Ái Phi Của Nữ Đế

Chương 101: 101: Tiên Nhân Bất Phàm





" Tiểu Thất! Nếu muội còn ngoan cố, ta sẽ xuống tay với đệ tử của muội." - Lam Phong cứng rắn nói.
Cô ta nói rồi ánh mắt cũng hóa đỏ, mái tóc trắng toát.

Đúng là rất giống với Hạ Thất Phượng.

Tay chân thoăn thoắt đánh đến.
* Ầm * Một tiếng đánh xuống.
" Thu cái móng nhọn của cô lại!" - Giọng Hạ Thất Phượng nghiêm túc nói.
" Tay ta " - Tam công chúa có chút đau đớn nói.
" Cô quá yếu.

Chỉ mới đó đã gãy xương rồi." - Hạ Thất Phượng lạnh lùng nói.
" Không thể nào! Ở quân doanh ta với muội cũng từng tỷ thí.

Rõ ràng không như thế này." - Lam Phong bất lực nói.
Bàn tay của Lam Phong dồn linh lực đánh tới phía của Giản Sơ Mạn liền bị một đòn chưởng pháp của Hạ Thất Phượng ngăn lại.
" Cành vàng lá ngọc của đương kim thánh thượng với một tiểu tướng vô danh.

Nó sẽ khác khi so với Tam công chúa và trưởng môn Phục Linh." - Hạ Thất Phượng cau mày nói.
" Bộ Long Pháp.

Phong Trảo.

" - Lam Phong gắng sức dùng lực đấu lại với Hạ Thất Phượng.
Cô nén linh lực vào tay, hai con rồng hiện vồ lấy người kia.
" Bảo vệ Sơ Mạn!" - Hạ Thất Phượng lạnh nhạt nói.
" Được!" - San Vy liền tiếp lời.


Sau đó dùng kết giới bao lấy Giản Sơ Mạn.
Nhận thấy đồ nhi đã được an toàn, Hạ Thất Phượng liền lập tức ứng phó.

Đầu tiền là màn nhào lộn để né tránh đòn tấn công, trước hết vẫn là phải đứng tránh xa ra chỗ những người khác, kẻo không may sẽ làm họ bị thương.
* Chác * Tiếng va đập.
Lợi dụng lúc Lam Phong tấn công điểm mù, cô liền nhanh chóng tống một đòn chưởng lực vào bả vai cô ta.

Khác với Lam Phong, thứ Hạ Thất Phượng dùng là võ công, không có tí linh lực.

Nhưng dựa trên âm thanh cũng có thể thấy lực sát thương là rất lớn.
" Phản ứng quá chậm." - Hạ Thất Phượng nghiêm túc nói.
* ầm * Tiếng va chạm.
Đòn Phong Trảo chạm xuống đất liền tạo ra một địa chấn không nhỏ.

Tuy so với Hạ Thất Phượng còn thua xa nhưng khả năng như này phải nói là rất khủng.
" Muội quả thật rất mạnh!" - Lam Phong khó khăn đứng lên nói.
" Do công chúa không biết vận dụng những gì người đã được học." - Hạ Thất Phượng có chút khinh khỉnh nói.
" Vậy ta sẽ cho muội thấy những năm qua ta đã học được những gì." - Lam Phong nói rồi liền muốn tiến đến đánh tiếp.
" Được, vậy ta cũng không ngại mà dạy cho người vài điều!" - Hạ Thất Phượng cười nhạt nói.
* Ầm * lại là tiếng va đập.
" Điều thứ nhất.

Xét về khả năng và thất thế về ngoại hình.

Không được đánh cận chiến."
Lực chân Hạ Thất Phượng đúng là lợi hại, một cước ngay bụng đã đá Lam Phong văng xa đó mấy mét.

" Ọc (chảy máu) ...!Hức..hư..ư..hự....!Ta quyết không thua muội đâu.

Truy long!" - Lam Phong nói rồi tập trung linh lực, sinh khí vây quanh.

Một con rồng Bạc xuất hiện để cô ấy cưỡi trên lưng.

Nó thật uy vệ.
" Điều thứ hai.

Làm người phải biết tiến biết lùi.

Cơ thể lành lặn chính là vinh quang." - Hạ Thất Phượng lại nói.
* Grừ * Con rồng đó thổi ra làn gió mạnh, mạnh đến mức có thể chém đứt lìa ván gỗ.
Chỉ thấy cơ thể Hạ Thất Phượng không hề tránh né mà uyển chuyển nhẹ nhàng vừa như múa nhưng cúng giống như thi.

triển một thế võ.

