***
Trên suốt quảng đường đi Tiểu Tinh rơi vào trạng thái hoàn toàn tĩnh lặng, không cười, không nói, chỉ yên lặng nhìn ra ngoài cửa kính xe ngắm từng cảnh vật bay vun vút bên ngoài, không gian yên ắng đến mức khiến vị quản gia và bác tài xế lâu năm phải tò mò liếc mắt nhìn cô đến mấy lần.
Trông gương mặt cô thanh thản nhưng lại khiến người khác không nỡ lòng phá đi. Khi chiếc xe dừng trước một căn biệt thự cách biệt hoàn toàn với đô thị phồn hoa, Tiểu Tinh mới có chút phản ứng, cô đưa tay xoa nhẹ cần cổ đau nhức, rồi từ tốn đưa tay mở cửa xe.
Đối diện với cô là một căn biệt thự màu trắng được xây theo kiến trúc Tây Âu, con đường dẫn đến cổng chính được lót sỏi đủ màu xung quanh có cây cối bao bọc khiến người nhìn như lạc vào cõi thần tiên. Tĩnh Thiên, tên ngôi biệt thự là thế, tên sao thì cảnh vật thế, yên tĩnh như trời.
Cô hơi mím môi nhẹ nhàng đi vào trong biệt thự, hàng hai người hầu như nhận được thông báo lập tức mở cổng đứng thành hai hàng chừa lối đi bằng sỏi đầy màu sắc cho cô ai ai cũng nghiên người cúi chào đồng thanh, “Thiếu phu nhân, chào mừng người vào nhà.”
So với sự nồng hậ phô trương thì cô chẳng có bất cứ cảm xúc nào chỉ nhẹ nhàng gật đầu rồi quay sang quản gia cười, “Bác Kiều, có phải sau này cũng không trịnh trọng thế này đâu phải không ạ?”
Một câu hỏi phép tắc lịch sự thê đấy nhưng mang đủ hàm ý không cho phép từ chối, quản gia chỉ biết bất lực mà cúi đầu nói, “Nếu cô Tiểu Tinh không thích thì sau này sẽ không như thế nữa ạ.”
Trẻ lễ phép, già cung kính, khiến cho trong lòng người hầu đang có mặt ở đây có chút hiếu kỳ về thiếu phu nhân đương nhiệm này, thế nhưng chẳng ai dám nhúc nhích làm chuyện ngu xuẩn gì, ai nấy đều nghiêm trang thái độ cung kính vẫn hoàn cung kính. Thấy thái độ ai cũng căng thẳng thì cô cũng chỉ thờ ơ bước đi, khi đi hết con đường sỏi cô hơi quay người lại đan hai tay tao nhã thẳng người cúi đúng một góc chín mươi độ kèm theo giọng nói trong trẻo không cao ngạo nhưng chân thành từ tận đáy lòng, “Sau này tôi sẽ làm phiền mọi người nhiều rồi.”
Khi đứng lại thẳng người cô chỉ cười trên bao nỗi kinh ngạc của người hầu lẫn quản gia, cô lơ sạch hết mọi thứ vẫn tao nhã dịu dàng tiếp tục chuyện mình cần làm, “Tên tôi là Thiên Thảo Tiểu Tinh, à thật ra nếu chỉ có tôi và mọi người thì không nhất thiết phải giữ phép tắc đâu ạ, mấy thứ đó không cần thiết, điều tôi muốn là hy vọng mọi người có thể xem tôi như một người bạn thậm chí là gia đình của mọi người. Điều cuối cùng là yêu cầu đầu tiên đối với mọi người khi tôi bước vào nhà, tôi muốn mọi người gọi tôi là Tiểu Tinh.”
Sau khi tuông nguyên tràn dài thường thượt ra cô liền quay người cất bước vào trong, để mặc phía sau có bao đôi mắt tò mò, bao đôi mắt kinh hãi pha chút vui mừng của người hầu, trong lòng ai cũng có cảm giác vui mừng khó tả. Người hầu và chủ có thể xem nhau như gia đình sao? Đáp án là có thể, vì đó là lời của thiếu phu nhân đã yêu cầu.
Trong số đám người còn ngẩn ngơ cố tiếp thu lời nói dài dăng dẳng của Tiểu Tinh thì vị quản gia trung niên hồi hồn nhanh nhất, ông lập tức nhanh chân bước theo sau Tiểu Tinh vào trong.
