***
Nhìn thành phẩm lộng lẫy lung linh trước mắt May và Jenes chỉ cười nhạt, hai người quay sang Tiểu Tinh nhìn cô bằng đôi mắt chờ mong nhưng đáp lại họ chỉ là nụ cười hờ hững của cô, ba người mặt đối mặt, kẻ cười người nhìn cứ thế kéo dài đến một phút sau Jenes chịu hết nổi vẻ mặt như cười như không của Tiểu Tinh, cô định lên tiếng thì tiểu Tinh đã cất giọng trước, “Hôm nay phiền mọi người rồi, ngày mai phần thưởng sẽ mang đến nhà hai người.”
Nghe xong câu nói của cô Jenes xém chút bốc hỏa, “Không phải chứ, tớ bỏ ra nửa ngày giúp cậu đến giấc ngủ lẫn bữa ăn vẫn chưa được gì, giờ cậu còn bảo đế tận ngày mai mới có phần thưởng, đùa gì vậy.”
May nghe xong cũng phải thở dài ngao ngán, cô bước lên vỗ nhẹ vai Jenes đang lên cơn rồi chán nản kéo Jenes đi, giọng nói bất cần đời mang theo sự mệt mỏi vang vọng khắp ngoi biệt thự rộng lớn, “Được rồi, mai nhớ gửi nó qua nhà tớ đấy.” Nói xong bóng dáng hai người cũng khuất sau cánh cửa rộng lớn, âm giọng bất mãn của Jenes dù đã đi xa nhưng vẫn còn vang khe khẽ quanh ngôi biệt thự mãi sau mới dứt.
Tiểu Tinh nhìn hai người rời đi trong lòng yên bình cũng nổi lên chút bất an khó hiểu nhưng cảm xúc ấy nhanh chóng được cô giấu đi, “Bác Kiều.”
Giọng nói bât ngờ của cô vang lên khiến bác Kiều giật mình, ông nhanh chóng tĩnh tâm đi đến phía sau cô cúi người cung kính, “Vâng.”
“Hôm nay liệu anh ấy có về đây không ạ?” Cô hỏi thế, ánh mắt nhìn ra cổng có chút chờ mong, nhìn biểu cảm ấy của cô lão quản gia bỗng thấy nghẹn lời, ngay cả bản thân ông cũng chẳng biết khi nào thiếu gia sẽ về vì ngày thường thiếu gia rất hiếm khi quay về Tĩnh Thiên, nhưng ông không biết liệu anh sẽ quay về không khi phu nhân ở nhà chờ.
Nhận ra vẻ lúng túng của ông, cô chỉ cười rồi thay ông gỡ bỏ câu hỏi vốn không xác định được câu trả lời, “Cháu đói rồi, mình vào ăn cơm thôi.” Nói rồi cô cất bước đi vào trong, người hầu thấy cô như thế cũng chỉ biết nhìn nhau, dù là lần đầu tiên gặp cô nhưng trong lòng họ cô đã chiếm một vị trí còn quan trọng hơn cả thiếu gia, họ yêu quý cả hai người và thực tâm cầu phúc cho cả hai đều được hạnh phúc bên nhau.
Mọi người trong phòng bắt đầu cũng lật đật đi theo sau cô vào chuẩn bị bữa tối. Bữa ăn thinh soạn được bày đầy trên bàn, Tiểu Tinh nhìn bàn ăn nhìu đến ngập mặt phía trươc thì trở nên ngao ngán, bao nhiêu cảm giác đói bỗng biến sạch sành sanh, cô cười gượng nhìn ddasm người hầu cùng quản gia đang nghiêm trang đứng yên vị ở phía sau, “Mọi người có thể ngồi ăn cùng tôi được không ạ?”
Giọng nói khách khí pha chút ngượng ngùn của cô làm cho ai nấy đứng trong phòng ăn đều giật mình lo sợ, quản gia lúng túng lên tiếng, “Thưa thiếu phu nhân như thế không đúng lệ cho lắm ạ.”
Tiểu Tinh hoàn toàn chẳng để tâm đến lời nói của quản gia, cô phẩy phẩy tay với mọi người, “Mọi người mau đến đây ăn cùng tôi.”
Nụ cười thân thiện cùng giọng nói ngọt ngào như lời mời gọi lý tưởng, nhưng lại khiến cho ai nấy trong phòng đều phải lo sợ, thấy không ai nhúc nhích cô vờ nhìn mọi người bằng đôi mắt tủi thân, “Mọi người không thích ăn cùng tôi sao? Mọi người ghét tôi lắm sao?”
Đôi mắt buồn tủi pha thêm vài nét đau lòng của cô lập tức thu được phản ứng, ai nấy nghe xong đều sợ run cầm cập lập tức lên tiếng phủ nhận, “Không không ạ. Chúng tôi rất quý người.”
