Ái Phi Của Trẫm Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 112: Chương 112




Cứ thế, điện Cam Lộ bắt đầu sắc thuốc.

Yến Xu nói với bên ngoài là do mình bị nhiễm lạnh cho nên mới phải uống thuốc, bởi thế không có ai liên tưởng đến hoàng đế cả.

Hơn nữa bình thường Vũ Văn Lan cũng thường xuyên tới đây qua đêm cho nên người ngoài chỉ tưởng là Yến Xu càng được sủng ái mà thôi.

Năm ngày cứ thế trôi qua, hôm nay lại tới ngày Vũ Văn Lan đi tái khám.

Chạng vạng hôm nay, thấy hắn đổi một bộ xiêm y khác chuẩn bị ra cung, Yến Xu lập tức đứng một bên hỏi: “Bệ hạ đi tìm đại phu khám bệnh đúng không ạ?”

Vũ Văn Lan ‘ừ’ một tiếng.

Chỉ nghe Yến Xu nhanh nhảu nói tiếp: “Thần thiếp có một câu này không biết có nên nói hay không?”


Hửm?

Vũ Văn Lan nhướng mày: “Chuyện gì thế?

Yến Xu đáp: “Tuy bệ hạ đã chuẩn bị rất đầy đủ, nhưng trong cung vốn lắm tai nhiều mắt, lỡ như có ai nhạy bén phát hiện được việc này rồi loan tin bệ hạ đi tìm đại phu cho bên ngoài thì chỉ sợ sẽ nảy sinh thị phi mất.”

Vũ Văn Lan biết nàng còn chưa nói hết, cho nên hắn hỏi: “Thế nàng cảm thấy nên làm thế nào?”

Nàng giống như chỉ chờ có thế: “Chi bằng để thần thiếp theo bệ hạ ra cung đi ạ, nếu như có ai phát hiện thì bệ hạ có thể đẩy hết lên đầu của thần thiếp, cứ nói là do thần thiếp không thoải mái trong người là được… Dù sao mấy ngày này điện Cam Lộ cũng sắc không ít thuốc mà.”

Nghe qua thì khá có lý, nhưng mà…


Vũ Văn Lan nghe thấy nàng thầm nhủ:【 Lần trước còn chưa kịp ăn dê nướng và bánh nướng ở hẻm Thiên Tỉnh đâu đấy! À, còn tiệm hoành thánh lần trước ăn nữa, nghĩ thôi đã ch ảy nước miếng rồi nè!!! 】

Vũ Văn Lan: “…”

Hắn biết ngay mà, khi không sao nàng ấy lại tri kỷ như thế được?

Thì ra mục đích chính là vì ăn.

“Trẫm chỉ đi gặp đại phu thôi chứ không đi nơi khác đâu đấy nhé.”


Yến Xu lập tức nói: “Thần thiếp hiểu mà ạ, thần thiếp sẽ chờ ngài ở trong xe, ngài khám xong thì hai ta cùng trở về.”

Trong lòng thì hừ lạnh một tiếng:【 Quả nhiên hắn đã quên lời mình nói lần trước rồi! Hừ, biết trước như thế thì đêm đó mình nên ráng ăn thêm hai cái bánh nướng! Ngươi cho rằng ta không biết Khương gia ở gần hẻm Thiên Tỉnh sao? Tóm lại cứ đi trước rồi tính! 】

Vũ Văn Lan: “…”

Giận như thế luôn à?

Nếu không cho nàng ấy đi thì mình có khác gì một tên đàn ông cặn bã đâu?

Thôi thôi, dù sao cũng là hắn mở lời trước, đành thuận theo vậy: “Được rồi, dù sao tối nay cũng không có chuyện gì quan trọng, nàng muốn đi thì cùng đi.”

Yến Xu mừng như bắt được vàng, nàng hớn hở ‘vâng’ một tiếng rồi chạy đi đổi xiêm y, sau đó cùng hắn ngồi lên xe ngựa.

~~

Không bao lâu sau đã tới nơi.

Vũ Văn Lan đội chiếc mũ có màn che đi xuống xe, Yến Xu thì ở trên xe chờ hắn.

Trong lòng nàng vẫn luôn suy nghĩ về chuyện này, không biết thuốc mà hắn uống mấy hôm nay có hiệu quả chưa nhỉ?

Qua một lát hắn đã về lại xe, nhìn bộ dáng có vẻ đang rất vui vẻ.

Yến Xu thầm nghĩ, xem ra bệnh tình của hắn có chuyển biến tốt đẹp rồi đây!

Vũ Văn Lan nghe được, thầm nghĩ nàng ấy đoán không sai ——

Theo như lời của Khương Niệm Tề thì chất độc trong thân thể hắn đã được thải ra hơn phân nửa.

Điều này chứng tỏ phán đoán của hắn khi trước là đúng, nguồn cơn của chất độc này nằm bên trong phòng ngủ.

