Ái Phi Của Trẫm Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 86: Chương 86




Suốt dọc đường, An tần vẫn không ngừng suy nghĩ về vấn đề ban nãy, vì sao trong sọt giấy kia lại có chữ viết của bệ hạ?

Nàng ta mơ hồ nhận ra, có lẽ ngay từ đầu, những việc này đều là do Lý Yến Xu bày ra để dụ nàng ta rơi vào bẫy.

Chờ đến khi vào trong cung Từ An, nàng ta thấy ngoại trừ Thái Hậu và quân vương ra thì còn có cả Lý Yến Xu và tổng quản Diêu Thuận của Nội Đình Giám nữa.

Sau khi An tần hành lễ với Thái Hậu và hoàng đế xong, Diêu Thuận lập tức mở miệng: “Ban nãy nô tài vừa mới bắt được một tiểu thái giám đang lén lút ở bên ngoài điện Cam Lộ, âm mưu trộm giấy có chữ viết của bệ hạ, chờ sau khi điều tra, nô tài phát hiện đây là người của điện Lan Lâm, xin hỏi An tần nương nương, chuyện này là do nương nương sai cậu ta đi làm sao?”



An tần vội nói: “Ta cũng chỉ mới biết việc này thôi, xin bệ hạ minh giám, thần thiếp hoàn toàn không biết chuyện này ạ.”

Nàng ta vừa dứt câu, Diêu Thuận lập tức vẫy tay ra hiệu với một bên, có người nhanh chóng kéo một kẻ mặt mũi bầm dập máu me be bét tới, kẻ này không phải ai khác mà đúng là tiểu thái giám Song Hỉ.

An tần nhìn mà rợn hết cả người, nhưng nàng ta vẫn còn cứng đầu bào chữa: “Đây đúng là nô tài trong điện của thần thiếp, nhưng thần thiếp cũng không biết vì sao cậu ta lại làm như thế, việc này tuyệt đối không phải do thần thiếp sai sử đâu ạ.”

Dù gì An tần cũng đã ở trong cung một thời gian dài rồi, nàng ta biết chỉ cần mình không nhận tội, Song Hỉ cũng không khai thì không ai có thể gán tội này lên đầu của mình cả.

Nàng ta vừa nói hết, lại nghe quân vương mở miệng: “Thế kéo tên này xuống tiếp tục tra tấn đi.”

Diêu Thuận bẩm vâng, sau đó cho người kéo Song Hỉ đi.

Trên mặt của An tần vẫn rất bình tĩnh, có điều trong lòng nàng ta đã sốt sắng không yên.

Nhặt mót rác rưởi chỉ là chuyện nhỏ, nhưng trộm chữ viết của bệ hạ thì lại là tội lớn.




Một khi phạm phải, chỉ sợ có bị chém đầu cũng không oan uổng chút nào.

Ngay lúc này, quân vương lại tiếp tục mở miệng: “Cho dù không phải ngươi ra lệnh thì đây cũng là người trong điện của ngươi.”

An tần vội vàng quỳ xuống, cúi đầu nói: “Đều do thần thiếp không dạy dỗ tốt cung nhân trong điện của mình, đây là do thần thiếp thiếu trách nhiệm, xin bệ hạ cứ giáng tội ạ.”

Vũ Văn Lan lại nhìn về phía Thái Hậu, nói: “Đây không phải là việc nhỏ, nếu du di chỉ sợ sẽ có không ít người trong hậu cung này bắt chước theo, nếu bị truyền ra ngoài cũng sẽ thành trò cười cho thiên hạ.”

Thái Hậu chỉ đành gật đầu: “Đúng là như thế.”

Vũ Văn Lan lại nhìn về phía An tần: “Ngươi bị cấm túc, cũng không cần xử lý chuyện của Nội Vụ Cục nữa, trước khi mọi chuyện được điều tra rõ ràng thì ngươi không thể ra ngoài, hiểu chưa?”

An tần căng thẳng.

Một khi bị cấm túc, nàng ta sẽ không thể giúp được gì về chuyện của ông nội cả!



