Kể từ kỳ nghỉ đông đến giờ, không khí ngày Tết dần đậm đà hơn.
Những chiếc đèn lồng đỏ được treo trên đèn đường, siêu thị liên tục phát bài "Chúc bạn phát tài" mà mọi người nghe đến chán, cửa nhà hàng xóm cũng dán lên câu đối đỏ, khắp nơi đều tràn đầy không khí vui tươi.
Sắp đến Tết rồi, đúng là thời điểm để gia đình sum họp. Tống Phất Chi và Thời Chương hiếm khi không phải đi làm, vì thế bà Vương muốn bọn họ về nhà ăn cơm.
Hai người đang đi trên đường, chuẩn bị mua đồ tết trước khi đến nhà ba mẹ.
Mùa đông này còn rất lạnh, vài ngày gần đây thời tiết trở lạnh đột ngột. Tống Phất Chi mặc thật dày, chỉ lộ mấy ngón tay ra bên ngoài đang đỏ bừng vì lạnh.
Trong gió lạnh, giáo sư Thời vẫn rất phong độ.
Hắn không sợ lạnh, chỉ mặc áo măng tô dài và đi giày da nam, phong cách Anh quốc rất rõ nét, đeo kính lại càng thêm phần nhã nhặn.
Tống Phất Chi lại không có thời gian thưởng thức trai đẹp bên cạnh, chìa một đoạn ngón tay ra, cứng đờ bấm điện thoại.
"Lạnh quá thì đợi lát nữa lên xe mà xem." Thời Chương nói.
Tống Phất Chi cầm điện thoại bỏ vào túi, cười: "Đã mấy ngày rồi mà sao vẫn có người đoán mối quan hệ của chúng ta chứ."
"Em nói xem?" Thời Chương nhướng mày nhìn y, ánh mắt lành lạnh: " Là ai nói không quen?"
Tống Phất Chi cười khúc khích hai tiếng.
Đêm hôm đó, Tống Phất Chi ném xuống bốn chữ to đùng ở phần bình luận "Không quen biết hắn" rồi phủi mông rời đi, để lại một đám quần chúng vây xem bị sốc đến đáng thương.
Diễn biến thay đổi liên tục.
Đầu tiên là FuFu liên tiếp cosplay sáu nhân vật mà Bạch Tuộc từng cos, còn nói rõ trong bài đăng rằng mình là fan của Bạch Tuộc.
Sau đó, Bạch Tuộc vốn không bao giờ can thiệp vào chuyện vặt vãnh lại đích thân ra mặt nói giúp FuFu, khiến mọi người kinh ngạc.
Kết quả, Fufu trở mặt "không quen".
Trời ạ, đã như vậy ngài còn nói không quen, lừa ai chứ.
Càng là người quen mới càng dám nói "không quen".
Thế là mọi người bắt đầu đoán già đoán non, điên cuồng suy luận.
Có đủ mọi suy đoán, mọi người đều nhất trí rằng Bạch Tuộc và FuFu "rất quen thuộc", chỉ là về mức độ quen thuộc thì còn tranh cãi không ngớt.
Rất nhiều người đang "chèo thuyền CP", nhưng nhanh chóng bị phản bác rằng, Bạch Tuộc đã đăng ảnh nghệ thuật với ông xã của mình trên Weibo, tình cảm của họ rất tốt. Hơn nữa, Bạch Tuộc đã rời khỏi cộng đồng cosplay vì kết hôn, nên ông xã của anh không thể là người trong cộng đồng, vậy nên FuFu có lẽ là bạn thân?
Fan CP lớn tiếng la hét, còn bạn thân gì nữa, cảm giác đã kết hôn trong tương tác của họ còn rõ ràng hơn cả bố mẹ tôi! Bạn còn nói họ là tình bạn thuần khiết!
