Ái Phi Của Trẫm Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 61: C61: Ăn dưa trừ ác ái phi không dễ chọc




Lên chức tần, đây là điều mà Yến Xu không ngờ tới.

Nàng biết cấp bậc trong hậu cung có quan hệ rất lớn với địa vị nhà mẹ đẻ của phi tần đó, cấp bậc càng cao chứng tỏ địa vị của nhà mẹ đẻ càng cao.

Chẳng hạn như Lệ tần khi trước, nhà mẹ đẻ của nàng ta là phủ Vĩnh Lương Bá; hay An tần hiện tại, ông nội của nàng ta là Thượng thư bộ Lễ.

Nhưng cha của nàng chỉ là chủ bộ của một huyện nhỏ mà thôi…

Vũ Văn Lan nghe thấu câu hỏi trong lòng nàng, hắn cười bảo: “Trẫm sẽ thuyên chuyển cha của nàng vào kinh nhậm chức, người nhà của nàng cũng sẽ dời đến kinh thành sống.”

Yến xu: “!!!”

Ngay cả cha của nàng cũng được lên chức ư?

Hơn nữa người nhà cũng đều chuyển tới kinh thành sống?

Có nghĩa là… nói không chừng sau này nàng sẽ có cơ hội gặp bà nội, cha, mẹ và em trai?!!

Đúng lúc này, nàng còn nghe Vũ Văn Lan nói tiếp: “Nếu có cơ hội thì Trẫm sẽ sắp xếp cho nàng gặp bọn họ.”

Yến Xu không kìm lòng được, vui vẻ hỏi: “Bệ hạ nói thật ạ?”

Vũ Văn Lan nhướng mày cười: “Trẫm lừa nàng làm gì?”

Yến Xu đã vui đến mức không thể khép miệng được, luôn miệng nói: “Thần thiếp cảm tạ long ân của bệ hạ!”

Tuy rằng phần thưởng không phải là bạc, nhưng nàng càng thích thứ này hơn!!!


Hu hu hu, cuối cùng cũng có thể gặp lại người thân rồi!!!

Vũ Văn Lan cũng cong môi hỏi: “Vui đến thế à?”

“Vâng ạ.”

Yến Xu cố gắng mím môi, tránh việc mình vui quá lại ngoác mồm ra cười thì không hay.

Hì hì, xem ra việc mình bị thương cũng không uổng phí mà, câu nói ‘cầu phú quý trong hiểm nguy’ đúng là có lý thật.

Vũ Văn Lan: “???”

Cầu phú quý trong hiểm nguy???

Lại nghe nàng nói tiếp: 【 Từ nay về sau, bất kể là hoàn cảnh nào, cho dù có phải xá thân này, ta cũng sẽ ôm chặt đùi vàng không buông! Cố lên nha ta ơi!!! 】

Vũ Văn Lan: “…”

Có cần đến mức này không?

~~

Quân vương nói được thì làm được, mới quá giờ Ngọ, thánh chỉ thăng chức Tần đã được ban xuống.

Tổng quản Hồ An của Tư Lễ Giám mặc một bộ duệ tát, tay nâng thánh chỉ cười với Yến Xu: “Mời nương nương tiếp chỉ.”

Yến Xu bẩm vâng, bởi vì trên người “còn có vết thương” cho nên nàng được Nhẫn Đông và Liên Tâm dìu hai bên trái phải để quỳ xuống, sau đó cung kính nói: “Thần thiếp lĩnh chỉ.”


Hồ An bắt đầu cất giọng đọc vang: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Quý nghi Lý thị, tài đức vẹn toàn, trong ngoài như một, nhân phẩm đáng quý, tâm tính thông minh, nay phong làm Nghi tần, mong Nghi tần biết cẩn trọng và cung kính ở chốn hậu cung, không thẹn với vị trí này (1), khâm thử!”

Yến Xu dập đầu nói: “Thần thiếp tạ chủ long ân.”

Chậc, đại thần nào viết chiếu thư lần này cũng có tài phết!

Xem những từ đó xem, vô cùng độc đáo, nhất là câu cuối cùng ấy, sợ là nàng còn không biết mấy chữ đó viết ra như thế nào.

Trong lúc nàng đang thầm khen ngợi, Nhẫn Đông và Liên Tâm đã cẩn thận đỡ nàng dậy, các cung nhân xung quanh cũng bắt đầu chúc mừng nàng: “Chúc mừng Nghi tần nương nương.”

Yến Xu cũng rất vui, nàng sai Nhẫn Đông ban thưởng cho mọi người.

Khụ khụ, dù sao bây giờ cũng đã tấn chức rồi, lương tháng cũng nhiều gấp ba, nàng hết đói bạc rồiiii!

Mọi người đều vui mừng, Hồ An cũng hớn hở cầm bạc thưởng trở về bẩm báo, vừa đi vừa than thở trong lòng ——

Ngày 12 tháng chạp nương nương mới tấn chức quý nghi, vậy mà mùng 6 tháng giêng đã lên chức tần rồi, chuyện này trong cung trước giờ cũng rất hiếm thấy!

Chao ôi, tiền đồ vô hạn!

