Ái Phi Của Trẫm Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 110: Chương 110




Hắn tiếp tục nhịn cười gật đầu: “Thế mỹ nhân kia có liên quan gì đến sự kiện này?”

Yến Xu nhanh nhảu kể tiếp: “Ông trời cũng thật không có mắt, một vị mỹ nhân không có khuyết điểm như thế mà ông trời lại khiến nàng ấy mắc phải một căn bệnh trầm kha từ thuở lọt lòng, dù đã đi tìm thầy xin thuốc nhiều năm nhưng bệnh vẫn không khỏi, mà trong một lần tình cờ gặp gỡ, người thiếu niên này đã chẩn bệnh và chữa hết cho nàng ấy.”

“Mỹ nhân mắt sáng như sao, vừa nhìn đã biết đây là người tài nên đề cử cậu cho gia chủ, đến tận đây, rốt cuộc thiếu niên cũng được gia chủ thưởng thức.”

Vũ Văn Lan dừng một chút.

Mỹ nhân, bệnh trầm kha?

Chẳng lẽ…



Đúng lúc này, hắn lại nghe thấy nàng hô to trong lòng:【 Nghe hiểu hông dị? Người này chính là Khương Niệm Tề đó! Nói không chừng ông ấy có thể chữa khỏi bệnh cho ngươi!!! 】

Vũ Văn Lan sững người.

Quả nhiên là người tên Khương Niệm Tề đã trị hết bệnh dị ứng hoa đào của nàng ấy.

Thật không ngờ lại là ông ấy!

Giờ phút này, Vũ Văn Lan rốt cuộc cũng hiểu ra toàn bộ, khó trách ban nãy nàng nhất quyết phải xin hắn không nên lạm sát kẻ vô tội…

Cũng phải, nếu người này ở ngoài cung thì hắn có thể cải trang đến khám, nhưng ngặt nỗi người này lại là ngự y trong cung, hơn nữa còn là người mà hắn biết.

Nếu như hắn đi tìm thầy trị bệnh thì chẳng phải sẽ bị đối phương nhìn thấu thân phận hay sao?


Có điều, cũng không phải là không có biện pháp.





Thấy hắn đang trầm ngâm suy nghĩ, Yến Xu cũng đắn đo trong lòng, rốt cuộc hắn đã hiểu chưa vậy trời?

Nếu hiểu thì tốt, người cha Tuân Tế của Khương Niệm Tề năm đó chính là thần y chuyện trị vô sinh, cho nên khả năng Khương Niệm Tề có thể chữa khỏi cho hắn là rất lớn!

Chuyện quan trọng nhất hiện giờ chính là, cho dù không trị hết thì Khương Niệm Tề cũng không bị diệt khẩu.

Đương nhiên, Yến Xu cảm thấy mình cũng khá thông minh, trong câu chuyện lần này, từ đầu tới đuôi nàng đều không đề cập đến việc mỹ nhân biết bí mật của gia chủ, cho nên hẳn là nàng sẽ được an toàn hì hì hì.

Vũ Văn Lan bị giật mình bởi tiếng “hì hì hì” này của nàng.

Hắn liếc nàng một cái, cố ý hỏi: “Tính ra gia chủ còn phải cảm tạ mỹ nhân nhỉ, nhờ nàng ấy mà hắn mới phát hiện ra thần y, như vậy nếu lỡ như hắn có gặp phải chứng bệnh kỳ lạ nào đó thì cũng có thể chữa được.”

Chứng bệnh kỳ lạ?

Yến Xu thầm nghĩ chẳng lẽ hắn đang nói về bản thân mình ư?



Xem ra là hắn đã hiểu thật rồi!


Thế là nàng cũng vội gật đầu hùa theo: “Đúng vậy ạ, có một vị thần y như vậy chẳng khác nào có một bảo bối trong tay, gia chủ là một người tài đức sáng suốt, đương nhiên sẽ đối xử tốt với cậu ấy.”

Vũ Văn Lan ‘ừ’ một tiếng.

Cuối cùng cũng chịu khen hắn, thế mới đúng chứ.

Hắn lại hỏi tiếp: “Về sau thì sao? Nàng muốn viết kết cục về cậu ấy như thế nào?”

Yến Xu đáp: “Về sau nhờ có gia chủ thực thi chính nghĩa, thù nhà của thiếu niên đã được báo, cậu ấy rửa sạch oan khuất cho cha mình, cũng mở một hiệu thuốc ở kinh thành, thu thật nhiều đồ đệ, làm nghề y cứu chữa cho muôn dân giống với ông ấy. Về phần tên sư huynh vong ân phụ nghĩa kia thì ở ác gặp ác, thanh danh thối nát mất đi tất cả.”

“Xong, câu chuyện lần này của thần thiếp đến đây là chấm dứt.”

Yến Xu hắng giọng: “Thời gian cũng không còn sớm nữa, thần thiếp đi tắm gội trước đây, xin bệ hạ chờ một lát ạ.”

【 Chẹp, giờ ta để ngươi có không gian riêng để suy nghĩ đó, muốn chữa hay là không thì tùy ngươi. Nhưng bất kể như thế nào cũng không được giết người à nha! 】



Vũ Văn Lan gật đầu: “Ừ, nàng đi đi.”

Sau đó yên lặng nhìn theo bóng lưng nàng ấy đi vào phòng tắm.

