Bệnh viện Nhân Dân thành phố, phòng bệnh VIP.
Trước cửa phòng bệnh, mấy vệ sĩ mặc âu phục đen đứng thẳng tắp. Bọn họ dáng người dũng mãnh, gương mặt không chút thay đổi, đến kiểu tóc cũng nhất quán đều cắt ngắn nhẵn nhụi lạ thường.
Nhìn vào tình thế này, đương nhiên là vệ sĩ riêng của Hoắc Quý Ân.
Từ cuối hành lang, Hạ Tử Nhược vội vàng đi tới, người chưa lại gần liền ngửi thấy bầu không khí lạnh lẽo vô hình. Hơn nữa, mùi hăng của thuốc sát trùng gay gắt xộc thẳng vào mũi khiến cô cảm thấy choáng váng, bước chân không khỏi lảo đảo.
Vừa may Tô Khải vươn tay đúng lúc đỡ lấy cô.
Từ đại học thành phố đến bệnh viện, Tô Khải chạy nhanh như chớp, lẽ ra mất nửa tiếng chạy xe nhưng anh chỉ mất mười lăm phút để tới nơi. Anh lo Hạ Tử Nhược một mình đến gặp Hoắc Quý Ân nên một giây cũng không rời theo sát tới phòng bệnh.
Hạ Tử Nhược định nói “ cảm ơn” anh nhưng trái tim đập thình thịch sớm làm thay đổi giọng nói, lại bị bầu không khí trước mắt kích thích, một chữ cũng không thể nói ra.
Một người đàn ông trong trang phục đen, vóc dáng hơi gầy so với những người đứng ngoài kia, Hạ Tử Nhược đã từng gặp qua người này, cô nôn nóng hỏi: “ Hoắc tổng đâu?”.
Khương Bình vẻ mặt nghiêm trọng, nghiêng người đẩy cánh cửa phòng bệnh màu trắng, đáp: “ Hoắc tổng đang chờ cô ở bên trong”. Nói xong, anh ta hạ giọng căn dặn Hạ Tử Nhược một câu: “ Hoắc tổng đang nổi nóng, cô nói chuyện cẩn thận một chút”.
“ Tôi biết rồi”. Cô vội vàng gật đầu, cứng người bước vào phòng bệnh.
Tô Khải định đuổi theo nhưng vừa nhấc chân bỗng bị Khương Bình ngăn lại. Giọng anh ta không mấy hòa nhã: “ Hoắc tổng đã dặn, ngoại trừ Hạ tiểu thư, không một ai khác được phép vào đó”.
Tô Khải liếc xéo cánh tay trước người mình. Anh không nhiều lời, trực tiếp đẩy cánh tay đó ra: “ Đừng chắn người tôi”.
Khương Bình còn chưa kịp nhìn rõ mặt đối phương, đã thấy cánh tay bị kéo mạnh xuống, cản vào không khí. Cho đến khi anh ta kịp phản ứng, Tô Khải đã bước thẳng vào phòng bệnh, còn thuận tay đóng cửa.
Chết tiệt! Đó là ai vậy. Khương Bình tức giận giương mắt nhìn nhưng không thể làm gì.
Phòng VIP là một căn phòng đôi, bên ngoài là phòng khách nhỏ, bên trong mới là giường bệnh. Phòng khách không khác phòng khách sạn là mấy, trên mặt đất trải một tấm thảm mềm mại, dưới cửa sổ là bộ sô pha da màu đen, trên bàn trà còn bày một đĩa hoa quả tươi. Nếu không có mùi lành lạnh nhàn nhạt đặc biệt của bệnh viện thì mọi người sẽ không có cảm giác nơi đây là phòng bệnh.
Hoắc Quý Ân hơi nghiêng người về phía sau tựa vào sô pha, bộ âu phục hoàn mỹ trên người dường như hòa với bộ sô pha thành một khối, thâm trầm không tả nổi. Hai chân anh vắt chéo, tay buông bên ngoài chiếc ghế, thái độ lạnh lùng.
Hạ Tử Nhược nắm tay lại mới buộc mình không nhìn tới sắc mặt u ám cùng ánh mắt lạnh lùng tối tăm bức người của người đàn ông, giọng điệu của cô khẩn trương khác thường: “ Hoắc Đình Đình bị thương nghiêm trọng không?”.
