Ai Nói Tôi Không Biết Yêu

Chương 20




“ Cô cũng phải giúp tôi một việc”. Hoắc Quý Ân nói.

Hạ Tử Nhược đột nhiên cảnh giác, ngạc nhiên nhìn anh, ánh mắt và ngữ khí đều gần như đề phòng: “ Việc gì?”.

“ Cô giúp tôi cùng đi gặp một vị khách quan trọng”. Hoắc Quý Ân nhướng mày đáp.

Cô kinh ngạc, hỏi: “ Chuyện làm ăn của anh, tôi không hiểu gì cả”.

Đối với cô gái sắc mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, Hoắc Quý Ân không hề quan tâm: “ Cô không cần hiểu, cô chỉ cần đảm nhận việc đi cùng tôi là được rồi”.

Hạ Tử Nhược nghe ra manh mối: “ Xem ra anh chỉ cần một bình hoa đúng không?”. Không để anh có thời gian trả lời, cô nhíu mày nói: “ Chắc chắn bên cạnh anh không có ít phụ nữ, anh nên tìm người khác đi”.

Dù sao đây không phải lần đầu tiên bị người cô gái này cho nếm mùi thất bại, Hoắc Quý Ân có thể ứng đối một cách tự nhiên, anh bình thản nhắc nhở: “ Hạ Tử Nhược, cô đừng quên, cô mắc ơn tôi”.

Sắc mặt cô cứng đờ, trong đầu bỗng hiện lên lời khuyên của Tô Khải –

Người như Hoắc Quý Ân sẽ không làm chuyện không có mục đích.

Quả nhiên, anh vừa mới vội vàng giúp cô, hiện tại liền vội vã đòi lại.

Biết rõ mình bị đối phương tính kế, nhưng Hạ Tử Nhược không có cách nào để nắm bắt được người đàn ông kia. Cô thậm chí còn không biết mọi thứ do anh nhất thời nảy sinh ý tưởng, hay có dự định từ lâu: “ Hoắc Quý Ân, anh đúng là đồ vô lại!”. Cô nghiến răng nghiến lợi mắng một câu.

Dáng dấp giận dữ của cô, kết hợp với câu mắng chửi không hề có lực uy hiếp đối với Hoắc Quý Ân, nhưng lại khiến anh ngửi thấy mùi vị ngây thơ và thú vị: “ Hình như tôi không làm chuyện gì khiến cô phải chửi rủa”.

Vẻ mặt anh nghiền ngẫm khi nói ra những lời ấy, tay anh, vô cùng tự nhiên giơ lên, phủi tuyết rơi trên vai Hạ Tử Nhược. Đó là những ngón tay thon dài sạch sẽ, khớp xương rõ ràng, động tác rất nhẹ, giống như những bông tuyết bay lượn khắp bầu trời, cảm giác không có trọng lượng rơi xuống bở vai, nhưng người khác không để ý đến.

Bả vai Hạ Tử Nhược khẽ run rẩy. Cô thở sâu, kìm nén tất cả cơn sóng ở trong lòng, thay đổi chủ đề và hỏi: “Ngày nào?”. Nợ người phải trả, cô thầm nghĩ đem phiền toái này giải quyết cho nhanh.

Hình như đã sớm dự liệu cô gái không thể từ chối anh, Hoắc Quý Ân khẽ nhếch đôi môi mỏng, cong lên thành một nụ cười tuyệt đẹp: “ Ngày kia”.

Cô nhìn anh sắc mặt lộ vẻ bắt buộc: “ Được, tôi biết rồi”.

“ Ngày mai tôi sẽ bảo người mang lễ phục đến cho cô”. Anh chậm rãi nói.

Hạ Tử Nhược lắc đầu: “ Không cần, tôi có quần áo để mặc rồi”.

Hoắc Quý Ân như nhớ ra điều gì: “ Cô định mặc chiếc váy tôi gửi cho cô lần trước?”.

“ Anh gửi cho tôi?”. Hai gò má Hạ Tử Nhược vẫn siết chặt, rồi đột nhiên thả lỏng, vẻ mặt vừa tức giận vừa buồn cười: “ Anh đừng quên, cái váy ấy chính là dùng tiền của tôi để mua”. Lúc nãy anh đúng là đã nói như vậy.