Đương nhiên là hắn phải chữa rồi.


Hắn là bậc đế vương, rất cần con nối dõi.

Hơn hết, hắn cũng rất muốn được kề cận bên cạnh vị mỹ nhân “thông minh sắc sảo” này, nếm thử “niềm vui sướng của chốn nhân gian”.

—— Khụ khụ, tuy từ khi cùng chung chăn gối với nàng xong thì thân thể của hắn đã khá hơn, nhưng chuyện đó đều xảy ra trong vô thức lúc hắn còn chưa tỉnh dậy, mà chỉ cần hắn tỉnh lại và muốn thân mật với nàng là nó lại đình công ngay.

Cũng may lúc này lại có hy vọng.

Nhân dịp này, Vũ Văn Lan lập tức đứng dậy ra ngoài điện gọi một người cẩm y vệ tới: “Đi điều tra về vị ngự y Khương Niệm Tề của Thái Y Viện, xem mỗi tháng ông ấy đi làm ngày nào và nghỉ ngày nào, tìm cả địa chỉ ở ngoài cung của ông ấy nữa.”

Cẩm y vệ bẩm vâng, lập tức đi điều tra.



Vũ Văn Lan trở về trong điện.

—— Nếu hắn đi tìm người này ở ngoài cung thì trong cung sẽ không có ai hay biết cả.

Đương nhiên, việc này còn phải xem vị con trai của thần y kia có hợp tác không nữa.

~~

Ngày thứ hai, bởi vì không phải đi làm cho nên ngự y Khương Niệm Tề – cũng chính là Tuân Lam – khó được nghỉ ngơi ở căn nhà ngoài cung.

—— Mấy năm nay ông ấy phải sửa tên đổi họ, rời xa quê nhà trôi dạt khắp nơi để nghiên cứu về y thuật cho nên cũng chậm trễ chuyện kết hôn, chờ sau khi vào kinh thành và thi đậu vào Thái Y Viện thì ông ấy mới cưới vợ sinh con, bởi thế nên cậu con trai nhỏ của ông ấy chỉ mới có 5 tuổi.

Cũng may vợ ông ấy là vợ hiền, con trai cũng ngoan ngoãn nghe lời, lúc này ông ấy đang dạy cậu bé viết chữ thì chợt nghe bên ngoài có người gọi: “Khương đại phu có ở nhà không?”

Biết y thuật của ông ấy tốt nên hàng xóm mà có ai đau đầu chóng mặt gì cũng thường hay qua nhờ ông ấy khám bệnh, Khương Niệm Tề chưa bao giờ từ chối, cho nên lúc này nghe thấy có người gọi thì ông ấy cũng đặt bút xuống rồi ra mở cửa.

Nào biết người tới lại không phải hàng xóm mà là hai người đàn ông, một người trong đó có thân hình cao lớn, trên người mặc áo gấm màu xanh lơ, trên đầu còn đội một chiếc nón có màn che màu đen, thoạt nhìn có vẻ là người chủ.


Không chờ ông ấy dò hỏi, người tùy tùng còn lại đã mở miệng nói: “Nghe nói y thuật của đại phu rất lợi hại nên gia chủ muốn mời đại phu tới khám cho, nếu ngài có thể chữa khỏi bệnh cho gia chủ thì chúng ta có thể trả gấp đôi tiền khám bệnh.”

br>
Khương Niệm Tề lại đánh giá đối phương một lần rồi nói: “Nếu nằm trong khả năng thì đương nhiên ta sẽ dốc sức chữa khỏi, nhưng nếu là căn bệnh mà ta không thể chữa được thì có gấp đôi tiền khám cũng vô dụng thôi.”

Tùy tùng nghe thế thì hơi khựng lại, mà lúc này, người đàn ông mang mũ có rèm che lại nâng tay nói: “Làm phiền đại phu, bản nhân đã chạy chữa ở nhiều nơi nhưng không có kết quả, nghe nói y thuật của đại phu rất giỏi cho nên mới muốn tới đây thử vận may một phen.”

Lúc này Vũ Văn Lan đã cố ý đổi giọng, cho nên đối phương vẫn chưa nhận ra có gì lạ thường: “Vậy xin mời theo ta.”

Vũ Văn Lan gật đầu, đi theo ông ấy vào sân.

Trong nhà họ Khương có một gian phòng đọc sách, đây là nơi mà Khương Niệm Tề hay dùng để khám bệnh.

Vũ Văn Lan theo đối phương vào phòng, ngồi xong thì vươn tay để ông ấy bắt mạch.

Qua một lúc, không chờ hắn mở miệng thì đã nghe đối phương hỏi: “Khách quan gặp khó khăn trong chuyện phòng the ư?”

Vũ Văn Lan cũng an tâm hơn: “Đúng vậy.”

Xem ra Yến Xu không nói sai, người này thật sự có tài.

Đối phương lại hỏi tiếp: “Vấn đề này đã xuất hiện bao lâu rồi?”

Vũ Văn Lan nói: “Ba năm.”

Đối phương gật đầu: “Khó khăn đến mức độ nào?”

Vũ Văn Lan có hơi mất tự nhiên, hắn húng hắng vài tiếng rồi mới nói: “Buổi sáng tỉnh dậy có phản ứng… Nhưng mỗi khi muốn thân mật với phụ nữ là nó lại… không được.”