Ai Nói Wibu Không Thể Kết Hôn

Chương 80




Một ngày rưỡi để chuẩn bị cho một vở kịch là quá ít, nhưng đây là chương trình giải trí mà, làm gì có nhiều thời gian như thế, chơi là để tạo cảm giác hồi hộp.

Cũng may kịch bản của mỗi đội không dài lắm, hơn nữa đạo cụ và phối âm cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, mọi người chỉ cần làm quen với kịch bản, tập luyện và hoàn thiện một số đạo cụ chính.

Sự tương tác và hợp tác giữa các Coser là phần mà khán giả muốn xem nhất.

Ngay sau khi chia đội xong, mọi người theo đội trưởng đến phòng luyện tập của mình.

Màn hình cũng được chia thành bốn phần, mỗi đội một camera, ban tổ chức đặt âm thanh đếm ngược tí tách, tạo cảm giác rất căng thẳng.

Mấy đội phía trước chạy rất vội, mọi người vừa chạy vừa la lên, làm sao mà hoàn thành được, bình thường một vở kịch phải tập vài tháng!

Tất cả mọi người đều gấp gáp, so với họ, hai người cuối cùng trong camera lại có vẻ vô cùng thảnh thơi.

Bạch Tuộc hỏi: "Nghỉ ngơi một lát trước nhé?"

FuFu chớp đôi mắt ánh vàng, nói: "Em xem kịch bản trước đã."

- Hình như đây là lần đầu tiên chiếu cảnh hai người này nói chuyện riêng dưới sân khấu nhỉ, sao ngữ điệu lại bình thường thế? Cảm giác như là vợ chồng già.

- Thầy Bạch Tuộc không giống thầy Bạch Tuộc nha! Mở miệng là hỏi có muốn nghỉ ngơi không, có phải sợ vợ mệt không ha ha ha.

Phòng tập của bốn đội được đặt cạnh nhau, tạo thành hình chữ "Điền". (田)

Vậy nên dù rằng Tống Phất Chi và Thời Chương vào phòng của mình, vẫn có thể nghe thấy tiếng ồn ào từ các phòng bên cạnh. Thỉnh thoảng các nhóm coser khác đi ngang qua tường kính bên ngoài, có người cố tình tạo hiệu ứng cho chương trình, dí người vào kính nhìn trộm tiến độ của hai vị bên này.

Hai người trong phòng kính rất nghiêm túc, Bạch Tuộc yên lặng ăn tối, FuFu ngồi bên cạnh yên lặng đọc kịch bản.

Trên bình luận một đống người duỗi dài đầu, nói muốn vào xem là kịch bản gì.

FuFu lật đến giữa, nhướng mày nhìn Bạch Tuộc: "Có cảnh đánh nhau à."

Bạch Tuộc "Ừ" một tiếng: "Được không?"

Bình luận nổ ra tràng cười ha ha, nói rằng mình đã đoán trúng, quả nhiên là có đánh nhau nữa..

"Phải luyện tập một chút." FuFu nói.

Bạch Tuộc gật đầu: "Ngày mai anh dạy em, rất nhanh thôi."

Nói xong mấy câu đơn giản, Tống Phất Chi lại vùi đầu đọc kịch bản, thỉnh thoảng có thắc mắc thì cà hai trò chuyện vài câu.

Thực ra phần kịch này hai người đã thảo luận từ trước với ban tổ chức, vốn dĩ Tống Phất Chi có thể xem kịch bản của Thời Chương từ sáng sớm và ban tổ chức cũng có thể giúp họ sắp xếp nhóm sẵn, nhưng họ vẫn quyết định không làm lộn xộn phần chương trình gốc.

Mọi người trên sân khấu thực sự là tự do chọn nhóm, chủ yếu là nhìn vào kịch bản đôi, ngoài FuFu ra thì không ai dám lập nhóm hai người với Bạch Tuộc.

Trước đó Tống Phất Chi cũng chỉ biết đại khái tình tiết quan trọng, nội dung cụ thể bây giờ mới nhìn thấy.

Vì vậy đợi Tống Phất Chi xem xong, Bạch Tuộc bên cạnh hỏi y: "Thế nào?"

Tống Phất Chi thản nhiên nhướng mày: "Kịch bản là do anh cải biên từ tác phẩm gốc à?"

"Phần lớn là vậy." Thời Chương thành thật nói: "Nhiều năm rồi anh không tự viết, tìm đại thần trau chuốt một chút."

Tống Phất Chi nhìn chằm chằm kịch bản: "Viết hay thật... Nhưng em sợ mình diễn không được."

"Cố gắng là được." Thời Chương nhẹ nhàng ôm lấy Tống Phất Chi.

Tống Phất Chi khép kịch bản lại: "Vậy nhanh lên, bắt đầu tập luyện đi."

- Hai người còn nhớ là đang livestream không đấy?

- Cười chết mất, không khí trong nhóm "chồng" quá gia đình, cứ như đang nhìn ba mẹ tôi bàn bạc nghỉ hè đi đâu chơi.

Thời Chương cũng không quan tâm bình luận đầy màn hình, nói với ống kính một câu "Vậy chúng tôi logout trước, bye bye".

Nói xong câu đó, lòng bàn tay che ống kính lại, camera của đội Bạch Tuộc lập tức đen thui.

Livestream bất ngờ kết thúc khiến người hâm mộ không kịp trở tay, các fan bất mãn ồn ào nhưng cũng biết đêm nay có lẽ Bạch Tuộc sẽ không xuất hiện trước ống kính nữa. Vì thế tất cả mọi người vọt tới phòng livestram khác, muốn nhìn xem có thể bắt gặp được Bạch Tuộc và FuFu về sớm hay không.

Ba đội còn lại khí thế xem kịch bản, bàn bạc cách trình bày và chuẩn bị đạo cụ. Sau một lúc lâu bận rộn, cuối cùng cũng có người dừng chân bên màn hình để xem khán giả đang bình luận gì.

Phi Phi dù trên trán đẫm mồ hôi vẫn đầy hào hứng đọc từng dòng bình luận: "Thầy Bạch Tuộc và FuFu đang tập luyện ở bên cạnh à... Móe, vừa lên là hỏi đội bọn họ, chẳng lẽ không quan tâm đội chúng tôi à!"

Bình luận cười nói Phi Phi ngốc, ai bảo cậu chọn bình luận hỏi về đội bọn họ làm gì.