Hoắc Quý Ân không khỏi cong môi: “ Cô tính toán khá rõ ràng với tôi”.

“ Đương nhiên rồi”. Bằng không người cuối cùng bị thiệt chính là cô.

Hạ Tử Nhược cởi bỏ chiếc áo khoác trên người, trả về chính chủ: “ Tôi còn phải làm việc, anh đi đi”.

Tuyết vẫn đang rơi, vừa rồi khoác áo của Hoắc Quý Ân, cô không thấy lạnh. Bây giờ cởi ra, cô bất giác rụt cổ, xoay người chạy nhanh, quay trở lại nhà hàng.

Ánh mắt Hoắc Quý Ân rơi trên bóng dáng của cô, nhất thời không chuyển, anh khẽ nheo con ngươi, giọng nói trầm thấp khinh mạn: “ Hạ Tử Nhược, ngày kia gặp lại”.

Cô bước không dừng, ngay cả khi không quay lại nhìn, cô vẫn có thể tưởng tượng khuôn mặt của người đàn ông lúc này mang theo loại biểu cảm gì– kiêu căng, trêu tức, hoặc là, một đôi mắt có chút nồng nàn mê người.

Anh đem thế giới của cô đảo lộn, luôn giữ mọi thứ trong tầm kiểm soát, đó là Hoắc Quý Ân. Hạ Tử Nhược cảm thấy ngoài anh ra, rốt cuộc cô không tìm thấy người đàn ông thứ hai không biết xấu hổ.

***

Nhân lúc Hoắc Quý Ân và Hạ Tử Nhược ra ngoài nhà hàng nói chuyện, Khương Bình tính tiền cho cả hai bàn cơm.

Anh ta đang định ra khỏi nhà hàng, tay áo liền bị ai đó kéo mạnh.

Quay lại, anh ta nhìn thấy khuôn mặt rạng rỡ của Tống Nhã, khóe miệng tươi cười nói: “ Anh là trợ lý của Hoắc tổng phải không? Vừa rồi thực sự cảm ơn anh, nếu không tôi đã thảm rồi”.

Khương Bình bao năm đi theo Hoắc Quý Ân, coi như đã nhìn thấy nhiều khía cạnh thiết yếu của xã hội, hơn nữa, có mĩ nữ đến gần, anh ta ngay lập tức trở nên ngạo mạn, vuốt mái tóc đẹp đẽ, khẩu khí hào sảng: “ Có gì đâu, chút lòng thành ấy mà”.

Tống Nhã cười càng thêm sáng lạn, cô chỉ chỉ ra ngoài cửa sổ, cúi đầu sát về phía Khương Bình, bí ẩn hỏi: “ Đúng rồi, không phải Hoắc tổng của các anh đang theo đuổi chị Hạ của chúng tôi đấy chứ? Lần trước anh ấy đến S, còn chỉ đích danh chị Hạ phục vụ…”.

Nếu là mấy hôm trước, Khương Bình khẳng định sẽ không do dự phủ nhận. Anh ta chỉ thấy phụ nữ theo đuổi Hoắc tổng, chưa từng thấy Hoắc tổng theo đuổi người con gái nào.

Nhưng hiện tại…

Anh ta bỗng không chắc chắn.

Anh ta nghiêng mặt, ghé sát tai Tống Nhã, nhỏ giọng nói: “ Gần đây ông chủ của tôi có chút khác thường, tôi sẽ quan sát xem sao”.

Lỗ tai Tống Nhã tê rần, gật mạnh đầu: “ Tôi cũng sẽ theo dõi chị Hạ”.

Để thông báo kết quả theo dõi bất kỳ lúc nào, hai người tự nhiên trao đổi số điện thoại, weibo, wechat, QQ và một loạt công cụ nói chuyện.

Nhìn Khương Bình rời khỏi nhà hàng, Tống Nhã không khỏi cảm xúc lẫn lộn.

Cô vẫn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông đó. Là đêm Giáng sinh, anh ta đến nhưng không ăn không uống, cử chỉ kỳ quái, hại cô nghĩ lầm đối phương là “ sắc lang”. Nhưng hôm nay, ấn tượng của Tống Nhã đối với Khương Bình hoàn toàn khác, anh ta vừa mới anh hùng cứu mĩ nhân, khí thế có phần điên cuồng tàn bạo, quả thực khiến trái tim cô cảm thấy dễ chịu.