Nhưng về phần rốt cuộc là quan hệ gì, nếu không có hai người trong cuộc thừa nhận thì không ai có thể chắc chắn, khó bề phân biệt.
Bởi vì kể từ đó, FuFu không nói gì nữa và Bạch Tuộc cũng vậy.
Giống như một màn pháo hoa hoành tráng qua đi, lại trở về với cuộc sống giản dị.
Fan gãi tim gãi gan, cuồng nộ trong bất lực. Hai người này thật xấu xa, chỉ biết giết người mặc kệ chôn xác sao!
Trong khi cư dân mạng nhảy lên nhảy xuống vì sốt ruột, hai người trong cuộc lại thản nhiên mua sắm hàng Tết trong siêu thị, cuộc sống thật yên bình.
Trước cửa nhà ba mẹ đã dán câu đối đỏ ngay ngắn, ở giữa có một chữ "Phúc" ngược, trông rất vui mắt.
Hai người xách túi lớn túi nhỏ, gõ cửa nhà ba mẹ.
Ba Tống cười mở cửa, hai người lập tức nhìn thấy giấy cắt màu đỏ trên cửa kính, bên cạnh còn treo nút thắt đỏ Trung Quốc.
Lại cúi đầu nhìn, ngay cả tất trên chân của ông cũng là màu đỏ thẫm.
Trọn bộ trang phục phiên bản giới hạn trong dịp Lễ hội mùa xuân.
Quá nổi bật, đến Thời Chương cũng ngây người.
"Thay giày, vào đây ngồi." Bác sĩ Tống nhận lấy đồ, đứng trước mời gọi.
Tống Phất Chi nhìn thấy Thời Chương như đang bị sốc, liền cười cười, ghé tai hắn nói nhỏ: "Nhà em là vậy đấy, Tết nhất định phải rực rỡ, rất truyền thống."
Một lát sau, Thời Chương mới hiểu rõ thế nào là "rực rỡ".
Bà giáo Vương lấy ra một cái túi thật dày, đưa tới tay Thời Chương.
Thời Chương nhận lấy, còn rất nặng.
Bà Vương vỗ vỗ tay Thời Chương, nói: "Chương con, năm nay là năm bản mệnh của con, phải mặc áo đỏ. Trừ tà tránh tai họa, bình an, khỏe mạnh nhé."
Thời Chương mở ra nhìn, áo quần giữ ấm màu đỏ, tất đỏ, khăn quàng cổ đỏ... còn có một cái quần lót đỏ.
Tống Phất Chi cười khúc khích.
"Cảm ơn mẹ."
Biểu cảm Thời Chương có chút biến hóa nhỏ, nhưng trong lòng rất cảm động.
Quà của trưởng bối rất thực tế, đầy những lời chúc truyền thống chân thành và giản dị nhất, chỉ hy vọng con cháu bình an mỗi năm.
Ba Tống lại lấy ra một cái túi nhỏ phẳng phiu, đưa cho Tống Phất Chi: "Của con."
Bên trong cũng chỉ có một cái quần lót màu đỏ, Tống Phất Chi nghiêm túc hỏi: "Tại sao của con lại ít thế này?"
"Đâu phải năm bản mệnh của con." Bà giáo Vương thản nhiên liếc y một cái.
Bà hỏi tiếp: "Hoặc là con nói xem, con muốn cái gì? Mỗi năm đều không biết tặng con cái gì, con không có sở thích nào, quà sinh nhật hay quà Tết đều khó mua."
Thời Chương ở bên cạnh nhìn Tống Phất Chi.
Không có sở thích gì?
Tống Phất Chi trả lời mẹ: "Quần lót đỏ là được rồi."
Sau khi tặng quà xong, hai ông bà vào bếp dọn món ăn, để lại hai người trẻ trong phòng khách.
"Mẹ nói em không có sở thích gì?" Thời Chương hỏi Tống Phất Chi: "Ba mẹ em không biết sao?"