"Hai thầy không còn ở phòng bên cạnh lâu rồi, chắc là về nhà tập luyện, ở đây đông người quá." Phi Phi nói với vẻ hâm mộ: "Nhóm hai người coi bộ cũng tốt, không cần không gian lớn cũng tập luyện được."

- Về nhà? Bọn họ về cùng một nhà sao? Ha ha ha.

Phi Phi rất thành thật, gật đầu: "Ừ, bọn họ......"

"Phi Phi!" Tiểu Mễ Lương ở cách đó không xa hô lên: "Đừng hàn huyên nữa, đến phần của cậu rồi!"

Phi Phi nói "Đến đây đến đây", nhanh chóng chào khán giả "Nói chuyện sau nhé" rồi chạy đi tập luyện.

- Aaa nhóc thối Phi Phi, đừng nói nửa chừng rồi bỏ đi chứ!!

- Cậu ấy vừa nói "ừ" đúng không, thầy Bạch Tuộc và FuFu về cùng một nhà QWQ

- Không có gì ngạc nhiên.

- Đoán được.

- Đoán được.

- Hy vọng ngày mốt tôi cũng có thể bình tĩnh như vậy khi xem họ buổi diễn (Chắp tay cầu nguyện)

Đúng là Tống Phất Chi và Thời Chương sau khi kết thúc livestream đã về nhà, ngồi trên xe tẩy trang xong xuôi.

Dọc theo đường đi Tống Phất Chi vẫn xem kịch bản, thỉnh thoảng lôi kéo Thời Chương thảo luận chi tiết bên trong.

"Chỉ có một ngày luyện tập, gấp quá." Tống Phất Chi cân nhắc.

Thời Chương chỉ vào phần đầu của kịch bản: "Phần đầu không cần diễn quá chi tiết, dù sao trọng điểm của chúng ta là cảnh cuối – chúng ta lên sân khấu không phải vì cảnh cuối sao, haha."

"Nói thì nói vậy..." Tống Phất Chi nhướng mày: "Nhưng không ngờ phần đầu anh viết tốt như vậy, không diễn tốt thì không ra chất."

Về đến nhà, Thời Chương đem âm nhạc, phối âm, trang phục mình đã chuẩn bị sẵn cho Tống Phất Chi xem. Tống Phất Chi nghe rất chăm chú, cũng góp ý nhiều chi tiết.

Thoáng cái đã đến đêm khuya, Tống Phất Chi còn đang thức đêm xem video dạy đánh võ, khoa tay múa chân, lôi kéo Thời Chương ra đòi thử.

Thời Chương thấy thời gian đã muộn, xoa xoa gáy Tống Phất Chi, có chút đau lòng: "Hay là ngủ trước đi, sáng mai đến phòng tập rồi tập. Các cảnh đấu có thể rút ngắn lại, không ảnh hưởng đến cốt truyện."

"Không không." Tống Phất Chi lắc đầu nói: "Vậy là bớt cuốn rồi. Đã diễn thì phải diễn tốt nhất."

Thực ra ban đầu Bạch Tuộc chỉ nghĩ đơn giản, mọi thứ đều nhằm mục đích khoe tình cảm, cảnh đầu chỉ là làm nền cho cảnh cuối. Không ngờ thầy Tống lại quá nghiêm túc, ngược lại còn nghiên cứu kỹ nội dung phần đầu.

Ánh mắt thầy Tống rất kiên định, Thời Chương và y đối diện vài giây, biết không thể lay chuyển quyết tâm của Tống Phất Chi, liền khẽ nhướng cằm: "Vậy ra phòng khách tập."

Hai người đàn ông quần quật đến nửa đêm, trước khi đi ngủ mới thấy tin nhắn trong nhóm, phát hiện các coser khác đã chúc nhau ngủ ngon từ lâu, chỉ có hai ông chú này là thức khuya nhất.

Có lẽ nhờ vào siêu năng lực của nhà giáo nhân dân, Tống Phất Chi và Thời Chương không chỉ ngủ muộn nhất mà còn là người đến phòng tập sớm nhất, trời còn chưa sáng.

Hai người trang điểm và đội tóc giả xong, Tống Phất Chi tùy tiện lấy khẩu trang đeo lên, cùng nhau phát livestream cho khán giả nào may mắn dậy sớm. Lúc này các khách mời khác mới rời khỏi khách sạn, lần lượt quay trở lại phòng tập.

Mọi người nhao nhao cảm thán: Cừ thật đấy, hai thầy chăm chỉ quá.

Thời Chương cười, chỉ vào Tống Phất Chi: "Thầy Fufu của mấy người mới chăm chỉ nhất, buổi sáng tôi bị thầy ấy đạp khỏi giường."

Nhiều coser còn ngái ngủ, nghe thấy vậy lập tức tỉnh hẳn, không ít người thốt lên "wow" như cắn được điều gì.

Đều là những người trẻ nhiệt huyết, tối qua ngoài giờ tập luyện, tụ tập ăn khuya và trò chuyện là một phần không thể thiếu.

Phi Phi là cái miệng không có cửa, hôm qua biết được thông tin thầy Bạch Tuộc và thầy FuFu là bạn đời hợp pháp, không thể nhịn được đã "lén lút" kể cho các coser khác trong lúc ăn khuya.

Một câu nói của Bạch Tuộc cùng với việc hai người xuất hiện sớm trong phòng tập với thái độ cởi mở, đã chính thức xác nhận thông tin này.

Fufu cũng không che giấu, còn cười xua tay: "Đặt ba cái báo thức mà thầy Bạch Tuộc vẫn không dậy, tôi chỉ đạp anh ấy một cái thôi."

Mọi người bật cười, vài cô gái che miệng thì thầm nói ngọt ngào quá.

Vài khách mời lớn tuổi hơn đã qua giai đoạn "cắn đường*", nhìn Bạch Tuộc và FuFu chỉ cảm thấy ngưỡng mộ, có thể cùng người yêu chung sở thích và cùng tận hưởng sân khấu, điều này giống như câu chuyện cổ tích ngoài đời thực.

*phát cuồng khi thấy người khác ngọt ngào.

Cả tầng phòng tập nhanh chóng náo nhiệt hẳn lên, mỗi đội đều tranh thủ từng phút để luyện tập.

Các anh quay phim và đạo diễn của chương trình đi lại giữa bốn đội, bàn bạc với các khách mời khi nào thuận tiện để phát sóng trực tiếp cùng một lúc, cho khán giả đoán xem vở kịch của họ được chuyển thể từ tác phẩm nào, đây cũng là một phần nhỏ của chương trình.

