúng ta cũng quá lơ là không kịp chăm sóc cho cha… Nói đến nói đi, vẫn là do ti chức không tốt.”

Ba người kia cũng không nói thêm gì nữa, chỉ an ủi ông ta vài câu rồi tỏ vẻ muốn cáo từ.

Tống Nguyên Khôi nghe vậy lập tức đứng dậy đưa tiễn mọi người.

Nào biết vừa mới ra tới cửa phòng, mọi người chợt thấy một người đàn bà tóc tai rũ rượi đột nhiên chạy tới gần, người này vừa chạy vừa khóc lóc la hét thảm thiết: “Xin vài vị đại nhân đây rủ lòng thương cứu mạng ta, Tống gia muốn giết ta diệt khẩu!”


Ngày thứ hai, một tin tức gây chấn động cả trong ngoài triều đình được truyền ra, người dân cả thành nghe xong đều trợn mắt há hốc mồm.

—— Thì ra Thượng thư bộ Lễ Tống Chí Uẩn đã chiếm đoạt và làm chuyện đồi bại với con dâu của mình gần hai mươi năm, thật đúng là một kẻ suy đồi đạo đức, lại dám làm ra chuyện khinh nhờn đạo lý thế kia.

Qua cơn khiếp sợ, mọi người từ quan viên cho đến bá tánh đều không khỏi phỉ nhổ người này.

Nhưng mà chỉ ngay sau đó, lại có một tin tức khiến người ta xỉu ngang xỉu dọc được truyền đến ——

Thì ra ngay cả đứa con trai do con dâu thứ là Dương thị sinh ra cũng là máu mủ của lão già này.

Công tử nhị phòng của Tống gia – Tống Vận Xương, tuy ngoài mặt là cháu trai, nhưng sự thật lại là con trai của ông ta.

Mọi người cứng họng không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ đành tiếp tục phỉ nhổ và lắc đầu than thở trước mức độ hoang đường của người nọ.

—— Thật ra Dương thị vốn không có nhắc tới chuyện của con trai mình.

Nhưng bà ta lại không ngờ tới, ở ngay thời khắc mấu chốt này, người chồng Tống Nguyên Vĩ yếu đuối mong manh đi một bước thở ba tiếng của mình lại kiên cường đứng dậy, sau đó chỉ ra và xác nhận Tống Vận Xương không phải con trai của mình.

Ra là Tống Nguyên Vĩ đã biết hết mọi chuyện từ lâu.

Năm đó sau khi thành hôn, ông ta chỉ ngủ với Dương thị hai lần, nhưng dù là lần nào thì cũng không khớp với ngày mà đứa trẻ đó được sinh ra.


Cũng vì việc này cho nên tâm tình của ông ta lại càng phẫn uất hơn, bệnh tình vì thế mà càng thêm nghiêm trọng, đáng tiếc ông ta lại không có dũng khí để đập tan thứ gông xiềng mang danh tình thân này, cho nên chỉ có thể chết lặng nhìn hai người kia tùy ý làm bậy.

Mãi cho đến mấy ngày trước đó, ông ta đọc được tác phẩm mới của Tiêu Dao Công Tử.

Lúc này ông ta mới nhận ra rằng, có lẽ… có lẽ cuộc đời của mình vẫn còn có một hướng rẽ khác.

Việc này vừa bị phanh phui, quân vương lập tức cách chức và hủy bỏ mọi công danh của lão già Tống Chí Uẩn kia, sau đó biếm ông ta thành thứ dân.

Sau Tống Chí Uẩn, con trai cả của ông ta là Tống Nguyên Khôi – cha ruột của An tần – cũng bị hỏi tội. Sau hàng loạt tội danh như giết người không thành, công khai ức hiếp bình dân, người này cũng bị cách chức truy cứu trách nhiệm, cuối cùng quyết định xử phạt bằng việc lưu đày biên quan.

Mà An tần, do phạm phải tội sai khiến cung nhân đi trộm chữ viết của quân vương cho nên cũng bị thu lại chức tần, cuối cùng đưa đến cung Ngọc Chân – nơi chuyên môn giam giữ những người phụ nữ hoàng tộc. Cứ thế, nàng ta sẽ bị giam lỏng trong nơi đó vĩnh viễn.

Cũng may mà quân vương thưởng phạt rất phân minh, hắn niệm tình con thứ Tống Nguyên Vĩ của Tống gia là kẻ bị hại, lại can đảm đứng ra tố giác hành vi xấu xa của cha mình, cho nên quyết định miễn tội cho ông ta.

Sau khi tạ ơn quân vương, Tống Nguyên Vĩ quyết định gói ghém hành lý rời khỏi kinh thành, cuối cùng biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Có lẽ… ông ta cũng có thể có được kết cục như nhân vật chính trong tiểu thuyết cũng không chừng.