Nhưng mà lúc này, ngay cả nàng ta cũng đang trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc mất rồi…

An tần chỉ đành quỳ đáp: “Thần thiếp tuân mệnh.”

Sau đó đứng dậy ra khỏi cung Từ An.

—— Kế sách tốt nhất bây giờ là chỉ có thể chờ Song Hỉ tự mình nhận tội, chỉ cần cậu ta vừa chết là nàng ta có thể tẩy sạch hiềm nghi ngay.


Nhưng biết phải làm sao để tra tiếp về chuyện của Lý Yến Xu bây giờ?

Thấy An tần đã đi, Thái Hậu ngồi trong điện mới bất chợt mở miệng nói: “Tên tiểu thái giám này chỉ đi nhặt mót rác rưởi trong hậu cung thôi, sao lại trộm được cả chữ viết của bệ hạ thế này?”

Vũ Văn Lan bình thản nói: “Trẫm thấy chữ viết của Nghi tần không đẹp, cho nên đang bảo nàng ấy luyện chữ, nhiều khi không có bảng chữ mẫu, Trẫm sẽ tự mình viết gì đó xong bảo nàng ấy chép lại. Có lẽ là thấy dạo này điện Cam Lộ dùng nhiều giấy viết thư quá cho nên mới có người nảy ra ý xấu thôi.”

Thái Hậu nghe tới đây thì hiểu ngay, cho nên cũng không nói thêm gì nữa.

Rốt cuộc quyền cùng xử lý Nội Vụ Cục này là do tự tay bà ta ban cho An tần, nhưng ai mà ngờ mới qua không bao lâu đã xảy ra chuyện rồi.

Hôm nay hoàng đế cố tình chọn cung Từ An để làm nơi xử tội, rõ ràng là muốn để bà ta không thể nói thêm cái gì.



An tần này, cũng là một kẻ ngu xuẩn, thôi thôi…

Trong đầu đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng ngoài mặt Thái Hậu chỉ gật đầu nói: “Đó là một thói quen tốt.”

Vũ Văn Lan ‘ừ’ một tiếng, bỗng nhiên lại đổi chủ đề: “Nghe nói Thượng thư bộ Lễ đang bị bệnh.”

Thái Hậu thở dài: “Đúng vậy, hôm qua An tần vừa mới đến xin ý chỉ của ai gia, muốn mời ngự y qua đó khám bệnh, sau đó ngự y có về bẩm báo với ai gia, nói là Thượng thư bộ Lễ bị trúng gió. Thật đáng thương, bệnh này vô cùng phiền toái, xem ra ông ta phải chịu khổ rồi.”

Vũ Văn Lan gật đầu, thuận thế nói: “Dù sao ông ta cũng là bề tôi kỳ cựu trong triều, Trẫm nên cho người đến thăm hỏi mới phải.”


Nghe thấy hắn nói như thế, người trong cung Từ An đều cho rằng hắn đang muốn chủ động làm hòa với Thái Hậu.

Dù sao Thượng thư bộ Lễ cũng là người của Thái Hậu, quân vương phái người đi an ủi cũng tương đương với việc nể mặt Thái Hậu rồi còn gì?

Thái Hậu cũng không nghĩ nhiều, chỉ gật đầu nói: “Bệ hạ có lòng như thế cũng là vinh hạnh của ông ta.”



~~

Không qua bao lâu, Yến Xu theo Vũ Văn Lan cáo lui rời khỏi cung Từ An.

May mắn được ngồi ké liễn rồng, nàng nhân lúc bốn bề vắng vẻ mới vội hỏi Vũ Văn Lan: “Bệ hạ định khi nào thì phái người đi Tống gia ạ?”

Vũ Văn Lan nói: “Phải chờ Trẫm chọn được người rồi mới tính tiếp, có chuyện gì à?”. truyen bjyx

Yến Xu nói: “Không có gì đâu ạ, chỉ là do thần thiếp vừa mới nghĩ tới, gần đây Tống gia khá là bận rộn, cho nên người của bệ hạ nên chọn đúng thời điểm để tới thì tốt hơn.”