Khi tổ chương trình đến phòng tập của thầy Bạch Tuộc, hai người đang luyện cảnh đánh nhau.

"Quấy rầy hai thầy." Đạo diễn chắp tay nói: "Bây giờ có tiện livestream cho khán giả không? Không cần lâu lắm đâu."

Họ luôn luyện các động tác và biểu cảm tương tác đôi, không có gì không thể phát sóng, nên cả hai cùng gật đầu.

Vì thế ngay khi livestream vừa mở ra, khán giả liền nhìn thấy Fufu nhanh nhẹn ra đòn, bị Bạch Tuộc nghiêng người đỡ lại, nhưng vẫn không thể chống cự được, lùi lại vài bước.

Sau vài chiêu, Bạch Tuộc dần không chống đỡ nổi, từng bước lùi lại, FuFu nhân cơ hội tiến lên, nhanh chóng ép Bạch Tuộc vào tường, mũi vũ khí bén nhọn trong tay chỉ còn cách cổ họng vài phân.

Tuy nhiên, động tác của FuFu dừng lại, sự tàn nhẫn bùng nổ nửa chừng rồi đột ngột ngừng lại, hai người gần nhau đến mức hơi thở nóng rực chạm vào nhau, lồng ngực phập phồng.

Hai người cứ như vậy nhìn chăm chú đối phương, vài giây sau Bạch Tuộc cười trước, vẻ lạnh lùng sát khí lập tức tan biến, FuFu cũng cười và chống tay đứng dậy.

"Lần này tạm được." Bạch Tuộc nói.

FuFu hờ hững chơi đùa với vũ khí nhỏ trong tay: "Ừ."

Bình luận bay tới tấp, tất cả đều kêu cứu, vừa mở lên đã thấy cảnh gần gũi thế này, cái này có thể xem được sao?

Cảnh đánh nhau thành công rất đặc sắc, nhưng những sai sót nhỏ trong quá trình tập luyện mới là điều khán giả muốn xem nhất.

FuFu vô tình đánh quá mạnh, sẽ tiện tay xoa nhẹ cánh tay Bạch Tuộc. Bạch Tuộc không kịp né tránh, lỡ tay kéo FuFu ngã xuống đất mà vẫn có thể nhanh tay bảo vệ người ta. Bầu không khí giữa hai người chuyển từ đối chọi gay gắt sang ấm áp một cách liền mạch.

Các động tác chạm vào nhau từ đầu đến cuối đều tự nhiên, không cố ý cũng không quá đà, sự ăn ý giữa họ không phải một sớm một chiều mà có.

Sau khi luyện tập một lúc lâu, cả hai cuối cùng ngồi xuống nghỉ ngơi, màn hình đầy bình luận nói "Đẹp đôi quá".

Tống Phất Chi ngẩng đầu uống một ngụm nước lạnh, nước chảy dọc theo đường cằm xuống yết hầu, được Thời Chương tự nhiên lau đi.

"Chúng ta không luyện cảnh sau sao? Cảnh quan trọng nhất mà." Tống Phất Chi hỏi.

Thời Chương nhướng mày, lập tức nhìn sang máy quay: "Đang quay đó... chúng ta luyện sau."

Tống Phất Chi như vừa tỉnh mộng, ngậm miệng lại, lộ ra vẻ mặt xin lỗi. Y vừa đánh quá nhập tâm, quên mất họ đang phát sóng trực tiếp.

- Đệt, đánh đố nhau đấy à!

- Cảnh quan trọng nhất tất nhiên phải diễn nhiều lần chứ, bây giờ luyện đi, tôi muốn xem ngay QWQ.

Bạch Tuộc như biết bình luận đang nói gì, chậm rãi nói: "Không sao, không cần luyện nhiều, đến lúc đó lộ ra chân tình là được."

FuFu cười theo: "Đúng vậy.

Bình luận gào khóc mắng hai người cứ làm khán giả tò mò, Bạch Tuộc nhìn màn hình, buông một câu: "Ngày mai các bạn sẽ biết."

Sau đó ác độc tắt livestream.

  -

Giữa những dự đoán lung tung và sự mong đợi lớn lao của khán giả, ngày cuối cùng của chương trình đã đến như dự kiến.

Lịch trình hôm nay rất đơn giản, chủ yếu là kiểm tra thành quả của 36 giờ trước, bốn nhóm cosplay sẽ biểu diễn theo thứ tự rút thăm.

Thật ra cũng không hoàn toàn là rút thăm ngẫu nhiên, đội của Bạch Tuộc biểu diễn cuối cùng là do tổ chương trình đã sắp xếp từ trước.

Khán giả cả trực tuyến lẫn trực tiếp đều rất phấn khích, khi MC vừa xướng tên, sân khấu còn im ắng nhưng phía dưới khán giả đã reo hò nhiệt liệt.

Nhóm đầu tiên lên sân khấu chính là Hổ Nha và Tường Vi, tất cả đều là những người giỏi nhảy múa.

Khán giả đoán không sai, bọn họ mang đến một vở nhạc kịch. Vừa mở đầu chính là giai điệu nhẹ nhàng vui tươi sống động, lập tức khuấy động không khí toàn hội trường.

- Aaa, Hổ Nha cười ngọt quá!!

- Chị Tường Vy, em muốn làm chó của chị, gâu gâu gâu!

- Mọi người nhảy tốt quá.

Cốt truyện và cảm xúc của từng nhân vật được biến hóa qua vũ đạo và âm nhạc, mọi thứ diễn ra rất mượt mà. Sau một ngày rưỡi tập luyện cường độ cao, có thể trình diễn một sân khấu hoàn chỉnh như vậy thực sự rất tuyệt vời.

Hai nhóm tiếp theo đều sử dụng hình thức kịch truyền thống, mặc dù các coser tham gia chương trình không phải là diễn viên chuyên nghiệp nhưng ai cũng có tài năng riêng, cuối cùng biểu diễn ra hiệu quả rất tốt.

Một số coser tinh quái còn đóng góp không ít ý tưởng kỳ lạ, làm cho sân khấu trở nên phong phú và thú vị.

Khiến không khí toàn hội trường đạt tới đỉnh cao chính là màn tương tác giữa nam chính và nữ chính nhóm thứ hai, hai người sóng vai đi trên con đường rợp bóng cây.

Khi hai người sắp chia tay, gió chợt nổi lên, lá hoa bay đầy trời, cô gái định rời đi, chàng trai nhắm mắt lại, liều lĩnh nắm lấy cổ tay cô gái, sau đó lo lắng hôn lên.