Hoắc Quý Ân không đứng dậy, anh nheo mắt nhìn người đàn ông đứng sau cô trước, rồi mới đem tầm mắt quay lại Hạ Tử Nhược. Sắc mặt anh càng lúc càng lạnh: “ Chấn thương sọ não, tay phải gãy xương, bây giờ còn hôn mê. Cô nói xem, nó có bị thương nghiêm trọng không?”.
Trái tim Hạ Tử Nhược rơi “ lộp bộp”, một chút tâm lý may mắn cuối cùng cũng biến mất.
Cuộc điện thoại vừa rồi, Hoắc Quý Ân buông một câu bảo cô lập tức đến ngay bệnh viện rồi ngắt điện thoại. Hạ Tử Nhược nghe không hiểu gì cả, sau đó trên đường tới bệnh viện, cô nhận được điện thoại của em trai, lúc đấy mới kể sơ qua sự tình. Thì ra Hạ Tử Bằng lái xe máy đưa Đình Đình ra ngoài chơi, không may bị tai nạn, khiến con bé bị thương.
Hạ Tử Nhược nhanh chóng làm dịu tâm trạng phức tạp, hỏi: “ Tôi có thể thăm Đình Đình không?”.
Hoắc Quý Ân không nói gì, Hạ Tử Nhược cho là anh đã ngầm đồng ý, vì thế kéo bước chân vô hồn đi vào phòng trong. Tô Khải lúc này không đi theo mà chỉ đứng im tại chỗ.
Nằm trên giường bệnh là một cô gái trẻ, mắt nhắm nghiền, mu bàn tay truyền nước, sắc mặt tái nhợt giống chiếc chăn đắp trên người. Đây là lần đầu tiên Hạ Tử Nhược nhìn thấy bạn gái của em trai, không nghĩ lại đúng trong cảnh ngộ như vậy, tâm can của cô chấn động mạnh mẽ, vô cùng khó chịu.
Hạ Tử Nhược vội cúi mặt, lẳng lặng đi ra. Trong lòng cô rối bời, hoàn toàn không có chủ ý mở miệng, môi hơi phát run: “ Hoắc tổng, thực xin lỗi. Tôi sẽ về quản lý tốt Tử Bằng. Mặt khác, tiền thuốc men của Đình Đình, tôi sẽ trả…”. Ngoài lời xin lỗi và nhận trách nhiệm, cô không nghĩ ra đối sách nào khác.
“ Tiền thuốc men?”. Hoắc Quý Ân bật cười, cặp mắt đẹp đẽ âm u chứa đầy sự thù hằn, anh nhướn mày hỏi lại: “ Không phải cô nói có rất nhiều vấn đề không thể dùng tiền để giải quyết đấy ư?”.
Vẻ mặt Hạ Tử Nhược cứng đờ, lời này đúng là do cô nói, nhưng không ngờ người đàn ông kia nhanh như vậy táo tợn trả lại cho cô.
Ngay lúc này, cô không có gì để bác bỏ.
Hoắc Quý Ân đột ngột đứng lên, bước tới gần cô.
Người đàn ông vóc dáng cao to, gần như che khuất ánh sáng xuyên qua ngoài cửa sổ, bao phủ bóng râm lên người Hạ Tử Nhược. Vì khuất sáng, gương mặt anh mờ tối, chỉ có một tia nắng đọng trong không khí vắt ngang giữa hai người.
Hạ Tử Nhược không dám thở mạnh, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi: “ Vậy anh muốn tôi đền bù như thế nào?”.
Giọng nói trầm thấp một quãng tám của Hoắc Quý Ân lập tức xuyên qua bầu không khí đóng băng: “ Tôi đã cho cô cơ hội. Cô bảo tôi chờ một tháng, tôi cũng đã nhận lời. Nhưng bây giờ chưa quá mấy ngày, cô đã phá bỏ mọi chuyện. Sao tôi có thể tin tưởng cô đây?”.
Hạ Tử Nhược bị anh hỏi vậy, trái tim bỗng co giật mạnh một cách khó hiểu. Cô biết người đàn ông đó không phải người tốt và bây giờ anh mang thêm cho cô một nỗi sợ hãi, mà cô muốn đối phó cũng không nổi: “ Tôi…”.