Tống Phất Chi không ngờ Thời Chương sẽ hỏi vậy, "À" một tiếng.
Y cười cười: "Hai người đúng là không biết thật."
"Lúc nhỏ họ không có nhiều thời gian để ý đến em, không biết em lén đọc truyện tranh. Sau đó em học đại học ở xa, về lại thuê nhà riêng, họ cũng ít khi đến nhà riêng của em, dù trong đó có nhiều mô hình figure, nhưng họ không biết."
"Vậy à." Thời Chương gật đầu, lại nói: "Không muốn nói cho ba mẹ biết sao?"
Tống Phất Chi cười cười: "Họ già rồi. Bây giờ em đột nhiên chạy đến nói với mẹ rằng, mẹ ơi con muốn mẹ tặng truyện tranh, bà sẽ nghĩ em bị ngu đi."
Cảnh tượng này nghĩ thôi cũng đã thấy buồn cười.
"Hơn nữa ba em là bác sĩ, mẹ em là giáo viên, vốn rất truyền thống, không biết họ có chấp nhận những thứ mới mẻ này không." Tống Phất Chi nói: "Mẹ em còn từng tịch thu truyện tranh của anh đấy, học sinh Thời."
Thời Chương ho nhẹ.
"Năm đó cô giáo Vương có biết anh chơi cosplay không?" Tống Phất Chi hỏi.
"Cô ấy không biết." Thời Chương cười: "Bọn anh đều lén lút chơi ngoài trường."
Tống Phất Chi buông tay: "Anh xem, trước mặt cô giáo Vương chúng ta chỉ dám lén lút."
Bữa trưa rất phong phú, trên bàn ăn có cá có thịt, cả nhà trò chuyện rất vui vẻ.
Nhìn ra tâm tình ba Tống đang rất tốt, nụ cười trên mặt ông chưa hề tắt đi.
Trên TV đang chiếu một bộ phim truyền hình nội địa, một gia đình đang xem ảnh chụp gia đình trong studio.
Ba Tống nhìn thấy, đột nhiên nói: "Chà, Tết này nhà mình cũng đi chụp ảnh gia đình đi?"
Bà giáo Vương ném con tôm vào bát ba Tống: "Thấy gì là đòi đó."
Thời Chương có chút động lòng, vô thức ngồi thẳng lưng, hắn chưa từng chụp ảnh gia đình.
Tống Phất Chi nhìn Thời Chương, dừng một lát, nói: "Con cảm thấy nhà mình đi chụp đi! Tìm một tiệm chụp ảnh, chụp chủ đề năm mới."
Ba Tống lộ ra nụ cười chiến thắng: "Con trai nói đúng."
"Vậy được, chúng ta chụp." Bà Vương cười cười, đột nhiên nhìn về phía Thời Chương và Tống Phất Chi, ánh mắt nghiêm túc hơn: "Hai đứa, kết hôn đến bây giờ có phải còn chưa chụp ảnh cưới không?"
Hai người đều sửng sốt.
"Đúng rồi." Ba Tống cũng nói" "Không phải là cái trên giấy kết hôn đâu. Là ảnh nghệ thuật, ba và mẹ hai đứa treo trên tường phòng ngủ, lớn, có khung ảnh."
Ảnh cưới của ba mẹ, Tống Phất Chi từ nhỏ đã nhìn tới lớn.
Đó là khi ba mẹ còn trẻ, ba là bác sĩ điển trai cùng mẹ là giáo viên duyên dáng, phong cách cổ điển và thanh lịch, rất đẹp.
Tống Phất Chi: "Ừm, đúng là chưa chụp ảnh cưới..."
Thời Chương nhìn qua: "Muốn chụp không?"
Lại nói tiếp, hai người đàn ông ngoài ba mươi này chưa từng chụp ảnh chung.
