Khi nhìn thấy hai người trên sân khấu quyết đấu với đại Phật, khán giả không thể kìm nén được sự phấn khích của mình.
Bởi vì "Xích Tăng" là một bộ phim hoạt hình quốc gia rất hot, đại đa số khán giả đều đã xem qua tác phẩm gốc nên họ biết diễn biến tiếp theo sau cuộc quyết đấu.
- Mặc dù Tiểu Xích và Tiểu Vạn đều trở thành người phàm, nhưng họ đã thấu hiểu lòng nhau rồi!
- Tôi nhớ sau khi đánh bại phản diện, họ sẽ có một đám cưới kịch tính, Chương Fu hai người có định kết hôn ngay tại chỗ không?!
- Không chỉ vậy, Tiểu Xích và Tiểu Vạn còn hôn nhau nữa! Tôi có thể mơ về cảnh diễn trực tiếp không, aaah, dù chỉ là dùng góc quay cũng thỏa mãn rồi!
- Ha ha ha, giống đội trước phải không, tôi thấy thầy Đô và Tiểu Mễ Lương diễn xong xuống sân khấu còn lịch sự bắt tay nhau nữa, dễ thương quá.
Khán giả trên mạngvừa xem vừa gửi bình luận trò chuyện, trong khi mọi người tại hiện trường hoàn toàn chìm đắm vào sân khấu, không ít người nắm chặt tay bạn bên cạnh, hồi hộp và mong đợi, thầm thì: " Đậu má đậu má, cảnh mà tôi mong đợi có phải sắp đến rồi không?"
Khi đại Phật đổ sập, trên sân khấu "bùm" một tiếng, vô số cánh hoa rơi xuống khiến mọi người ngỡ ngàng.
Sau đó họ thấy đại yêu cúi người tới gần Xích Tăng, hai người đối mặt rất gần, nhìn nhau say đắm.
Giữa cơn mưa hoa rực rỡ, Thời Chương nâng cằm Tống Phất Chi, tay Tống Phất Chi đặt lên cánh tay Thời Chương, năm ngón tay thon dài nắm chặt làm nhàu cả vải áo.
Tống Phất Chi chớp mắt với Thời Chương, làm yết hầu hắn khẽ chuyển động.
Động tác nhỏ này khiến khán giả dưới sân khấu hét lên.
Điểm chết người nhất chính là những động tác đẩy đưa muốn hôn nhưng không hôn, đầy kích thích.
Trước đây Xích Tăng cùng đại yêu đều có trói buộc và nỗi khổ riêng, muốn tới gần đối phương rồi lại do dự.
Bây giờ họ đã trở thành thân xác phàm tục, giống như được tái sinh, cuối cùng có thể mở lòng với nhau.
Giây tiếp theo, đầu ngón tay đặt ở bên cổ Hành Từ thoáng siết chặt, mái tóc dài buông xuống bên gò má, môi chạm vào môi.
Tiếng hét vang dội muốn sập mái nhà.
Bình luận trên màn hình bùng nổ, ngập tràn dấu chấm than và tiếng "Aaaa".
- Đậu má, hôn thật á?!!!
- Aaaahhhhh!!!
- Đây là thứ chúng ta có thể xem trên livestream sao?
- Đội khác mượn góc quay, hai người hôn thật luôn!!
Khán giả đang phát điên.
Vạn Tượng Yêu lùi lại một chút, đôi môi của cả hai dường như đỏ hơn.
Hai người vô thức nhìn nhau cười vài giây, sau đó cùng quay đi, ngón tay chạm vào môi, giấu đầu lòi đuôi ho nhẹ.
- Aaaah, nụ cười sau khi hôn mới là đáng "cắn đường" nhất!!
- Quá thật quá thật, không giống diễn...
- Không phải cặp đôi thực sự không thể diễn ra kiểu này được!
Búi tóc của Hành Từ trong lúc đánh nhau vừa rồi đã bung ra, giờ phút này tóc dài xõa tung trên đầu vai, Vạn Tượng Yêu chải tóc cho y, đầu ngón tay mang theo một lọn tóc đen nhánh.
Hành Từ cười hỏi: "Muốn tóc ta làm gì?"
Vạn Tượng nghiêm trang nói: "Đây là tập tục của nhân gian."