***

Ngày cuối tuần, tuyết rơi hai ngày liên tục cuối cùng cũng đã ngừng. Ban ngày, bầu trời quang đãng, trong không khí ngập tràn mùi ẩm ướt của băng tuyết hòa tan hoàn toàn. Nhưng tới tối, thời tiết liền lạnh vô cùng, mặt đường bắt đầu kết băng.

Bữa tiệc của Hoắc Quý Ân được đặt vào bảy giờ tối, tại nhà hàng kiểu Pháp của khách sạn Quý Đình. Vị khách này đối với anh hết sức quan trọng, cho nên bất luận là phô trương, hay kiểu cách, đều không được qua loa.

May mà Hạ Tử Nhược làm ca sáng nên không cần xin phép, nếu không vị quan mới tiền nhiệm Phùng Thiên Tâm chắc sẽ làm khó dễ một phen.

Sau khi tan tầm, cô vội vội vàng vàng từ S về nhà để thay quần áo.

Thời tiết kiểu này, cô khẳng định không thể trực tiếp mặc váy ra khỏi cửa. Vì thế mà Hạ Tử Nhược lục tung đáy tủ lôi ra chiếc áo khoác lông thú và đôi giày cao gót. Quần áo năm năm không mặc vẫn được giữ gìn rất tốt. Lớp lông nhẵn nhụi, không dính dấu vết thời gian. Vì kiểu cách cổ điển, nên mặc dù đã vài năm nhưng vẫn không bị lỗi mốt.

Vội vã thay quần áo, sau đó trang điểm thêm, Hạ Tử Nhược mặc váy đứng trước gương –

Cách ăn mặc như vậy, khuôn mặt trang điểm như vậy, cô không còn thấy xa lạ, rồi đột nhiên nội tâm xuất hiện ảo giác.

Ngày cha vẫn còn, cô thường xuyên mặc lễ phục đi cùng cha đến tham dự các buổi gặp gỡ của giới thượng lưu. Cô gái ấy vô cùng xinh đẹp, hoạt bát vui tươi, toàn thân sôi nổi, giống như một bông hoa nở rộ, luôn là tiêu điểm của toàn bữa tiệc.

Nhưng hôm nay…

Hạ Tử Nhược sờ vào gò má được trang điểm khéo léo. Rõ ràng không thay đổi, nhưng sao cô vẫn có cảm giác không giống với trước kia.

Có lẽ, con người đã thay đổi, hay có lẽ, chính trái tim đã thay đổi.

Thu lại cảm xúc phức tạp, cô cầm túi xách, khóa cửa rời đi. Vừa lúc chiếc chìa khóa chuyển động “ răng rắc” trong ổ khóa, tiếng nói kinh ngạc từ cầu thang bỗng truyền đến.

“ Chị Hạ?”. Cô gái trước mặt, Hoắc Đình Đình gần như không nhận ra.

Chiếc áo khoác ngắn màu trắng bằng lông thú, chiếc váy liền màu đen, mi đen môi đỏ mọng. Màu sắc tương phản khéo léo khiến Hạ Tử Nhược tăng thêm phần quý phái. Nhất là chiếc váy liền được thiết kế xẻ cao tà, giấu đôi chân đẹp đẽ tỉ lệ hoàn hảo như ẩn như hiện sau làn váy, khiến kẻ khác chỉ muốn vén lên nhìn ngó.

“ Trời ạ, gợi cảm quá”. Hoắc Đình Đình nằm mơ cũng không nghĩ Hạ Tử Nhược lại có mặt như vậy. Tròng mắt cô thiếu chút nữa rơi ra ngoài: “ Hì hì, chị định đi đâu đấy?”.

“ Cùng anh trai em đi ra ngoài”. Hạ Tử Nhược đang vội, không quay đầu lại buông một câu.

“ Sao?”. Lượng tin tức quá lớn, Hoắc Đình Đình cảm thấy đầu óc mình như bị lừa đá, hoàn toàn không đủ để sai khiến.

Hai người này định hẹn hò sao?

Bóng hình xinh đẹp đáng ngạc nhiên kia nhanh chóng biến mất ở đầu cầu thang. Hoắc Đình Đình hai tay chắp trước ngực, im lặng cầu nguyện:

Anh trai, tối nay anh phải nắm cho chắc nhé!