Đi ra ngoài chơi chụp ảnh tự sướng gì gì đó đều là thói quen của người trẻ tuổi, hai người bọn họ lấy điện thoại hoặc máy ảnh ra đa phần là để chụp phong cảnh.
Nghĩ vậy cũng hay, Tống Phất Chi gật đầu: "Được nha."
Sau khi trở về, Tống Phất Chi hỏi Thời Chương: "Chúng ta chụp ảnh cưới thật à, có cần phải hẹn trước studio không?"
Thời Chương đang ngồi bên bàn đọc sách, nghe vậy nhàn nhạt ngẩng đầu, im lặng vài giây, sau đó ngồi thẳng dậy.
"Thật ra, anh có một ý tưởng."
Tống Phất Chi chờ hắn nói tiếp.
Thời Chương chậm rãi nói: "Studio chỉ là cung cấp dịch vụ trang điểm, chụp ảnh và địa điểm... Trang điểm, anh quen rất nhiều người làm, nhiếp ảnh, thầy Fu chắc cũng quen rất nhiều nhiếp ảnh gia, còn địa điểm, địa điểm thì nhiều lắm."
"Còn có quần áo." Đôi mắt Thời Chương lóe lên ánh sáng tinh quái: "Nếu anh không nhầm, thầy Tống đã vào tủ đồ của anh —— em thấy quần áo trong đó có đủ nhiều không?"
Tống Phất Chi dần dần mở to hai mắt.
"Bạch Tuộc." Lúc này Tống Phất Chi đã quen gọi biệt danh của Thời Chương rồi.
Tống Phất Chi cười híp mắt: "Anh không định chụp một bộ ảnh cosplay làm ảnh cưới đấy chứ?"
Thời Chương mỉm cười: "Em nghĩ sao?"
Lấy ảnh cosplay làm ảnh cưới, nghe rất không phù hợp với thế tục, cũng rất không phù hợp với tuổi ba mươi.
Nhưng Tống Phất Chi nghĩ đến cảnh tượng đó, lập tức hưng phấn hẳn lên.
Y gật đầu: "Em cảm thấy được."
Một ý tưởng nhỏ đơn giản đã thành công khơi dậy hứng thú của hai vị coser.
Một vị là đại thần đã rời khỏi giới cosplay, vị kia là tân binh vừa bộc lộ tài năng.
Hai người chưa từng có nhiều đề tài chung để nói như vậy, chẳng muốn đi đâu cả, chỉ muốn rúc vào phòng làm việc thảo luận cách chụp ảnh cưới.
Từ việc chọn nhân vật đến thiết kế bố cục, mỗi bước đều có thể trò chuyện rất lâu.
Giáo sư Thời rút ra một tờ giấy trắng từ trong một đống phương trình và minh họa thực vật, sau đó cầm bút chì, phác họa tư thế của hai người tí hon bằng diêm, nói ý tưởng của mình về bố cục.
Thực ra hầu hết các lần, Thời Chương đều đến hiện trường chụp trực tiếp, nhưng ảnh cưới thì khác, cần phải đối đãi nghiêm túc.
Giáo sư Thời vẫn đeo kính mỏng toát lên dáng vẻ nhã nhặn nghiêm túc, đường nét dưới ngòi bút mượt mà, nhưng là văn hóa rất hiện đại.
Giáo sư Thời như vậy khiến người ta cảm thấy xa lạ nhưng mới mẻ, Tống Phất Chi lặng lẽ nhìn hắn, khóe miệng mỉm cười.
Giờ khắc này, giáo sư Thời Chương và đại thần Bạch Tuộc chồng lên nhau một cách vi diệu.
Thời Chương nói nửa ngày, phát hiện Tống Phất Chi mất tập trung, dừng lại hỏi: "Sao thế?"
Tống Phất Chi cười nói: "Đại thần Bạch Tuộc trong giới đang thảo luận cosplay với em, cảm giác thật thần kỳ."
Thời Chương nhướng mày: "Được hợp tác với thầy Fu mới là vinh hạnh của anh."