Nói xong, hắn kéo tóc của mình vào trong tay Hành Từ, thỉnh cầu: "Đại nhân, ngài cũng lấy một lọn tóc của ta."
Hành Từ chớp mắt, biết rõ còn cố hỏi: "Đây là tập tục gì?"
Vạn Tượng rất nghe lời, theo bản năng định giải thích cho y nghe, vừa mở miệng đã nhận ra vấn đề, mặt hơi đỏ lên: "Đại nhân đừng trêu chọc — "Một ngàn tập tục truyền thống của nhân gian", đó là do chính miệng ngài dạy ta, vì đánh nhau với Kim Mao Hổ mà phạt ta chép ba lần."
Hành Từ cười lớn, sau đó lấy lọn tóc của hai người đan lại với nhau.
Trong âm nhạc nhẹ nhàng, ánh đèn màu vàng nhạt chậm rãi tối đi.
Hai người đàn ông cao lớn đứng thẳng, lòng bàn tay đan vào nhau.
Ở nơi ống kính không chụp được, Thời Chương nhẹ nhàng nhéo đầu ngón tay Tống Phất Chi.
Bọn họ nhìn đối phương chăm chú, phảng phất vẫn là một tăng một yêu, đặt mình trong thế giới song song kỳ huyễn cổ xưa kia.
Nhưng xuyên qua lớp trang điểm đậm chất hoa mỹ, bọn họ lại nhìn thấy bộ dáng chân thật nhất của đối phương.
Thời Chương nhìn Tống Phất Chi, giọng khàn khàn một cách kỳ lạ, trịnh trọng nói: "Thiên địa chứng giám."
Tống Phất Chi nắm chặt tay hắn, cười nói ra câu thoại cuối cùng: "... Nhật nguyệt đồng tâm."
-
Sân khấu hoàn toàn chìm vào bóng tối, sau vài giây im lặng, tiếng hét vang dội khắp khán phòng.
- Ah ah, cặp đôi của tôi kết hôn rồi!!
- Cả hai cặp đôi của tôi đều kết hôn rồi aaa!
- Quá sốc, tôi đang tham dự một đám cưới trong chương trình cosplay...
- Cho nên hôm qua lúc tập luyện, thầy Bạch tuộc nói "cảnh quan trọng nhất" chính là đám cưới kịch tính này!
- Đậu má, tôi nhớ bọn họ còn nói "Đến lúc đó biểu lộ chân tình là được", có nghĩa là đám cưới này là thật lòng phải không, đúng không!
- Hỏng rồi, không cẩn thận cắn trúng thật rồi! (ấn nhân trung)
- Sao mà cả trong kịch lẫn ngoài đời đều thật thế này!!!
Dưới sân khấu tiếng thét mãnh liệt như thủy triều, trên sân khấu lóe lên ánh sáng lờ mờ, thừa dịp khán giả không thấy rõ, tim Tống Phất Chi đập thình thịch, có chút xúc động tắt microphone, nói lại với Thời Chương một lần nữa: "Thời Chương, chúng ta.... Thiên địa chứng giám, nhật nguyệt đồng tâm."
*Trời đất làm chứng, tình cảm chúng ta như mặt trời và mặt trăng, mãi mãi đồng lòng.
Giọng Thời Chương trầm thấp đến run lên, nhẹ nhàng chạm trán Tống Phất Chi: "Cuối cùng cũng bù đắp được lễ cưới rồi."
Tống Phất Chi đột nhiên nhớ lại sau khi kết hôn không lâu, y đã dẫn các học sinh đến thăm trường đại học nơi giáo sư Thời làm việc, tình cờ gặp Thời Chương đang dạy tiết Thực vật ngoài trời.
Hôm đó trời đột nhiên đổ mưa to, Thời Chương kéo y vào dưới gốc cây gần đó trú mưa, những giáo viên và học sinh khác đều ở cách đó không xa.
Mà ngay trong màn mưa đó, Thời Chương nói họ chưa từng tổ chức đám cưới, rồi lần đầu tiên hôn y.
Tống Phất Chi còn nhớ rõ khi đó Thời Chương nói, những giọt mưa đến từ khắp nơi trên thế giới, du hành qua vô số thời gian và không gian, sự rộng lớn vô hạn này chứng giám của họ.