Từ từ đón lấy ngọn gió, nhưng rồi lại mạnh mẽ dùng chính nó đánh lại cho chủ nhân.
" A " - Da của Lam Phong vài chỗ bị rứa rách kêu lên đau đớn.
Hên là đây cũng là chiêu của cô ta.


Người cô ta sẵn có phong hệ chắc chắn không ảnh hưởng nhiều.Không tới nổi chết.
Hạ Thất Phượng xong chiêu võ liền thủ tấn đưa người về.
" Đó là Bách Đô công pháp.

Đó là võ thuật được lưu truyền trong hoàng thất Thiên Mãn.

Muội đã học được rồi sao?" - Lam Phong khó khăn nói.
" Đây chỉ là chiêu đầu, so với những gì công chúa đã được học.

Nó chả là gì cả." - Hạ Thất Phượng thở dài nói.
" Hiểu rồi.

Lúc bé ở trong cung làm tiểu nô ở bên cạnh ta.

Muội đã học được không ít....!Đối với người sử dụng được Bách Đô công pháp.

Sẽ không bị giới hạn bởi linh lực.

Bởi lẻ nó được sinh ra để khống chế linh lực....!Vậy nên muốn đấu với muội ta chỉ có thể dùng võ công mà thôi!" - Lam Phong yếu ớt nói.
" Được rồi, hôm nay ta tập hợp mọi người đến đây là để đoàn viên.

Không phải để đánh nhau.

Thất Nhi, còn làm nữa con mang tội mưu sát hoàng thất mất.

Mau chữa cho cô ta." - Nhan Linh Lung có chút lo sợ nói.

" Tiểu Ái!" - Hạ Thất Phượng nhẹ nhàng gọi.
Một tiểu bạch cẩu từ trong tay áo của Lam Phong nhảy vồ ra.
" A Phượng cứu ta!" - Tiểu Ái khóc ré lên như trẻ con rồi chạy nhảy bổ vào lòng Hạ Thất Phượng.
" Được rồi im đi! Ta cứu ngươi ra rồi! Khóc cái gì?" - Hạ Thất Phượng bày ra dáng vẻ mệt mỏi bất lực nói, nhưng mà vẫn có chút gì đó rất nuông chiều.
" Ngươi đánh mà cứ nhắm vào pháp khí chứa ta.

Ta tưởng ngươi muốn đánh ta tan thành trăm mảnh chết trẻ luôn rồi đó chứ!" - Tiểu Ái nói rồi càng ôm chặt lấy eo của Hạ Thất Phượng hơn, khóc la om sòm.
Nếu là bình thường thì sẽ thấy trưởng môn lườm cho tiểu linh thú sợ xanh mặt bỏ chạy.


Nhưng mà lúc này có lẽ trong y cũng có sự bất lực.

Chỉ biết nói " Được rồi " kèm xoa đầu trấn an Tiểu Ái.
Tiểu Ái được nước lấn tới càng khóc to hơn áp sát mặt vào thân người của Hạ Thất Phượng mà khóc, nước mắt nước mũi giàn giụa trên y phục của người kia.

Vẻ mặt y đã có chút biến sắc, khó chịu vô cùng.

Cái đuôi trắng muốt của Tiểu Ái xuất hiện, có lẻ do con bé quá kích động, cũng có thể là bị nhốt trong pháp khí, linh lực yếu đi mà không giữ được hình người.
* Tóm *
" eeyy! Ngươi biết đuôi linh thú là chỗ nhạy cảm lắm không hả? Bỏ ta ra A Phượng!" - Tiểu Ái liền đỏ mặt nói.
Hạ Thất Phượng không thèm đáp chỉ túm nó lên rồi lườm.

Lần này nói cũng lười nói rồi.

Thật nguy hiểm, Tiểu Ái nhanh chóng biến thành bạch khuyển nằm gọn trong tay Hạ Thất Phượng.
Hạ Thất Phượng bình thản vuốt lông nó trấn an, cũng như ru ngủ.
" Tiểu Thất! Muội vì một sủng thú mà đả thương ta! Muội có còn coi ta là tỷ tỷ không?" - Lam Phong có chút oán giận nói.
" Là biểu tỷ tỷ.

Nhưng mà, Ngọc phi phản lại gia tộc.

Chính các vị công chúa đây cũng từ chối họ hàng.

Ta với công chúa chỉ là may mắn có cùng gốc gác dị tộc Yên Nam.

Ta và Tiểu Ái còn thân thiết hơn tỷ tỷ như cô." - Hạ Thất Phượng nghiến răng nghiến lợi nói.