Ái Phi Của Trẫm Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 63: Chương 63




Vũ Văn Lan trầm tư, chẳng lẽ người này là Thông chính sử Tây Nam Tạ Bồi?

Hắn còn nhớ trong buổi tiệc biểu diễn trên băng lần trước, nàng ấy có nói qua người này rất thích dạo chơi chốn phong trần.

Hơn nữa, ngoài mặt đúng là Tạ Bồi sống rất tiết kiệm, thậm chí có hôm ông ta còn mặc áo cũ đến buổi chầu, dựng lên hình tượng cơ cực hai bàn tay trắng.

Thì ra người này lại sống hai mặt như thế à?

Hắn không khỏi tò mò: “Thế tại sao lại gọi vợ của hắn ta là ‘người vợ hung dữ’?”

Chỉ thấy Yến Xu ra vẻ cao thâm cười nói: “Đây là thủ pháp tương phản để hấp dẫn người đọc thôi ạ, thật ra vợ của hắn ta rất hiền lành đảm đang, ngày thường cần kiệm chăm lo cho gia đình, ngậm đắng nuốt cay nuôi nấng con cái. Bởi vì tiền của chồng mình đưa không đủ để dùng, bình thường nàng ấy còn phải vất vả dệt vải thêu hoa để kiếm tiền chi tiêu.”

Vũ Văn Lan nói: “Đúng là rất đảm đang, chỉ tiếc nàng ấy lại làm lụng vất vả vì một người như vậy, thật sự là không đáng.”

Yến Xu nói: “Đúng đấy ạ, nhưng điều đáng giận chính là kẻ này còn không hề cảm thấy biết ơn, mỗi khi dạo chơi chốn trăng hoa xong, khi về nhà thì lại bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ với vợ của mình, hết chê cái này lại chê cái kia!”

Vũ Văn Lan lại hỏi: “Thế vợ của hắn ta có biết chồng mình đi đến những nơi đó không?”

Yến Xu đáp: “Ban đầu nàng ấy không biết, nhưng về sau thì đã biết ạ, sau khi khiếp sợ và đau lòng xong thì vị phu nhân này đã hoàn toàn tỉnh ngộ.”

Hoàn toàn tỉnh ngộ?

Vũ Văn Lan thầm nghĩ, theo kịch bản nàng ấy thường dùng, chẳng lẽ vị phu nhân này sẽ ly hôn với chồng mình sau đó lại nỗ lực gây dựng sự nghiệp?

Ai ngờ Yến Xu lại cười nham hiểm: “Vị phu nhân này cảm thấy những trả giá và đau khổ của mình trước đây là uổng phí, cho nên trong cơn giận dữ bèn tìm người giả trang làm bọn trộm cướp, tìm tới đánh cho người chồng vừa ra khỏi lầu xanh một trận ra trò, làm hắn ta gãy tay gãy chân, không thể tự gánh vác sinh hoạt.”

Vũ Văn Lan: “??? Thế sau đó thì sao?”

Yến Xu nói: “Bị đánh xong thì hắn ta đương nhiên là không thể trăng hoa nữa rồi, sau khi được người ta khiêng về nhà, vợ của hắn ta lập tức hết mực chăm lo cho chồng, đút nước đút cơm, dọn phân dọn nước tiểu, có thể nói là chu đáo mười phần.”

Vũ Văn Lan: “???”

Cốt truyện gì lạ thế này?

Chỉ nghe nàng tiếp tục kể: “Lúc này hắn ta mới biết được vợ của mình tốt cỡ nào, hắn ta vô cùng cảm động, thề sẽ cải tà quy chính, sau này chung sống hạnh phúc với người vợ kết tóc của mình.”

Vũ Văn Lan nhíu mày: “Chẳng lẽ đây chỉ là một câu chuyện kể về một tên lãng tử quay đầu thôi sao?”

“Đương nhiên là không phải rồi ạ.” Yến Xu lại nở nụ cười thần bí: “Ba tháng trôi qua, người này rốt cuộc cũng khỏi hẳn, có điều hắn ta lại quên lời thề xưa, ngựa quen đường cũ tìm tới các cô gái phong trần. Sau khi biết được việc này, vợ của hắn ta giận không thể át, quyết định giở trò trên xe ngựa của chồng mình, thế là một hôm nọ hắn ta dùng tới xe ngựa và xảy ra sự cố, cả người và xe lăn xuống dưới chân núi.”

Vũ Văn Lan: “…”

“Hắn ta chết à?” Hắn hỏi.

Nàng cười khinh miệt: “Nếu chỉ là chết thì chẳng phải là quá tiện nghi cho hắn ta hay sao ạ?”

“Vị phu nhân này đã cho người chờ sẵn ở chung quanh, thấy người này vừa xảy ra chuyện thì lập tức cứu hắn ta về, cho nên người này vẫn tìm được đường sống trong chỗ chết.”

“Có điều lần này hắn ta còn bị thương nặng hơn lần trước, mù một con mắt, gãy một cánh tay, điếc một bên tai, còn què một chân nữa.”


Vũ Văn Lan: “…”

Tàn nhẫn đấy.

Nhưng mà câu chuyện còn chưa đến hồi kết.