“ Cô không đáng để tin…”. Hoắc Quý Ân nheo đôi mắt đầy nguy hiểm, giọng điệu sắc bén hẳn lên: “ Tôi muốn kiện Hạ Tử Bằng tội cố ý gây thương tích”.
“ Không được, anh không thể làm như vậy”. Hạ Tử Nhược suýt nữa thì phát ra tiếng gầm nhẹ, trái tim treo cao như đột nhiên bị đâm một nhát dao, nhất thời vỡ nát đầy nền đất. Người con gái rất giỏi che giấu cảm xúc bản thân, tại thời điểm này, lại bất chấp không che giấu bất cứ điều gì, cô nắm chặt cánh tay Hoắc Quý Ân, lời lẽ yếu đuối năn nỉ: “ Cầu xin anh đừng như vậy, Tử Bằng và Đình Đình yêu nhau, nó yêu con bé còn không hết, sao lại làm tổn thương con bé chứ? Nó chắc chắn không phải cố ý, tất cả đều là ngoài ý muốn”.
Người con gái kiên định như vậy bộ dạng lại có thể bày ra vẻ yếu đuối gần như sụp đổ. Cô vừa khóc vừa nói, vẻ sợ hãi nổi lên thành một lớp sương trong mắt, giống một con nhím bị rút hết gai, thương tích đầy mình.
Điều đó thực sự làm cho Hoắc Quý Ân giật mình.
Không thể phủ nhận, dáng dấp chịu thua của cô gái làm anh hết sức hưởng thụ, vẻ lạnh lùng sắc bén trong mắt anh cũng vô thức nhạt dần đi.
Nhưng Hạ Tử Nhược chưa tiêu hóa được vẻ mặt hòa hoãn của người đàn ông, chợt nghe Tô Khải im lặng từ nãy đến giờ đột nhiên mở miệng: “ Đủ rồi”. Anh một tay kéo Hạ Tử Nhược ra sau mình, sau đó không nhanh không chậm nói với Hoắc Quý Ân: “ Muốn kiện người khác trước hết phải có bằng chứng”.
Giọng điệu Hoắc Quý Ân cực kỳ khinh thường hỏi lại: “ Anh là ai? Đây là chuyện giữa tôi và Hạ tiểu thư, không đến lượt anh xen vào”.
Dáng dấp Tô Khải vẫn không chút sợ hãi, ngữ điệu cũng không quá khách khí: “ Tôi là bạn trai của Tử Nhược”.
Bạn trai?
Như chợt nhớ ra, vẻ mặt Hoắc Quý Ân vừa mới thả lỏng bỗng lạnh lại ngay. Lúc trước anh còn không ngừng suy nghĩ về vấn đề này, không ngờ đáp án tới nhanh như vậy – người con gái kia quả nhiên đã có bạn trai.
Trong thực tế, đừng nói đến Hoắc Quý Ân, ngay cả Hạ Tử Nhược cũng hoảng hốt vì danh hiệu đó. Nhưng hiện tại không phải là lúc để bối rối, rốt cuộc cô đã không lên tiếng phủ nhận.
Không đợi Hoắc Quý Ân rút lại ảo giác khác thường sinh ra trong lòng, Tô Khải đã rút từ trong túi quần kaki ra tấm danh thiếp, đưa cho đối phương: “ Nếu anh muốn kiện Tử Bằng, thì từ giờ trở đi, tôi chính là luật sư biện hộ cho cậu ấy. Có chuyện gì anh cứ đến tìm tôi, đề nghị không được đến quầy rầy Tử Nhược nữa”. Nói xong, anh liền nắm lấy cánh tay Tử Nhược, vô cùng mạnh mẽ kéo cô ra khỏi phòng bệnh.
Cửa phòng “ rầm” một tiếng khép lại, sắc mặt Hoắc Quý Ân ảm đạm không thể tả, anh cầm tấm danh thiếp xé nát, vẻ mặt uất giận oán thầm: Được lắm Hạ Tử Nhược, còn dám dẫn theo bạn trai là luật sư đến khiêu khích anh.
Khương Bình im lặng chờ ở cửa phòng bệnh sắp bị dọa đến vãi tiểu. Mới đầu anh ta nhìn thấy Tô Khải dẫn Hạ Tử Nhược đi ra, ngay sau đó nghe thấy trong phòng vang lên tiếng động, như âm thanh của đĩa trái cây bị lật đổ.