Lúc này nhớ lại, dường như mới là ngày hôm qua, dường như là tiếng vọng hoàn hảo của lời thoại.
Nghĩ tới đây, Tống Phất Chi thuận miệng nói ra: "Lần này thật sự có rất nhiều người chứng kiến."
"Thật ra... thật ra đều được cả." Thời Chương nói: "Chúng ta biết là đủ rồi."
Lời thề, chứng giám, mãi mãi... những thứ này nói hay không cũng không quan trọng, vì họ có thể làm được.
Ánh đèn trên sân khấu sáng trở lại, Bạch Tuộc và FuFu đứng ở trung tâm cùng cúi chào cảm ơn, tiếng hét của khán giả càng vang dội hơn.
Lòng Tống Phất Chi vẫn kích động, đến bây giờ đầu ngón tay vẫn còn run nhẹ.
Quá phấn khích, như một giấc mơ.
Y và Thời Chương thế mà đã tổ chức một đám cưới nho nhỏ trước mặt mọi người thông qua vở kịch trên sân khấu.
Dù là nhân vật trong anime hay bản thân ngoài đời thực, đều đạt được viên mãn nhân đôi tại thời điểm này.
Sau mỗi tiết mục sẽ có khoảng thời gian trò chuyện ngắn với người dẫn chương trình.
MC bước lên sân khấu và mỉm cười nói: "Cảm ơn hai thầy đã mang đến màn trình diễn tuyệt vời".
Câu nói này bị tiếng gọi nhiệt liệt của khán giả nhấn chìm, micro không thể át được tiếng hét của khán giả, cảnh tượng trở nên mất kiểm soát.
Vẫn là Tống Phất Chi hắng giọng, khẽ cười nói "Được rồi", mọi người mới dần dần bình tĩnh lại.
Không biết tại sao khi thầy FuFu lên tiếng, dù giọng rất nhẹ nhàng nhưng mọi người không khỏi tuân theo.
Có lẽ đây chính là kỹ năng bị động của giáo viên chủ nhiệm.
MC thường xuyên dẫn chương trình cho các hoạt động về thế giới 2D, cô cũng rất hiểu khán giả, cười nhìn Bạch Tuộc và FuFu: "Ừm... Tôi tin rằng bây giờ mọi người đều rất phấn khích và có nhiều câu hỏi muốn hỏi hai thầy..."
Dưới sân khấu lập tức loạn lên với tiếng la hét: "Đúng vậy!!", "Thành thật khai báo, hai người có hợp pháp không?!", "Hôn thêm cái nữa đi aaaa", "Thầy FuFu trước đây có phải là coser không?", đủ các câu hỏi khác nhau.
FuFu hờ hững mím môi, nhưng rất khó khống chế khóe môi đang nhếch lên.
Về phần Bạch Tuộc... các cô gái chưa từng thấy Bạch Tuộc cười hạnh phúc đến vậy.
MC cũng rất thú vị, nói: "Vậy tôi sẽ ngẫu nhiên chọn một khán giả ở hàng ghế đầu để hỏi hai thầy một câu hỏi, được không? Chỉ được hỏi một câu thôi nhé."
Bình luận lập tức tỏ ra không hài lòng, nói rằng khán giả trực tuyến cũng muốn hỏi!
Đáng tiếc không ai để ý, hàng ghế đầu sân khấu giơ lên một loạt cánh tay.
Trước khi công khai, hắn và Tống Phất Chi đã chuẩn bị tâm lý rất kỹ, biết rằng các fan sẽ có rất nhiều câu hỏi tò mò, họ đã tưởng tượng qua hết.
Ví dụ như kết hôn như thế nào, quen biết như thế nào, cùng nhau bắt đầu chơi cosplay ra sao...
Thậm chí cân nhắc đến trình độ cởi mở của người trẻ tuổi hiện nay, họ còn chuẩn bị cả câu trả lời cho một số câu hỏi hơi nhạy cảm, như ai trên ai dưới, một đêm mấy lần...
Dù sao thì giáo sư Thời cũng chuẩn bị đầy đủ, tự nhận là có thể "binh đến tướng đỡ, nước đến đất ngăn".
Người cầm micro là một cô gái, cô đứng dậy, nhẹ nhàng hắng giọng: "Em muốn hỏi thầy Bạch Tuộc..."