~~

Mùng 6 tháng giêng, đợt nghỉ đông của triều đình đã chấm dứt, các nha môn hoạt động trở lại, quân vương cũng bắt đầu bận rộn như xưa.

Bắt đầu năm mới, Vũ Văn Lan liên tục đưa ra năm chiếu lệnh, trong đó đề cập tới các vấn đề như thuế má, khoa cử, thuỷ lợi, thuyên chuyển quan viên,…

Cũng vì lẽ đó, học sĩ viện Hàn Lâm Trâu Mặc Trung phải ở suốt trong Ngự Thư Phòng để soạn sẵn chiếu thư và thánh chỉ.

Mắt thấy đã tới giữa trưa, công việc cuối cùng cũng kết thúc.

Thấy quân vương đang tạm rảnh rỗi, Trâu học sĩ vội vàng hỏi: “Bệ hạ, không biết dạo gần đây ngài có tin tức gì của vị Tiêu Dao Công Tử kia không ạ?”

Tiêu Dao Công Tử?.

Vũ Văn Lan có chút ngạc nhiên, hắn hỏi: “Ngươi có việc gì cần tìm người này sao?”

Trâu học sĩ vội đáp: “Đúng là có chút việc… Hiện giờ đã qua năm mới rồi, không biết vị công tử này có viết thêm tác phẩm mới chưa ạ? Có rất nhiều tiệm sách bám riết hỏi thần về việc này, bọn họ đều tranh nhau muốn xuất bản sách của công tử, các bá tánh trong và ngoài thành cũng đều nhón chân mong chờ đấy ạ.”

Vũ Văn Lan: “???”

Có nhiều tiệm sách tranh nhau quyền xuất bản tiểu thuyết của Yến Xu ấy hả?

Hắn hỏi: “Thật à???”

Trâu Mặc Trung nghiêm túc nói: “Thần nào dám nói bừa trước mặt của bệ hạ? Có tiệm sách còn nâng giá lên cao gấp hai lần, thậm chí còn có người tìm đến tận nhà của thần để tặng quà, tất cả đều khao khát quyền xuất bản tiểu thuyết của Tiêu Dao Công Tử.”

Vũ Văn Lan: “…”

Chuyện này thật sự là ngoài dự kiến của hắn.

Vũ Văn Lan hắng giọng vài cái: “… Dạo gần đây thân thể của tác giả không được khỏe, cho nên không tiện viết chữ.”

Vẻ mặt của Trâu học sĩ lập tức căng thẳng hẳn: “Bệnh ư? Không biết là bệnh gì vậy ạ? Có nặng lắm không? Đã cho mời đại phu chưa? Thần có cần cho người đi an ủi không?”


Vũ Văn Lan: “…”

Hắn chỉ đành nói: “Không cần, người nọ đã mời đại phu tới khám rồi, hiện tại chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là được.”

Lúc này Trâu học sĩ mới an tâm, sau đó lại hỏi: “Thế… Không biết vị công tử này có thiếu tiền bạc gì không ạ? Xin bệ hạ nhắn lại với công tử là nếu có việc cần thì đừng ngại mở miệng với thần…”

Ông ấy còn chưa nói xong thì đã bị quân vương nhíu mày cắt ngang: “Sao lại hỏi như thế?”

Trâu học sĩ vội giải thích: “Do thần thấy vị công tử này luôn sốt ruột muốn nhận tiền nhuận bút, hẳn là tình hình kinh tế trong nhà không tốt lắm, hơn nữa bây giờ còn đổ bệnh… Một người có tài như vậy, chúng ta không thể để họ thiếu gạo thiếu cơm được ạ.”

Vũ Văn Lan: “…”

Gì cơ, tình hình kinh tế trong nhà không tốt lắm???

Hắn có chút câm nín, nhưng cũng không thể giải thích rõ cho Trâu Mặc Trung nghe được, hắn nhịn rồi lại nhịn, chỉ đành nói: “Người này không thiếu bạc, ngươi không cần phải lo.”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”

Lúc này Trâu học sĩ mới yên lòng, ông ấy nghĩ một lát rồi hỏi tiếp: “Thế, chẳng lẽ vị công tử đó không có thêm bản thảo nào đã hoàn thành sao ạ? Các tiệm sách đang sốt ruột lắm, nếu có thì có thể lấy ra in ấn rồi xuất bản trước cũng được.”

Chuyện này…

Vũ Văn Lan nghĩ nghĩ, nói: “Chờ trẫm hỏi trước đã.”

Chú thích:

1. Hai câu cuối này được trích từ chiếu thư tấn phong Tác Xước La quý nhân thành Uyển tần của Hàm Phong đế, nội dung của nó hơi khó hiểu nên mình edit thoáng một chút nhé, không chắc đúng 100% ;v;

Editor có lời muốn nói:

Hôm nay Chồn bận quá nên phải đăng chương trễ, kết quả là đi tong chuỗi ngày đăng xinh đẹp tích cóp bấy lâu nay rồi mọi người ạ, Chồn sầu đến mức không màng ăn dưa, đã gầy thành một bé Chồn khô ;-