Khán giả chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng chàng trai, còn có cánh tay cô gái nhẹ nhàng ôm lấy lưng chàng.

Hình ảnh mơ hồ mà đẹp tuyệt vời, khán giả dưới sân khấu la hét chói tai.

- Aaa ngọt quá QAQ

- Mặc dù biết là họ dùng góc quay nhưng vẫn thấy ngọt quá!!

- Hôm qua xem buổi luyện tập trực tiếp, thấy hai người họ thử cả buổi, nghiên cứu cách dùng góc quay hôn sao cho thật. Thầy Đỗ thẳng nam mãi không chịu cúi đầu khiến Tiểu Mi Lương suýt nữa động tay đánh người! Bây giờ nhìn bọn họ chỉ thấy buồn cười thôi 2333

­- Lương Lương và Đô Đô rất có cảm giác CP, thử cắn một miếng thôi hì hì. Đô Lương is real!

- Hai người này chỉ là đồng chí mà đã diễn ngọt ngào thế rồi, nhóm thầy Bạch Tuộc và thầy FuFu lên sân khấu các anh không được làm tôi thất vọng đâu đấy!!

- Thầy Bạch Tuộc và thầy FuFu không phải cũng chỉ là đồng chí thôi sao (Đầu chó)

Màn biểu diễn kết thúc, mọi người đều còn dư âm.

MC trên sân khấu xướng tên, giới thiệu đến nhóm thầy Bạch Tuộc, màn hình đã đầy bình luận "CP chồng."

Các CP khác đều là "XX is real", chỉ có tổ hợp Bạch Tuộc và FuFu là khác biệt, khắp màn hình đều bay "Chồng chính là chồng".

"Sau đây xin mời thầy Bạch Tuộc và thầy FuFu mang đến cho chúng ta màn biểu diễn cuối cùng!"

MC vừa dứt lời, dưới sân khấu vang lên tiếng reo hò nhiệt liệt.

Ở hậu trường, Thời Chương nắm chặt đầu ngón tay Tống Phất Chi: "Căng thẳng không?"

Tống Phất Chi hít thở một hơi, nhỏ giọng cười: "Căng thẳng. Nhưng em không sợ."

Bởi vì bàn tay Thời Chương rất ấm áp và kiên định, cùng anh ấy đối mặt với mọi thứ đều không có gì sợ hãi.

Sân khấu tối tăm dần sáng lên, tiếng mõ vang lên đều đều, tiếng xe ngựa leng keng. Từ quán rượu bên cạnh, một bóng dáng cao lớn bước ra, mặc ba lớp áo dài màu nhạt, trang phục điển hình của nhà sư.

Người xuất gia phần lớn ăn mặc đơn giản, cúi đầu hạ mắt. Thế nhưng vị sư này lại có khuôn mặt đẹp đến mức không giống người trần, tóc dài buộc lỏng, thần sắc lạnh lùng khiến người ta vừa nhìn đã không thể rời mắt, nhưng lại không dám nhìn lâu.

Điều không phù hợp nhất với thân phận nhà sư của y chính là chiếc Kim Cang chùy đỏ rực treo bên hông. Khác với những pháp khí bằng đồng thau, chiếc đinh Phật này toàn thân đỏ thẫm, lóe lên ánh sáng yêu dị, trông như được nhuốm đẫm máu tươi!

*Kim Cang Chùy: một pháp khí phổ biến trong Phật giáo có hình dáng như cây búa hoặc chùy, thường xuất hiện trong tay các vị thần bảo vệ. Kim Cang Chùy biểu tượng cho sức mạnh, sự kiên định và khả năng tiêu diệt các thế lực ác quỷ.

Chỉ cần nhìn thấy chiếc Kim Cang chùy đỏ thẫm này, người ta biết ngay đây là kẻ phản đồ độc ác của Phật gia, người được gọi là "Xích Tăng".

Chúng tăng vừa hận vừa sợ hắn, né tránh còn không kịp, thế nhưng khán giả ngoài đời thực lại kích động đến thét chói tai liên tục, liều mạng vung gậy huỳnh quang.

- A a a, là Xích Tăng!

- Xích Tăng của FuFu đẹp trai quá (thét chói tai), Bồ Tát đại nhân, hãy thu nhận con!

- Vậy thì thầy Bạch Tuộc chắc chắn là Vạn Tượng Yêu rồi! Hu hu hu, bắt đầu thấy đau lòng rồi...

- Không ngược không ngược, a a ta hình như tôi biết sau đó sẽ diễn cái gì rồi!

"Xích Tăng" là một bộ hoạt hình cổ phong Trung Quốc, thực ra cốt truyện khá cũ nhưng không thể ngăn cản sức hút từ phong cách vẽ đẹp, nhịp điệu nhanh và hai nhân vật chính đẹp trai không thể tả, vì thế rất được ưa chuộng.

Cốt truyện chính khá đơn giản, kể về hành trình ngang dọc bốn phương, trừ yêu diệt ma của Xích Tăng. Qua những trải nghiệm thế gian, y dần khám phá ra quá khứ của mình và bí mật về những con yêu quái chết dưới tay y.

Đệ tử Phật gia phần lớn mặt mũi hiền lành, phổ độ chúng sinh, đụng phải yêu ma quỷ quái cũng lấy độ hóa làm chủ. Duy chỉ có Xích Tăng, đại phá sát giới, sát tính thậm chí còn ác hơn cả kẻ ác cùng cực, bởi vậy bị Phật môn trục xuất, đồng môn đối đãi lạnh nhạt.

Theo bước chân trầm lặng của FuFu, chiếc đinh Phật đỏ thẫm nhẹ nhàng lắc lư bên hông y.

Tùng! Đột nhiên một nhịp trống vang lên, một con Hổ Yêu uy phong lẫm liệt xuất hiện từ sau thân cây. Người đàn ông có đôi mắt màu hổ phách, đường nét cơ bắp săn chắc rõ ràng, từng cử chỉ đều toát ra vẻ hoang dã, tiếng hổ gầm từ bốn phương tám hướng lao tới.

Ánh mắt Xích Tăng lóe lên, thấp giọng nói một câu "Bắt được rồi", ngay sau đó nhanh như chớp phóng ra vài chiếc Kim Cang chùy sắc bén, nhắm thẳng vào điểm yếu của Hổ Yêu.

Giết yêu là bản năng khắc sâu trong cơ thể y, gặp yêu là giết, hầu như không cần suy nghĩ.