Thời Chương khiêm tốn gật đầu, tự tin "Ừ" một tiếng: "Xin cứ hỏi."
Chỉ thấy cô gái tinh nghịch chớp mắt, giọng trong trẻo hỏi: "Thầy FuFu đẹp trai quá —— có phải là bạn thân mới của anh không?"
Thời Chương:...?
Dưới sân khấu lập tức cười rộ lên.
- Ha ha ha ha ha ha, thật sự không đi theo lối mòn!!
- Chị em, chị cố ý đấy à? Hahahahha
- Bạch Tuộc điên cuồng đánh dấu chấm hỏi:??? Ba ngày nay xem chương trình vô ích rồi em gái??
- Chú Chương nhà mình trăm ngàn cay đắng, ẩn ý mập mờ, khá lắm, chị em một câu hỏi đã giết chết cả trò chơi hahahaha.
- Khái niệm mới về bạn thân — Ừ, nghĩa là bạn thân biết hôn và kết hôn thôi!
- FuFu dường như đang cố nhịn cười ahahaha!
Tống Phất Chi quả thật nhịn cười, nghiêng đầu nhìn Thời Chương, ý tứ xem kịch hay.
Câu hỏi này thật sự làm khó giáo sư Thời của chúng ta, hắn nhẹ nhàng "chậc" một tiếng, nghiêm túc nhìn cô gái dưới sân khấu, hỏi: "Xin hỏi em gái— em vừa mới bắt đầu xem chương trình này một giây trước à?"
Mọi người lại bắt đầu cười.
- Cá tám móng hoài nghi nhân sinh rồi.
- Bạch Tuộc nghĩ thầm, xong đời, vẫn còn người không nhận ra! Ai cứu cô ấy đi!
Cô gái hỏi: "Vậy có phải không ạ?"
Tống Phất Chi cầm micro lên, cũng cười nói theo: "Vậy có phải không?...Thầy Bạch Tuộc."
- A a a a, cách FuFu gọi "Thầy Bạch Tuộc" ngọt quá đi!!
- Đệt, ai mà hiểu được, chậm rãi gọi tên trong giới của đối phương... giọng điệu hơi trêu chọc thật sự quá có cảm giác chồng chồng rồi!
- Con mẹ nó ngọt ngào chết đi được.
Thời Chương lập tức nhướng mày nhìn chằm chằm Tống Phất Chi, ánh mắt như nói, em thật sự hợp tác song ca với fan sao!
Trong tiếng cười của toàn hội trường, thầy Bạch Tuộc hắng giọng: "Vậy bây giờ chính thức giới thiệu với mọi người."
"Đây là coser FuFu." Thời Chương khó kiểm soát nụ cười trên môi, hắn nhìn Tống Phất Chi, nói: "— Cũng là tiên sinh của tôi.".
Tuy rằng thầy Bạch Tuộc đã liều mạng kiềm chế, nhưng biểu cảm kia, giọng điệu kia đều đầy khoe khoang.
Này, FuFu, đẹp trai thế này, tiên sinh tôi đó! Các bạn có không?
Tuy rằng khán giả không kinh ngạc chút nào, nhưng chính tai nghe được vẫn kích động đến hét lên, reo hò vang dội.
Tống Phất Chi nâng micro, lạnh lùng và nghiêm túc bổ sung: "Đã đăng ký kết hôn, hợp pháp."
- Aaaah, đệt!!!
- Mẹ nó, hợp pháp đúng là oách thật, diễn cặp đôi thì đường hoàng, hôn nhau cũng đường hoàng, aaaa!!!
- Mấy người xem nụ cười và biểu cảm của cá tám móng kìa! Tôi sẽ không bao giờ nói anh ấy OOC nữa, anh ấy đúng là một kẻ cuồng khoe chồng.
- Lão Chương anh có phúc thật đó, chồng vừa cao vừa đẹp trai lại có thể cùng anh chơi cosplay!
- Cho nên hẳn là sau khi kết hôn mới phát hiện Fufu cũng là wibu nhỉ! Ghen tuông cũng đơn giản như hơi thở huhuhu.