Được thảo luận nhân vật và kế hoạch chụp với người cùng sở thích là một niềm vui lớn, khi người đó còn là chồng mình thì niềm vui lại nhân đôi.
Trong vài ngày, hai người đã chọn xong cặp đôi chính thức, có trang phục cần mua mới, có bộ có thể tìm thấy trong kho báu của Bạch Tuộc, có đạo cụ còn phải tự làm.
"Địa điểm chụp thì sao?" Tống Phất Chi hỏi: "Em xem qua vài nơi cho thuê nội cảnh, dịp Tết họ không mở cửa, khá muộn mới hoạt động lại."
"Anh có một ý tưởng." Thời Chương nháy mắt.
Gần đây Thời Chương có rất nhiều ý tưởng, chơi cosplay bao năm nay, dường như chưa bao giờ hắn có nhiều cảm hứng như những ngày này.
Thời Chương nói nhanh vì phấn khích: "Căn nhà anh từng ở trước đây không phải đang trống sao? Để trống cũng vô ích, chi bằng chúng ta cải tạo thành nơi chụp ảnh nội cảnh, sau này không cần đi thuê nữa, mà cạnh bên còn là phòng thay đồ, nhà mình có đủ mọi thứ, chụp đói thì ăn, mệt thì ngủ —— thế nào?"
Tống Phất Chi dần dần há to miệng.
Biến căn nhà trống thành studio nhỏ riêng, trong đó có tự do tuyệt đối, muốn chụp sao thì chụp, nghe thật là cool và sảng khoái.
Tống Phất Chi đột nhiên nghĩ: "Anh nói vậy, nhà em từng ở trước đây cũng đang để không."
Thời Chương cười: "Chúng ta cần nhiều địa điểm chụp nội cảnh vậy sao?"
"Không, không phải ý này." Tống Phất Chi cười rộ lên, có chút ngại ngùng: "Thật ra em định cho thuê căn nhà cũ, nhưng trước đây không biết anh là Bạch Tuộc, sợ anh không thích những thứ đó, nên em biến nhà cũ thành kho chứa, em để hết mô hình và truyện tranh trong đó."
"Bây giờ biết rồi, không cần giấu nữa, hả?"
Thời Chương cười, đột nhiên thực tế: "Hay là em chuyển tất cả mô hình và truyện tranh sang nhà anh, sau đó cho thuê căn nhà cũ, không để trống nữa."
Tống Phất Chi mặc dù là một giáo viên toán, nhưng luôn thiếu kế hoạch cho tài sản cá nhân của mình.
Căn nhà không ở nữa mà không đem ra cho thuê, có khác gì vứt tiền ra cửa sổ đâu.
Tống Phất Chi cảm thấy Thời Chương nói rất đúng, chính y cũng nghĩ như vậy.
Vài phút trước còn đang thảo luận cosplay, giờ chủ đề đột nhiên chuyển sang sử dụng tài sản gia đình.
Không có cách nào, người đã kết hôn chính là như vậy.
"Em thấy được đó." Tống Phất Chi liệt kê một chút: "Chúng ta hiện sống ở căn nhà này, căn của anh trước đây dùng làm căn cứ nhỏ 2D, căn của em cho thuê kiếm tiền."
Thời Chương gật đầu: "Hoàn hảo."
"Khi nào giúp em chuyển đồ qua?" Thời Chương hỏi.
Tống Phất Chi lại bắt đầu suy nghĩ về chi tiết cosplay, đáp qua loa: "Lúc nào cũng được, hôm nào tiện thì đi."
Hai người đột nhiên có rất nhiều việc phải làm, nghiên cứu trang trí studio, bố trí giới 2D, chi tiết cosplay, v.v.
Đủ chuyện bận rộn nhưng rất phong phú, tinh thần đầy hưng phấn.