Lại nghe nàng kể tiếp: “Lần này người vợ không buồn chăm sóc hắn ta nữa, cứ thế vứt hắn ta trong xó nhà, giống như nuôi một con mèo hay một con chó vậy, mặc hắn ta tự sinh tự diệt, lúc nào nhớ tới thì ném một cái màn thầu cho hắn ta. Ngày tháng trôi qua, mãi đến hơn nửa năm sau, hắn ta mới miễn cưỡng xuống giường được, nhưng bởi vì chân què mắt mù tai điếc, cho dù muốn đi ra ngoài cũng không thể, chỉ đành thành thật ở nhà, quả thật không khác gì kẻ tàn phế.”

Vũ Văn Lan: “…”

Xem ra cuối cùng cũng kết thúc.

Hắn trầm mặc một chút, nói: “Câu chuyện lần này của nàng dường như không giống với những câu chuyện trước nhỉ.”

Yến Xu đáp: “Bệ hạ cảm thấy nó hơi âm u và tàn nhẫn đúng không ạ?”

“Đúng vậy.” Vũ Văn Lan gật đầu hỏi nàng: “Sao lại cố tình xây dựng tình tiết câu chuyện như thế?”

Yến Xu cười gian ác: “Bởi vì việc dùng bạo lực đối kháng bạo lực cũng là một điểm sảng khoái trong tiểu thuyết, cho nên thi thoảng thần thiếp sẽ thay đổi phong cách, nói không chừng người đọc sẽ thích đấy!”

Nàng nói tiếp: “Hay là bệ hạ đưa câu chuyện này cho các tiệm sách đi, xem thử trước phản ứng của người đọc ra sao đã?”

“Cũng được.” Vũ Văn Lan gật đầu: “Cũng không còn sớm nữa, chúng ta nghỉ ngơi thôi.”

Dứt lời, hắn chuẩn bị đi tắm rửa.

Yến xu: “???”

Ơ kìa, hắn muốn ngủ lại ở chỗ này hả?

Nàng vội bảo: “Nhưng vết thương của thần thiếp còn chưa lành đâu ạ.”

Nè nè, thấy tay của nàng còn đang băng bó hông! Nàng đã như vậy rồi mà hắn còn muốn tới cướp chỗ ngủ của nàng, có còn tính người hay không dị hả!

Vũ Văn Lan vờ như không nghe thấy: “Yên tâm đi, Trẫm sẽ không đụng vào nàng đâu.”

Nói xong lập tức đi vào phòng tắm.

—— Bởi vì nàng bị thương, mấy ngày rồi hắn không thể tới, cho nên nơi đó… nó lại đình công nữa rồi!

Có trời mới biết hắn sốt ruột cỡ nào…

Giờ thấy nàng ấy đã khỏe hơn một chút, hắn đương nhiên phải nhanh chóng lại đây.

Yến Xu không rõ nguyên do trong đó, nàng đứng tại chỗ ngây người trong chốc lát, thấy không còn đường cứu vãn thì đành kêu bọn Nhẫn Đông tiến vào trải giường trải chăn sẵn, sau đó lại cho người đến cung Càn Minh đem quần áo chầu mà sáng mai hắn mặc tới đây.

Thôi, dù sao trên đời làm gì có bữa ăn nào miễn phí.

Đã lên chức thì phải siêng năng làm việc, thế giới của người trưởng thành nào có hai chữ “dễ dàng”, hầy.

Vũ Văn – đang tắm gội trong phòng tắm – Lan: “???”

Làm… làm việc?

Đến mức này sao???

~~

Mọi thứ đã chuẩn bị tươm tất, chờ Vũ Văn Lan tắm xong, hai người lập tức lên giường nằm.

Vũ Văn Lan nói được thì làm được, hắn không hề đụng một đầu ngón tay vào nàng, chỉ nói: “Ngủ đi.”

Nói xong lập tức khép mắt lại.

—— Không biết có phải do tâm lý hay không mà hắn luôn cảm thấy chiếc giường này còn thoải mái hơn giường rồng ở cung Càn Minh nữa.

Yến Xu đúng là kiểu người vô lo vô nghĩ, rõ ràng ban nãy còn đang chửi thầm hắn mà giờ đã nhắm mắt ngủ khò khò rồi.

Nghe tiếng hít thở miên man của nàng, Vũ Văn Lan cũng dần chìm vào giấc mộng.

Khác với những giấc mơ lúc trước, lần này hắn mơ thấy mình đang đi vào một mảnh rừng đào.

Trên đỉnh đầu là ánh mặt trời ấm áp, bên người có gió nhẹ hây hây, Vũ Văn Lan nhàn nhã tản bộ trong rừng đào, vừa đi vừa ngắm, chỉ thấy trên đầu cành nở rộ từng cụm hoa đào, có nơi còn kết quả, không khí kỳ ảo tựa như cảnh tiên thơ mộng.

Không biết vì sao, đột nhiên có hai quả đào lìa cành rơi xuống, hắn giật mình, vội duỗi tay đón lấy, vừa lúc ôm trọn hai quả đào vào trong lòng ngực.

Khi chạm đến, hắn rất bất ngờ khi thấy hai quả đào này mềm như bông, ôm trong tay cứ như là ôm một đám mây vậy…

Vũ Văn Lan choàng tỉnh, phát hiện Yến Xu đã chui tọt vào trong ngực hắn từ lúc nào, hơn nữa còn là tư thế mặt đối mặt.

Hắn cúi đầu nhìn lại, đúng là có hai “quả đào” đang nằm trong lòng ngực của hắn thật.

Vũ Văn Lan: “…”