【 Chậc chậc, ngươi phải canh nắm chắc thời cơ đó nha, tốt nhất là chọn ngay lúc trong phủ của bọn họ loạn nhất thì đến hóng chuyện mới phê chứ! 】

Vũ Văn Lan: “…”

Nàng ấy nói như thể là nàng ấy có thể đi vậy.

Ai ngờ ngay sau đó, hắn lại nghe thấy nàng thở dài đầy tiếc nuối trong lòng:【 Trùi ui, phải chi mà mình đi được thì tốt tồi. 】

—— Sau khi trải nghiệm cảm giác bắt kẻ thông dâm giữa đường cái lần trước, nàng phát hiện ăn dưa hiện trường khác hẳn so với những lần ăn dưa bình thường.




Chẳng hạn như chuyện “không bền” nè, nếu nàng không đi theo tên Triệu Thành Văn kia, sao nàng có thể biết được kẻ đường đường là phò mã của Trưởng công chúa mà lại yếu s1nh lý như thế được, đúng không?

Cho nên nếu mà có dịp ăn dưa tại hiện trường nữa thì nàng nhất định phải đến tận nơi, những chi tiết nhỏ đó cũng rất quan trọng mà!

Yến Xu không biết người đàn ông bên cạnh mình đã suýt không kiềm chế được bản thân, chỉ nghe hắn vội nói: “Trẫm sẽ chọn ra một đại thần đáng tin và lựa đúng thời điểm để đi, nàng cứ yên tâm về suy nghĩ tiếp về những quyển tiểu thuyết sau này đi.”

Hừ, cái con nhóc này thật là, lại bắt đầu mở miệng nói “bền” với “không bền” rồi đấy!

~~

Phủ Thượng thư bộ Lễ.

Tuy đã bị nhốt cả một ngày trời nhưng Dương thị vẫn chưa thể phát ti3t hết cơn tức giận của mình, bà ta hết hất ngã bàn ghế thì tới quăng chén quăng đ ĩa, nháo nhào đòi được ra ngoài.

Sau một phen làm ầm ĩ, rốt cuộc cũng có một bà quản gia tới, người này cách một cánh cửa bắt đầu khuyên nhủ bà ta: “Nhị phu nhân, đại lão gia đã nói rồi, là do ngài làm loạn mới khiến thái gia đổ bệnh thành như thế, cho nên trước khi sức khỏa của thái gia có chuyển biến tốt đẹp thì mong ngài hãy ngoan ngoãn đợi trong phòng, đừng đòi hỏi đi ra ngoài nữa ạ.”



Dương thị lập tức mắng: “Các ngươi giỏi cái trò đổ tội cho người khác ghê nhỉ! Các người ỷ ta thật thà, ỷ ta không có ai che chở cho nên mới hiếp bức ta như thế này đúng không? Cẩn thận đấy, ta mà điên lên thì ta sẽ cá chết lưới rách với các người!!!”

Mà lúc này, ở nhà trước, hai vợ chồng đại phòng của Tống gia cũng vừa mới nhận được tin tức từ trong cung, người nọ nói rằng chỗ dựa duy nhất hiện tại của bọn họ – An tần – hiện đã bị cấm túc.

Hai vợ chồng kinh ngạc cực kỳ, muốn hỏi rõ nguyên nhân, đáng tiếc người tới truyền tin chỉ lạnh lùng nói hết tin tức rồi quay người bỏ đi.

Trong lúc cả hai đang luống cuống như kiến bò trên chảo nóng thì bên tai lại truyền đến tiếng chửi rủa của Dương thị.

Điền thị giận mắng: “Thứ thiển cận, còn sợ trong nhà chưa đủ rối ren à? Ta chỉ hận không thể may kín miệng nàng ta lại cho rồi!”

Bà ta vừa dứt lời, người chồng Tống Nguyên Khôi bên cạnh bất chợt khựng người lại, sau đó đè thấp giọng nói: “Nếu thế, chúng ta chỉ cần làm nàng ta không thể nói nữa là được rồi.”