Ban đầu Tống Phất Chi nghĩ cuộc sống sau hôn nhân của mình là với một giáo sư nghiêm túc đứng đắn, tôn trọng lẫn nhau, coi nhau như khách, sống bình đạm đến già.
Tuy nhiên chỉ trong nửa năm ngắn ngủi đã xảy ra quá nhiều chuyện, khiến Tống Phất Chi nhận được nhiều bất ngờ mà y không dám nghĩ tới.
Đã hơn ba mươi tuổi, Tống Phất Chi lại cảm thấy mình đang sống cuộc sống của nam chính nhiệt huyết trong truyện tranh thiếu niên.
Tràn đầy thú vị, tràn đầy ý tưởng mới, tràn đầy những cuộc phiêu lưu mới lạ bất ngờ.
Thời Chương ngồi bên cạnh Tống Phất Chi, bật loa ngoài gọi điện cho Đồng Đồng.
Đồng Đồng kéo dài giọng: "A lô ——"
Thời Chương thành khẩn nói: "Cô giáo Đồng, có lẽ lại có việc cần giao cho em rồi."
"......"
Trước đó vài ngày, khi thần binh Bạch Tuộc từ trên trời hạ phàm xuống cõi mạng, toàn bộ giới cosplay đều bị chấn động.
Đồng Đồng là chuyên gia trang điểm của Bạch Tuộc, vô số bạn bè điên cuồng nhắn tin riêng, hối cô mau chóng đến hiện trường xem Bạch Tuộc hắc hóa.
Đồng Đồng đi xem náo nhiệt, vừa nhìn thấy FuFu cô liền hiểu, chẳng trách Bạch Tuộc đột ngột xuất hiện, đây là chuyện của chồng ổng, ổng không xuất hiện mới lạ.
Người khác có thể không chắc chắn, nhưng Đồng Đồng đã đi ăn cơm chó cả đêm.
Cho nên bây giờ cô đã chai lì: "Cơm chó vị gì? Anh cứ đút đi."
Thời Chương kiềm chế nhếch môi: "Ảnh cưới, em nhận không?"
Đồng Đồng: "Cảm ơn, cơm chó ngon quá, ăn rồi."
Cô gái này thật tinh quái, Tống Phất Chi suýt nữa cười ra tiếng.
Đồng Đồng ngừng hai giây, đột nhiên nhận ra: "Ể —— vậy em có thể trang điểm cho thầy FuFu sao?"
Thời Chương: "... Đúng vậy."
"Vậy được, em nhận, việc này em nhận." Âm cuối của Đồng Đồng nhẹ hóa hư không.
Thời Chương: "Em tính làm gì?"
Đồng Đồng: "Chẳng tính làm gì cả, vua dấm Bạch Tuộc đừng phản ứng thái quá. Chẳng qua vì thầy FuFu đẹp trai hơn anh, em muốn trang điểm cho trai đẹp, anh xếp hàng phía sau đi."
Thời Chương: "..."
Tống Phất Chi nhìn sắc mặt bất ổn của Thời Chương, quyết định cứu vãn một chút, nhẹ cười nói: "Thầy Bạch Tuộc cũng rất đẹp trai, rất ưa nhìn, càng nhìn càng đẹp."
Đồng Đồng: "Ahaha, thầy FuFu cũng ở đó à! Sao anh cũng đút cơm chó cho em vậy? Bạch Tuộc có dùng súng ép anh nói anh ấy đẹp không, anh có cần hỗ trợ pháp lý không?"
Tống Phất Chi nói đùa: "Cứu với ——"
Ba người đùa cợt một lúc, Đồng Đồng đột nhiên hứng thú: "Vậy việc em nhận, là lần hợp tác đầu tiên của thầy FuFu và thầy Bạch Tuộc sao?"
Thời Chương bình tĩnh "Ừ" một tiếng: "Lần đầu hợp tác, chính là ảnh cưới mà thôi."