Trong 5 ngày này hắn cũng có sai người đi điều tra, nhưng có lẽ là vì năng lực có hạn cho nên bất kể là cẩm y vệ hay người của Nội Đình Giám đều không phát hiện được gì.

Đối với chuyện này, hắn chỉ có thể chờ bản thân lành bệnh rồi tìm cách mời vị Khương thần y này tự mình đi xem thử.

Với tốc độ trước mắt thì đại khái còn cần thêm tầm 10 ngày nữa là hắn có thể bình phục lại như một người bình thường rồi.

Bởi vì trong lòng thư thái cho nên hắn cũng hào phóng mở miệng: “Nơi này cách hẻm Thiên Tỉnh không xa, Trẫm dẫn nàng đi ăn món dê nướng và bánh nướng lần trước chưa kịp ăn nhé.”

Hai mắt Yến Xu sáng lấp lánh: “Thật sao ạ? Cám ơn phu quân!”

Vũ Văn Lan cười: “Đương nhiên là thật rồi.”

Nói xong lập tức ra lệnh cho phu xe: “Đến hẻm Thiên Tỉnh đi.”

Phu xe bẩm vâng, nào biết ngay lúc muốn quay đầu ngựa lại thì bất chợt có tiếng khóc la từ phía xa truyền đến: “A Bảo! Mau trả A Bảo lại cho ta!”

Hai người trong xe đều không khỏi sửng sốt.

Yến Xu khe khẽ vén màn xe lên, phát hiện bên đó có một người phụ nữ đang vừa chạy vừa khóc kêu, trên gương mặt nàng ấy đã thấm đẫm nước mắt.

Vũ Văn Lan hỏi bên ngoài: “Có chuyện gì thế?”

Ám vệ lập tức trả lời: “Có người cướp mất đứa con của người phụ nữ đó ạ.”

Ban ngày ban mặt mà dám công khai bắt cóc trẻ con ư?

Yến Xu lập tức trợn tròn mắt: “Sao người nọ lại to gan như thế?”

Vũ Văn Lan cũng ra lệnh cho ám vệ: “Mau đuổi theo.”

Ám vệ ‘vâng’ một tiếng rồi chạy về phía mà người phụ nữ đang đuổi theo.

Không bao lâu sau, ám vệ đã ôm một cậu bé chừng 4-5 tuổi về trả lại cho người phụ nữ.

Nàng ấy ôm con khóc lớn, sau khi nói tiếng cảm ơn với ám vệ thì vội vàng chạy nhanh về nhà.

Chờ bốn phía yên tĩnh lại, Vũ Văn Lan mới hỏi ám vệ: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Ám vệ nhỏ giọng bẩm báo: “Đối phương có chừng ba người, một người phụ trách cản người phụ nữ, hai người còn lại thì bắt cóc đứa trẻ đi tới một chiếc xe ngựa đã được chuẩn bị sẵn từ trước, xem phương hướng thì hẳn là đi về phía thành Nam, nhưng bản lĩnh của ba người này đều không tồi, không giống bọn buôn người bình thường ạ.”

Vũ Văn Lan nghĩ một lát rồi ra lệnh: “Đến Kinh Triệu Phủ hỏi xem dạo gần đây có những vụ án tương tự như thế này không.”

Ám vệ tuân lệnh, lại lên đường đến Kinh Triệu Phủ.

Cũng vì chuyện này nên Yến Xu không còn lòng dạ ăn uống nữa, bởi vậy cả hai cùng nhau về cung.

Không bao lâu sau, người của Kinh Triệu Phủ cũng tới bẩm báo: “Bẩm bệ hạ, theo hồ sơ vụ án của Kinh Triệu Phủ thì gần đây đúng là có 6-7 vụ án trẻ em mất tích, ở kinh đô và vùng lân cận cũng có 4-5 vụ, trẻ em mất tích đều là những bé trai.”

Chuyện này cũng không ngoài ý muốn, tư tưởng bây giờ còn trọng nam khinh nữ, bởi vậy mục tiêu của bọn buôn người đa phần đều là các bé trai, bởi vì chúng bán được giá hơn.

Nhưng ban nãy ám vệ cũng có nói là thân thủ của những người này rất không tồi, không phải hạng buôn người bình thường.

Yến Xu còn đang suy tư thì lại nghe hệ thống “keng” một tiếng:【 Dưa tới nè bà êy, bà còn nhớ thằng cha Thị lang bộ Binh Sài Vi Trung không? 】

Yến Xu vội ‘ừ’ một tiếng:【 Nhớ chứ sao không, là cái ông thụ râu ria xồm xoàm còn đi lừa hôn người ta chứ đâu. 】

Hệ thống đáp:【 Đúng vậy, vụ án trẻ em mất tích tối nay có liên quan đến ông ta á bà. 】