Bộ dáng lúng túng, nửa kiên dè nửa sợ hãi của mọi người làm cô bật cười, “Vậy qua đây ăn cùng tôi.”
Thấy cô kiên quyết như thế, mọi người đưa mắt nhìn nhau rồi răm rắp nghe lời cô, lần lượt từng người ngồi ngay ngắn vào bàn, nhưng bầu không khí ngượng ngập bao trọn cả phòng ăn, không khí ngộp ngạt đến đáng sợ, không ai dám cầm đũa hay động đậy gì.
Ai ai cũng cứng ngắt nên cô liền xoa dịu phần nào nỗi lo trong lòng họ, “Không sao đâu, mọi người cứ tự nhiên, ở đay chỉ có tôi và mọi người, sẽ không sao đâu.”
Có một người lấy hết dũng khí cất tiếng lên e dè hỏi, “Thực sự chúng tôi có thể ăn sao?”
“Dĩ nhiên, nào, mời mọi người ăn cơm.” Tiểu Tinh tự nhiên cầm đũa bắt đầu dùng cơm, mọi người thấy vậy cũng bắt đầu ngập ngừng cầm đũa bắt đầu ăn, bầu không khí từ đó cũng dần tự nhiên hơn.
Trong khi đó, tại một nhà hàng sang trọng đang tổ chức một buổi tiệc, bóng dáng người đàn ông cao lớn thẳng tắp đứng ngay ngắn tao nhã tiếp chuyện với các thương nhân đứng tuổi trông già dặn nhưng lại tỏ vẻ lấy lòng người đàn ông này.
Anh chán nản chỉ nói vài lời rồi từ chối khéo, bóng dáng thẳng tắp nhưng nhìn kỹ sẽ nhận ra sự chán nản khó nắm bắt. Anh vừa định rời khỏi buổi tiệc thì bỗng bị một bàn tay trắng nõn ôm lấy cánh tay anh, thân hình đầy đặn của người phụ nữ không gọi cũng tự nguyện dán chặt vào tay anh mà õn ẹo chà sát.
Mùi nước hoa quyến rũ nồng nặc sộc vào mũi anh làm đôi mày kiếm khẽ nheo lại tỏ vẻ không vui, anh cúi xuống nhìn người phụ nữ tô son phấn dày cả tấc đang kệ cận gương mặt mình mà lòng không khỏi chán ghét thế nhưng anh vẫn không hất tay cô ra, vẫn nhẫn nhịn nhìn cô.
“Lương, anh thật là, lâu vậy sao lại không kiếm người ta, em nhớ anh lắm đấy.” Cô gái cố dựa vào người anh, tự ý đem cả bộ ngực đầy đặn của mình cọ sát vào lòng ngực rộng rãi của anh mà ẹo qua ẹo lại như động vật không xương sống, đôi môi đỏ mộng hơi chu ra tỏ thái độ bất mãn, đôi tay thì không ngần ngại vuốt ve khắp người anh muốn khơi dậy dục vọng vốn có của đàn ông trong anh.
Chỉ là cô ta không biết anh vốn chẳng có chút phản ứng sinh lý nào, ngược lại còn thêm vài phần phản cảm. Anh cố lục lại trong ký ức mơ hồ của mình về hình bóng của cô ta những mãi cũng chẳng thể nhớ cô ta là ai. Anh giơ cánh tay lên định đẩy cô ta ra, nhưng một vật phản quang phản lại ánh sáng của ánh đèn trong buổi tiệc khiến anh hơi chói mắt, nâng tầm mắt nhìn lên bàn tay trái tự lúc nào lại hiện lên chiếc nhẫn ngay ngón áp út.
Ngay lúc này anh mới nhớ ra một điều, anh đã kết hôn, kết hôn với một người phụ nữ có gương mặt giống y như người mà anh đã từng yêu từ rất lâu, rất lâu về trước. Người anh yêu sâu sắc và cũng bị người đó tổn thương sâu sắc.
Đôi mắt thăng trầm từ khi nào trở nên sâu thẩm hẳn, ánh mắt lạnh lẽo đến thấu xương, bàn tay tính hất cô gái trong lòng ra cũng dừng lại rồi hạ xuống ôm lấy người phụ nữ trong lòng đangngọ ngậy đủ kiểu để khơi gợi dục vọng trong anh.
Anh còn nhớ, ngay sáng nay, nụ cười cô dành cho anh ngay tại hôn lễ ấy rất tươi tắn đầy sức sống, nụ cười không hề nhuốm đau buồn hay bất cứ thứ gì, vô cùng tự nhiên, vô cùng ngọt ngào và cũng ấm áp, nhưng càng tươi sáng bao nhiêu thì anh càng muốn phá hủy nó bấy nhiêu. Nụ cười ấy, khi xưa anh cũng từng trông thấy, nụ cười ấy, khiến anh căm hận đến tận xương tủy.
***