Hổ Yêu cản được vài đòn, khoảng cách hai người trong nháy mắt thu lại gần, ra chiêu tàn nhẫn dữ dội.

Hai người đều muốn lấy mạng đối phương, đánh nhau không phân thắng bại.

Thế nhưng chẳng biết vì sao, đánh được một nửa, Hổ Yêu dường như thức tỉnh từ trong mộng, nhớ tới rất nhiều chuyện cũ trước kia, con ngươi mở to, đột nhiên dừng sát chiêu.

Chỉ trong khoảnh khắc mất tập trung đó, Xích Tăng không chút do dự cầm Kim Cang chùy đâm tới, Hổ Yêu gắng gượng nhận một kích này, thân thể cứng đờ.

Rõ ràng bị đâm xuyên ngực, nhưng bên môi Hổ Yêu lại nở một nụ cười.

Xích Tăng không biểu cảm đứng dậy, rút Kim Cang chùy ra, lạnh lùng treo lại bên hông, nó dường như càng thêm đỏ thẫm.

Trên màn hình lớn chỉ khán giả mới thấy, một đốm sáng trắng nhỏ từ tim Hổ yêu bay ra, lặng lẽ nhập vào cơ thể Xích Tăng từ phía sau.

Âm nhạc dần dần trầm lại, Hổ Yêu biến mất sau màn che di động, khán giả vẫn nín thở rốt cục cũng thả lỏng theo một ít, tiếng vỗ tay tự phát vang lên.

- Mẹ kiếp, cảnh đánh nhau này, làm tôi không thở nổi.

- Thật sự rất xuất sắc, động tác của họ nhanh và mạnh, mắt tôi theo không kịp! Thật sự chỉ tập trong một ngày rưỡi sao!

- Mẹ nó, kích thích quá, mà cũng đau lòng quá QAQ

Cảnh đánh nhau trên sân khấu rất khó tập luyện, vì phải trông thật, phải có lực, lại không được làm tổn thương đối phương nên mỗi động tác phải phối hợp rất nhịp nhàng, điều này không chỉ đòi hỏi kỹ năng cơ bản và sự thành thạo, mà còn thử thách sự ăn ý của hai người.

Xích Tăng liên tục gặp phải đủ loại khó khăn, mỗi lần đều có yêu ma trộn lẫn trong đó.

Y vẫn lạnh lùng như mọi khi, không gì có thể ngăn cản, không yêu ma nào thoát khỏi tay y.

Nhưng điều khiến Xích Tăng cảm thấy kỳ quái chính là, qua nhiều lần, rõ ràng những yêu ma gặp phải đều là đại yêu ma nổi tiếng ở địa phương, nhưng lại không khó khăn như tưởng tượng.

Nói thẳng ra, gần như là tự chủ động đưa đến tay y.

Xích Tăng còn phát hiện, y giết yêu ma dường như không còn quả quyết như trước, khi Kim Cang chùy xuyên qua ngực đại yêu, y thậm chí cảm thấy một thoáng buồn bã chợt lóe rồi biến mất.

Tuy nhiên vì giới hạn của kịch, những thay đổi này phải cô đọng trong vài phút ngắn ngủi, truyền đạt qua chi tiết của cảnh đánh nhau.

Mỗi lần chuyển sang một cảnh mới, thầy Bạch Tuộc sẽ hóa trang thành một yêu quái mới, Hạc yêu, Hắc báo tinh, Sơn yêu...

Cảnh đánh nhau của hai người không còn căng thẳng như trước, Xích Tăng cũng không còn tàn nhẫn như vậy, thậm chí thỉnh thoảng sẽ do dự vài giây, cho đến hai tròng mắt một lần nữa bị sát ý khống chế, y mới lấy mạng đại yêu.

Sự thay đổi tinh tế và tối nghĩa này được thầy Bạch Tuộc và FuFu diễn giải rất tốt —— chiếc Kim Cang chùy đột ngột dừng lại, ánh mắt dịu dàng trong thoáng chốc và mỗi cái ôm gần như là một cú đâm.

Xích Tăng không hề biết rằng mỗi lần y đẫm máu quay đi, đều sẽ có một đốm sáng mới từ trên người đại yêu bị y giết chết bay tới trong cơ thể mình.

Nhưng y biết mình đang chậm rãi thay đổi, từ Xích Tăng trước kia giết yêu xong liền xoay người rời đi, biến thành người như hiện tại, sẽ ở bên vũng máu yêu quái giật mình hồi lâu, dần nổi lên thương tâm.

Mà lần này, Xích Tăng nhìn cặp mắt hổ phách quen thuộc kia của Miêu Yêu, không hiểu sao tim như đao cắt, đinh Phật bén nhọn dừng ở trước yêu quái nửa thước, làm thế nào cũng không xuống tay được.

Y không hề ngờ rằng Miêu Yêu đột nhiên dùng sức bắt được cổ tay Xích Tăng, dẫn Xích Tăng ra chiêu, đâm Kim Cang chùy vào tim mình.

Miêu Yêu trong khoảnh khắc này cách y rất gần, đôi môi lạnh lẽo như gần như xa cọ qua vành tai Xích Tăng, làn da trắng nõn mẫn cảm lộ ra huyết sắc.

Nghe được yêu quái ở bên tai y thấp giọng nói: "Hành Từ đại nhân, chào mừng ngài trở lại... Hãy quên ta đi."

—-—-—-—-

Xích Tăng đột nhiên mở to hai mắt, trong cơ thể có một thứ gì đó dường như đột ngột hoàn thiện trong nháy mắt, ký ức xưa cũ ùa về như thủy triều, nhấn chìm y—-

Xích Tăng không phải sinh ra đã đầy sát khí, ngược lại, y vốn là đệ tử nhân từ nhất của Phật Tổ trên thiên cung —- Hành Từ Bồ Tát.

*Bồ Tát: những người đã giác ngộ (hoặc đang trên con đường giác ngộ) nhưng nguyện ở lại thế gian để cứu độ chúng sinh.

Cúi đầu nhặt hoa, Hành Từ đi khắp thế gian, tin rằng dù là ác quỷ cứng đầu đến đâu cũng có thể được y cứu độ. Hành Từ Bồ Tát luôn là người từ bi nhất.

Cho đến một ngày, Phật Tổ từ hạ giới mang về một đại yêu hung ác, sát khí ngút trời, sức mạnh vô biên, ngay cả Phật Tổ cũng không thể một mình chế ngự.