Một khán giả nam ở hàng ghế đầu có lẽ vì ghen tị đến choáng váng, giọng hùng hồn và mạnh mẽ hét lên: "Nhận ông chồng có thể cùng chơi cosplay như thế này ở đâu vậy? Ban tổ chức cũng tặng tôi một người đi!!"
Bởi vì giọng nói của người hâm mộ quá lớn nên rất nhiều người ở gần đó cũng nghe thấy, bao gồm cả Thời Chương và Tống Phất Chi, tất cả mọi người đều bật cười.
Vị huynh đệ này quá chân thật, đại diện cho tiếng lòng của rất nhiều người.
Cả khán phòng cười rất vui vẻ, Tống Phất Chi cũng cười tươi, nhưng lại cảm thấy thực ra con đường họ đã đi qua không hề dễ dàng.
Tống Phất Chi nghĩ đến Thời Chương ôm bó hoa đợi ở vạch đích trong đại hội thể thao, nghĩ đến con vịt nhựa màu vàng Thời Chương để ở đầu giường y, nghĩ đến câu nói "Thầy Tống đã rất tuyệt rồi" và nghĩ đến khi hắn nói vào tai mình: "Hy vọng em không bị ràng buộc, tự do tự tại."
Y đã 34 tuổi, ở độ tuổi mà hầu hết mọi người cùng trang lứa đều đang đối mặt với khủng hoảng tuổi trung niên, thầy Tống vốn nghĩ rằng phần đời còn lại của mình sẽ trôi qua bình lặng như nửa đời trước, nhưng Thời Chương đã cho y thấy những khả năng vô hạn, bù đắp nhiều điều tiếc nuối — khiến Tống Phất Chi cảm thấy cuộc đời mình ở kiếp này thật không uổng phí.
Lòng Tống Phất Chi nóng lên, trong ngực có điều gì đó thôi thúc, y suy nghĩ một lúc rồi nói: "Mặc dù tôi luôn thích thế giới 2D, nhưng nếu không có sự động viên của Bạch Tuộc, tôi chắc chắn không dám thử cosplay, không dám bước lên sân khấu."
FuFu nói với giọng rất dịu dàng, mọi người vô thức im lặng lắng nghe FuFu nói.
Tống Phất Chi không nhìn Thời Chương, nhưng y có thể cảm nhận được ánh mắt ôn hòa của Thời Chương ném lên người mình.
"Thực ra không chỉ cosplay, mà còn rất nhiều thứ tôi trước đây rất muốn thử nhưng không có dũng khí để thử, đều nhờ có sự ủng hộ của Bạch Tuộc, tôi mới dám bước đi bước đầu tiên." FuFu cười cúi đầu, không biết có phải xấu hổ hay không.
"Vậy nên mấu chốt không phải là tìm người có thể cùng mình chơi cosplay." Tống Phất Chi nói. "Mà là tìm người luôn ủng hộ mình làm chính mình."
Khán giả lắng nghe rất nghiêm túc, lời chân thành này khiến người ta cảm động. Tống Phất Chi nhìn sang chỗ khác: "Aiz, xin lỗi, nói nhiều quá..."
Y nghiêng đầu liền thấy Thời Chương xoay người, đưa lưng về phía khán giả.
Tống Phất Chi ngẩn người, hơi tiến lại gần: "Anh làm sao vậy?"
Thời Chương ngẩng đầu, trừng mắt nhìn, một tay che micro của Tống Phất Chi để âm thanh chỉ có thể hai người bọn họ nghe được.
Giọng hắn khàn khàn: "Đậu má... thầy Tống, sao đoạn này em không bàn trước với anh?"
Tống Phất Chi đưa tay lau cho hắn: "Hừm."
Thật khó để nói rõ cụ thể vì sao, có lẽ chỉ vì một khoảnh khắc xúc động, cũng có lẽ vì buổi biểu diễn hôm nay quá trọn vẹn, hoặc có lẽ vì tình cảm tích lũy nhiều năm đều được Tống Phất Chi nhẹ nhàng đón nhận.
Thời Chương bất lực nghĩ, từ nay về sau, thầy Bạch Tuộc tổng công của giới Cosplay sẽ bị vô số fan và bạn bè cười nhạo vì rơi nước mắt trên sân khấu mà sụp đổ hình tượng cả đời.
Bạch Tuộc ơi Bạch Tuộc, thật là mất mặt.