Khương Bình còn đang bị sốc bởi cơn tức giận của ông chủ, Tô Khải đã lạnh lùng hỏi anh ta: “ Hạ Tử Bằng đâu? Các người giữ nó ở chỗ nào?”.
Khương Bình một lần nữa phải đối mặt với khí thế của anh, lắp bắp trả lời: “ Không…không giữ cậu ta ở đâu cả”. Anh ta vội vàng nháy mắt về phía vệ sĩ: “ Còn không mau mang thằng bé lại đây”.
Chưa đến hai phút, một vệ sĩ mặc đồ đen túm cổ áo của Hạ Tử Bằng, dẫn cậu từ phòng kế bên sang.
Hạ Tử Bằng chán ghét gạt tay đối phương ra: “ Đừng có chạm vào tôi”.
Hạ Tử Nhược vừa thấy em trai, ánh mắt trở nên vô cùng lo lắng. Cô bước lên phía trước, vươn tay sờ trán Hạ Tử Bằng: “ Em cũng bị thương à?”.
Hạ Tử Bằng không bị thương quá nặng, trên đầu buộc tấm vải trắng, vết máu mờ nhạt rỉ ra nhưng cậu không để tâm lắc đầu: “ Em không sao đâu, vết thương nhỏ thôi”. Vừa rồi cậu bị người của Hoắc Quý Ân giam giữ, bây giờ đã được phóng thích, cậu chỉ quan tâm đến một việc: “ Đình Đình sao rồi? Em muốn đi thăm cô ấy”.
Tô Khải trả lời: “ Bạn gái em không sao, có anh trai cô ấy ở đây”. Anh thầm nghĩ muốn mang hai chị em ra khỏi nơi rắc rối này: “ Chúng ta đi trước đã, ra ngoài nói sau”.
“ Vâng”. Hạ Tử Bằng buồn bực đồng ý, sau đó cất bước.
Ba người ra khỏi tòa nhà bệnh viện, Hạ Tử Nhược bị một cơn gió lạnh thổi tới, tâm trạng hỗn loạn dần tỉnh táo trở lại.
Cô đứng trước bậc thang, hai tay ôm vai, tức giận trừng mắt nhìn Hạ Tử Bằng: “ Sao em không cẩn thận như vậy? Nhỡ Hoắc Đình Đình xảy ra chuyện, chúng ta phải giải thích với anh trai cô ấy thế nào?”.
“ Không phải em”. Tử Bằng hơi do dự, cúi đầu nói: “ Là Hoắc Quý Ân cho người theo dõi bọn em. Họ định đánh bọn em, em mới lái xe máy chở Đình Đình chạy trốn. Sau đó còn bị bọn họ đuổi theo bằng ô tô nên mới té ngã…”.
“ Em nói gì?”. Khóe mắt đuôi mày Hạ Tử Nhược nhanh chóng nhướng lên kinh ngạc.
Tô Khải đương nhiên cũng cảnh giác, truy hỏi: “ Tử Bằng, em nói thật đấy chứ?”.
“ Vâng”. Hạ Tử Bằng cáu kỉnh gãi đầu.
Tô Khải lúc này rất thoải mái, Hoắc Quý Ân tuyệt đối không được kiện Hạ Tử Bằng, anh lập tức hỏi lại một cách chi tiết: “ Sau khi bị tai nạn là ai đã báo nguy? Là ai đưa bọn em đến bệnh viện?”.
“… Đều là người của bọn họ xử lý”. Hạ Tử Bằng trả lời rõ ràng.
Lông mày Hạ Tử Nhược càng lúc càng nhíu chặt, cô có thể tưởng tượng ra cuộc rượt đuổi hết sức nguy hiểm. Cảnh tượng đó, chỉ cần nghĩ đến cô đã thấy kinh hoàng.
Mà người khởi xướng, dĩ nhiên là…Hoắc Quý Ân.
Cô không kiềm chế được nghiến chặt răng, nói: “ Tô Khải, phiền anh đưa Tử Bằng về trước. Em còn có chút việc”. Nói xong, cô liền xoay người, bước nhanh trở lại tòa nhà bệnh viện.