Con yêu này mạnh hơn bất kỳ yêu quái nào trước đây, trên người sở hữu sức mạnh cuồn cuộn không ngừng, độ hóa thông thường không hề có tác dụng với nó, vì vậy Phật Tổ quyết định sử dụng biện pháp mạnh hơn.

Các Bồ Tát, Kim Cang, Tôn Giả đều đồng ý, đại yêu thân hình như núi bị nhốt trong lồng vàng gào thét, chỉ có Hành Từ đứng ra, tình nguyện nói muốn độ hóa nó.

*Kim Cang: Phật giáo gọi là lực sĩ thị tòng hoặc hộ pháp. Những vị thần hoặc Bồ Tát mang danh xưng "Kim Cang" thường được xem là những hộ pháp mạnh mẽ, có nhiệm vụ bảo vệ đạo pháp và các hành giả tu tập.

*Tôn giả: những vị đã đạt được giác ngộ cao, hoàn toàn diệt trừ mọi phiền não và không còn tái sinh trong luân hồi.

Phật Tổ trầm ngâm một lúc, cuối cùng vẫn đồng ý.

Trong mắt con yêu, chính Hành Từ Bồ Tát đẹp đẽ đã cứu nó.

Nhưng chính Hành Từ cũng không ngờ, càng ở gần con yêu, họ càng hiểu nhau hơn.

Thực ra con yêu mỗi lần làm loạn ở nhân gian đều là bất đắc dĩ, sức mạnh bẩm sinh trong cơ thể nó không có chỗ phát ra, khi đến cực hạn sẽ bộc phát gây ra một thảm họa tự nhiên nhỏ, gây nhiều chết chóc, tăng thêm tính hung ác không thể kiểm soát.

Hành Từ dần dần nhận ra, bởi vì năng lực của yêu quái này trực tiếp bắt nguồn từ tự nhiên, nó giống như hiện thân của thiên tai cho nên mới cường đại như thế, pháp lực cuồn cuộn không ngừng, khó có thể độ hóa —--

Vạn Tượng Yêu, nó là hóa thân của thiên tai, bao trùm vạn vật.

Vạn Tượng, đây là cái tên Hành Từ đặt cho nó.

Nhưng Hành Từ vẫn ngày đêm nỗ lực, hàng ngày dẫn theo con thiên tai di động đi tụng kinh lễ Phật, du ngoạn bốn bể.

Vạn Tượng Yêu cũng từ con đại thú hung hãn xù lông dần dần học được cách hóa hình.

Từ đó, bên cạnh Hành Từ có thêm một nam nhân phong thái xuất chúng, tuy dung mạo đẹp đẽ nhưng luôn giữ vẻ mặt nghiêm túc đi theo sau Hành Từ, một tấc cũng không rời.

Vạn Tượng yêu dù sao cũng là yêu, thỉnh thoảng vẫn sẽ có những hành động dã tính, như đánh nhau với các thú cưỡi của Bồ Tát khác, hoặc một tiếng gầm không kiềm chế khiến thiên giới mưa dầm suốt năm ngày,...

Cũng may mỗi lần đều có Hành Từ Bồ Tát dẫn về, bất đắc dĩ lại tràn ngập áy náy đem con thú ngốc to lớn này dẫn về nhà.

Mỗi khi Vạn Tượng Yêu thấy Hành Từ cúi người xin lỗi người khác, nó mới ý thức được mình lại gây ra họa, trong lòng vô cùng khó chịu.

Hành Từ dở khóc dở cười cúi đầu nhìn nó, vốn đã không có bao nhiêu tức giận lại càng tiêu tán không thấy bóng dáng tăm hơi, khom lưng ôm cục lông vào trong ngực.

Đây chính là lúc y bắt đầu nhiễm hồng trần, nhưng khi đó Hành Từ không nhận ra.

Chậm rãi sớm chiều ở chung, Hành Từ mới phát hiện ra vấn đề chết người, y đã yêu con yêu này —— điều này phạm vào đại giới luật.

—— Bồ Tát có thể yêu thương chúng sinh thế gian một cách bình đẳng, nhưng tuyệt đối không thể yêu một người.

Đến khi Hành Từ nhận ra thì đã quá muộn, y đã yêu quá sâu.

Phật Tổ nổi giận, thiên đình chấn động.

Để trừng phạt, Phật Tổ thề sẽ đánh cả Vạn Tượng Yêu và Hành Từ Bồ Tát xuống trần gian.

Pháp lực của Phật tổ sâu không lường được, nhưng trước khi rơi xuống phía dưới một khắc, Hành Từ Bồ Tát nhìn thấy vẻ mặt đau đớn tột cùng của Vạn Tượng Yêu.

Phật Tổ không đơn giản chỉ đánh yêu xuống hạ giới, mà còn điên cuồng hút sức mạnh từ Vạn Tượng Yêu!

Hấp thu pháp lực từ trái tim gây ra đau đớn thấu tim khoét xương, Vạn Tượng Yêu ở dưới lòng bàn tay khổng lồ của Phật tuyệt vọng giãy dụa gào thét nhưng vô ích.

Lúc này, tiếng cười của Phật tổ chầm chậm vang lên bên tai Hành Từ: "Đa tạ Hành Từ, nếu không phải ngươi mỗi ngày độ hóa Vạn Tượng Yêu, nhổ đi một thân gai của nó, ta cũng không thuận lợi lấy được sức mạnh của nó như vậy."

Đồng tử Hành Từ co rút lại, toàn thân lạnh buốt.

Lúc này y mới biết được, Phật tổ ban đầu đem đại yêu mang về pháp giới, chính là vì muốn thông qua nó lấy được sức mạnh tự nhiên vô hạn.

Phật Tổ vẻ mặt từ bi, thực ra thầm mang dã tâm bừng bừng đáng sợ.

Bàn tay khổng lồ của Phật ầm ầm rơi xuống, đôi mắt hổ phách của Vạn Tượng Yêu lập tức biến thành màu đỏ dữ tợn, nó lao vào Hành Từ, nhưng khi gần tới nơi lại hóa thành một làn sương mù mềm mại, bảo vệ Hành Từ trong lòng.

Vạn Tượng Yêu rõ ràng sắp hồn phi phách tán, nhưng vẫn nhớ tới người bên cạnh.

Gió mạnh cuốn xoáy, trước khi Vạn Tượng Yêu bị hút cạn, Hành Từ tự mổ trái tim Phật của mình, độ vào cơ thể đại yêu.

Ít nhất có thể bảo vệ nó đời đời bình an.

Thiếu Phật tâm, trong linh hồn của y chỉ còn lại ác ý bạo tàn.

Từ đó về sau, thế gian thiếu đi một vị Bồ Tát luôn mang nụ cười, nhiều hơn một nghiệt đồ giết người không chớp mắt của Phật môn, Huyết Đinh Xích Tăng.

Do trong ngực đập là trái tim Phật, Vạn Tượng Yêu ngay từ lần đầu tiên bị Xích Tăng đâm xuyên tim, đã nhớ lại mọi chuyện quá khứ.

Nó phát hiện mỗi lần bị Xích Tăng tự tay giết chết, sẽ có một phần Phật tâm quay lại cơ thể Hành Từ.

Vì thế mỗi lần bị giết, Vạn Tượng Yêu lại hóa thành một yêu quái khác, để Xích Tăng, cũng chính là Hành Từ, tự tay giết mình.

Qua nhiều vòng luân hồi như vậy, khi Vạn Tượng Yêu nắm tay Xích Tăng đâm vào ngực mình, trái tim Phật cuối cùng đã hoàn toàn quay lại lồng ngực Hành Từ.

Khoảnh khắc này đối với Hành Từ vô cùng ngắn ngủi, lại cũng vô cùng dài.

Hành Từ tỉnh lại trong giây đầu tiên, tay khẽ run chạm vào ngực đại yêu, chữa lành vết thương do mình gây ra.

Mà ở trong màn biểu diễn của FuFu, những ngón tay run lên dưới tay áo, lưng gập lại kiềm chế và đôi mắt đẫm lệ đã diễn tả tất cả những điều này một cách trọn vẹn.

Chỉ vài giây trên sân khấu, như đưa khán giả trở lại những ký ức tinh tế và xa xăm trong tác phẩm gốc.

Vạn Tượng Yêu nhẹ nhàng tựa vào má Hành Từ, mỉm cười dịu dàng: "Hành Từ đại nhân, mau trở về đi."

Chỉ có Phật tâm vẫn chưa đủ trở lại pháp giới, nước mắt Hành Từ còn chưa rơi xuống đã cảm thấy sức mạnh khổng lồ tràn ngập toàn thân—

Là Vạn Tượng Yêu đang không ngừng truyền pháp lực cho y.

Trên sân khấu, Hành Từ xoay người đè lại vai đại yêu, nhíu mày gầm nhẹ: "Ngươi điên rồi!"

Cách truyền pháp lực điên cuồng này trong thời gian ngắn đúng là không màng đến mạng sống.

Vạn Tượng cười lắc đầu: "Ta sinh ra từ tự nhiên, sẽ không chết, chỉ là ngủ một giấc."

Nhạc đệm hùng tráng và sâu lắng, màn hình ngập tràn bình luận.

- Hu hu hu, khóc chết mất!

- Thầy Bạch Tuộc cười dịu dàng quá, a hu hu hu càng dịu dàng càng đau lòng...

- Trời ơi, ánh mắt đẫm lệ của FuFu, trái tim tôi tan nát.

- Aaa, có phải trời sắp sập không! Tôi muốn giết Phật tổ độc ác kia!

- Tôi đã cầm sẵn khăn giấy rồi.

"Ầm!" một tiếng vang thật lớn, bổ xuống một tia chớp dữ dội, bầu trời rộng lớn phảng phất bị xé ra một lỗ hổng.

Hành Từ đột nhiên cau mày: "Chuyện gì vậy?"

Vạn Tượng mím môi không nói, chỉ đột nhiên tăng tốc độ độ pháp lực trong cơ thể Hành Từ, mắt thấy sắc mặt hắn dần dần trắng bệch.

Tiếng ầm ầm càng thêm mãnh liệt, bầu trời dường như muốn sụp xuống.

Hành Từ cố gắng dùng lực mở tay Vạn Tượng đang ôm mình truyền pháp lực: "Vạn Tượng! Ngươi nói gì đi, xảy ra chuyện gì!"

Giữa tiếng núi rung đất chuyển, Vạn Tượng rốt cục nói: "Phật tổ khao khát pháp lực vô tận, muốn cả nhân gian cung cấp cho ông ta. Những năm này pháp giới cố gắng ngăn cản, nhưng lúc phát hiện manh mối thì đã quá muộn, pháp giới gần như bị ông ta tiêu diệt hoàn toàn."

Phật tổ mặt mũi hiền lành, nay trở thành tà phật hủy thiên diệt địa.

Chỉ nghe Vạn Tượng: nói với sự trân trọng vô hạn: "Hành Từ đại nhân, ta đã chuẩn bị cho ngài một nơi an toàn, mang theo pháp lực và Phật tâm, ngài đến đó có thể tránh được kiếp nạn này."

Hành Từ im lặng một lúc lâu, lạnh nhạt hỏi: "Ta đi, vậy còn ngươi?"

"Tà Phật muốn nuốt chửng thiên địa, nhưng ta là con của thiên địa, biết nơi nào hiểm ác nhất thế gian. Ở đó sức mạnh của hắn sẽ bị kìm hãm, còn ta sẽ toàn thịnh. Ta sẽ khiến hắn chôn thây ở đó." Vạn Tượng nói.

Sắc mặt Hành Từ lạnh như băng, không chút lưu tình nói: "Nếu ngươi có thể đánh bại hắn, sao còn muốn ta đi?"

Lý do rất đơn giản, vì Vạn Tượng Yêu cũng không chắc chắn đánh bại được tà Phật.

Ngọc nát đá tan, đồng quy vu tận, đây có lẽ đã là kết quả tốt nhất.

Vạn Tượng tránh trả lời, đôi mắt hổ phách lóe lên cảm xúc sâu lắng.

Giữa lúc đất rung núi chuyển, mặt Vạn Tượng đột nhiên biến sắc, lòng bàn tay dùng sức muốn đẩy Hành Từ đi, lại bị y né đi.

Khi núi cao sụp đổ, tiếng than khóc khắp nơi vang lên, một khuôn mặt khổng lồ của Phật xuất hiện ở chân trời, từ bi hiền hậu, nhưng lúc này lại khiến vô số người khiếp sợ.

Hành Từ quyết định thật nhanh: "Ngươi dẫn ta đến nơi có sức mạnh mạnh nhất đó."

Vạn Tượng lập tức hiểu, Hành Từ muốn lưu lại, cùng hắn ngăn cản Tà Phật diệt thế.

"Hai chúng ta cùng nhau sẽ không hiệu quả hơn một mình ta, chỉ có sức mạnh tự nhiên mới có thể miễn cưỡng chống lại hắn." Vạn Tượng vội nói: "Hành Từ, ngài mau đi."

"Chỉ thêm pháp lực của ta có lẽ không đủ..." Hành Từ dừng một chút: "Nhưng nếu thêm vào một trái tim Phật thì không giống như vậy."

Đồng tử Vạn Tượng lúc này đột nhiên co rút.

Trái tim Phật kết tinh từ tâm huyết của thánh nhân qua nhiều đời, là thứ thuần khiết nhất thế gian, được cho là có thể sinh ra năng lượng không thể đo lường khi bùng nổ, nhưng chưa ai từng chứng kiến —— vì điều này đồng nghĩa với việc từ bỏ tất cả tu vi, từ xưa đến nay chưa ai làm điều dại dột như vậy.

Gương mặt khổng lồ của Phật từ từ cúi xuống, dường như thấy thú vị: "Hành Từ, đã lâu không gặp."

Hành Từ không nói một lời, cau mày cúi đầu, Kim Cang chùy trên tay toàn thân vàng óng, lấp lánh ánh sáng sắc bén.

Tiếng chuông hùng tráng rung động lòng người, màn sương dày đặc nổi lên trên sân khấu, Phật khổng lồ trên màn hình phía sau vung pháp khí, Hành Từ và Vạn Tượng trong gió kề vai chiến đấu, áo bào tung bay.

Cảnh tượng hùng tráng này thực ra rất khó thể hiện trên sân khấu kịch, Thời Chương và Tống Phất Chi đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định sử dụng màn sương, kết hợp âm nhạc và sự tương tác với hậu cảnh, tạo ra một bầu không khí đặc biệt.

Sự thật chứng minh hiệu quả không tệ, tuy rằng không nhìn thấy rõ, nhưng trong sương mù dày đặc ngẫu nhiên hiện lên ánh sáng lấp lánh của pháp khí, tà áo bào tung bay và tiếng Phật ngâm vang vọng trong không gian, mở rộng không gian đến vô hạn.

- Da đầu tôi tê hết lên....

- Tôi sẽ gọi đó là phép màu....

- Đẹp trai quá, tôi ngất thật rồi...

Đôi mắt của Phật khổng lồ bị giáng một đòn mạnh, hắn dường như không ngờ mình sẽ bị tổn thương, quyết định sử dụng chiến thuật tâm lý, giọng trầm đè nén: "Hành Từ, ngươi động lòng phàm, tội không thể tha!"

Hành Từ lập tức toát mồ hôi lạnh, bởi vì tâm niệm của mình, y chưa bao giờ nói với Vạn Tượng.

Không biết Vạn Tượng sẽ nghĩ sao, một người xuất gia động lòng phàm, đáng bị đày vào địa ngục vô gian...

Nhưng Vạn Tượng không chút do dự chạy về phía Hành Từ, nhanh chóng ôm ngang y, áo bào tung bay, tránh được mũi tên lạnh lùng lén lút bắn ra của Phật khổng lồ.

"Đừng nghe tà Phật nói bậy! Hắn đang làm nhiễu loạn ngươi." Vạn Tượng dán sát vào tai Hành Từ nói.

Ngón tay Hành Từ khẽ nắm, nhẹ nhàng bám vào cổ áo Vạn Tượng: "Nhưng ta không nên..."

Y muốn nói, ta là đệ tử Phật môn, không nên yêu ngươi, cũng không thể yêu ngươi, đây là tội không thể tha.

"Suỵt."

Vạn Tượng Yêu ngắt lời y, khẽ cười trong thế gian đang tan rã —

"Trời đất đều tha thứ cho tình yêu."

- "Trời đất đều tha thứ cho tình yêu."

- Hu hu hu...

- Khóc.

- Vạn Tượng thật ra muốn nói: Hành Từ đại nhân, ta yêu ngươi.

- Thầy Bạch Tuộc bế FuFu trông tự nhiên và đẹp trai quá...

- Trong phim ngoài phim chỗ nào cũng "tình" huhu

Hành Từ giật mình, ánh mắt nhu hòa từng chút một.

Hành Từ Bồ Tát khẽ nói vào tai Vạn Tượng: "Vậy chúng ta... cùng làm người phàm đi."

Dây đàn vang lên, như trăm chim hướng phượng, chỉ thấy trong cơn bão cát đá hỗn loạn dần dần hiện lên một ánh sáng nhỏ nhưng vô cùng rực rỡ.

Sau khi trái tim Phật rời khỏi cơ thể, sắc mặt Hành Từ càng tái nhợt, nhưng cánh tay phóng pháp lực không hề dao động.

Vạn Tượng ngẩng đầu nhìn trái tim Phật, thân hình vẫn vững vàng như núi, nhưng nước mắt lặng lẽ trào ra.

Luồng sáng kia từ từ rơi xuống lòng bàn tay Vạn Tượng, linh quang tỏa sáng, chậm rãi thẩm thấu vào từng khe hở của sông ngòi.

Ngay khoảnh khắc tà phật nổi giận, Vạn Tượng Yêu toàn thân bùng nổ sức mạnh khiến vạn vật kinh hãi, sông núi mạch nước ngược dòng vào lòng bàn tay hắn, nâng quả cầu màu vàng nhạt, giáng mạnh lên đỉnh trời—

Trong phút chốc, cả tòa nhân gian sáng như ban ngày!

Trăm thú gầm thét, vạn chim kêu vang, vô số dân chúng cuối cùng cũng nở nụ cười.

Tiếng chuông khánh trong trẻo vang vọng không gian, giờ khắc này, phía trên sân khấu bay xuống vô số cánh hoa đỏ tươi, như máu như sương, lại như một hôn lễ long trọng.

Tà Phật ở sau lưng hai người ầm ầm sụp đổ, ánh sáng của trái tim Phật cũng ảm đạm xuống. Tiếng gầm thét của vạn vật dần trở lại tĩnh lặng, chỉ còn biển hoa khắp trời, bay lả tả.

Đại yêu hao hết pháp lực, Bồ Tát mất đi phật tâm, lúc này giữa trời đất chỉ còn lại hai người phàm nhẹ nhàng tựa vào nhau.

Ánh đèn lưu chuyển, áo bào rủ xuống, ở giữa sân khấu, Thời Chương cúi người nghiêng đầu, hôn Tống Phất Chi của hắn.

Cánh hoa bao phủ lấy hai người bọn họ.

𓂂 ◌𓆡 ◌ 𓂂