Ngôi biệt thự lớn bao la, vừa đặt chân vào phòng khác đập vào mắt cô là chiếc bàn kiếng đen đặt trên thảm màu đen tuyền, ghế sô pha dài màu xám trắng đặt sau chiếc bàn và bên trái bàn. Bên tay trái được lắp kính hoàn toàn, kính trong suốt kéo dài một vùng rộng lớn bên tay trái, rèm cửa màu trắng mỏng kèm theo rèm màu nâu sẫm đậm. Tường bên phải được lót gạch men nâu nhạt kèm theo màng hình tinh thể lỏng đen được âm hẳn vào tường, những hoa văn đơn giản bao quanh khiến người nhìn thấy không xa xỉ, đơn giản lại thanh cao.
Giữa trần nhà có treo bóng đèn thủy tinh xõa xuống lung linh trong ánh sáng, đặc biệt ngôi nhà còn thiết kế thêm một gác lửng ngăn chia phòng khách hoàn toàn, sau phòng khách là phòng ăn, nhà bếp, cầu than lót men nâu sẫm như gỗ, tay cầm làm bằng gỗ bóng cố định bằng tấm thủy tinh, phần gác lửng cũng được tấm thủy tinh chắn như lang cang chắn ngăn cách phòng khác ra riêng biệt, theo góc nhìn từ trên cao có thể thấy toàn bộ khung cảnh dưới phòng khách.
Trên gác lửng, bên phải vẫn là cầu thang nối típ lên tầng một, còn bên trái được ngăn cách bởi cánh cửa thủy tinh đục viền gỗ đen, đơn giản, theo lời của quản gia thì đây là phòng làm việc của Bạc Lương chiếm gần nửa gác lửng, phòng làm việc không có vách ngăn với phòng khách, nên từ trong phong vẫn có thể quan sát được mọi hoạt động bên dưới một cách rõ ràng.
Tầng một chính là phòng ngủ, giường đôi màu trắng tinh nằm ở giữa, tủ nhỏ đặt hai bên giường, bên tay phải có bàn trang điểm khá đơn giản nhưng nếu người tinh mắt sẽ nhận ra được làm từ gỗ quý rất giá trị, tay trái vẫn là cửa kính dài tới chân, rèn trắng mỏng và rèm nâu sẫm dày, phòng ngủ còn tách thêm phòng tắm, phòng thay đồ, phòng quần áo, vân vân.
Ngôi nhà từ đầu đến cuối chỉ thuộc tong màu tối lạnh lẽo nhưng lại tràn ngập ánh sáng. Tiểu Tinh đánh giá ngôi nhà một chút, cô khéo léo đuổi người hầu và quản gia ra ngoài để lại mỗi mình cô trong gian phòng ngủ rộng lớn. Cầm điện thoại bấm một dãy số mà cô đã thuộc nằm lòng từ lâu, bấm gọi thì sau vài giây giọng nói trầm ổn lạnh lẽo từ bên kia vang lên.
“Em muốn thay đổi toàn bộ nội thất của biệt thự này, có chỗ nào em không thể chạm đến không ạ?” Giọng nói cô nhẹ nhàng ngân nga như tiếng chim hót, ngọt ngào hơn cả đường mật, ai nghe cũng có chút mê mẫn, nhưng trong đó không có Bạc Lương anh.
“Không được chạm tới phòng làm việc tôi, còn lại tùy cô.”
“Thế vườn hoa? Có thể thay đổi toàn bộ cây?”
“Tùy cô.”
“Vâng cảm ơn, em không phiền anh làm việc nữa... “ Cô còn chưa nói hết câu thì đối phương đã thẳng tay cúp máy để lại cho cô những tiếng tút tút lạnh lẽo. Tuy anh đối xử lạnh nhạt như thế nhưng cô vẫn nở nụ cười, sau đó bắt tay vào việc dọn đồ đạc.
Cô bỏ thời gian một ngày trời để trùng tu toàn bộ ngôi biệt thự. Trên bàn ở phòng khách được đặt một lọ hoa diên vĩ được cắm vào tỉ mỉ, tấm kính ở phần tay cầm cầu thang được cô dùng một loại mực chuyện dụng khéo léo vẽ trang trí nhẹ xung quanh viền chạy dài lên, những hoa văn đầy màu sắc nhỏ nhắn được cô tỉ mỉ viền từng nét dù có lau chùi cách mấy cũng sẽ không bị phai. Cô đều vẽ lên mỗi góc tường mỗi cạnh đều không hề bỏ qua. Đúng lúc này thì bên ngoài có tiếng than thở của một người phụ nữ, giọng nói mang đầy vẻ khó chịu vang vọng cả ngôi biệt thự, “Selena, cậu thật quá đáng, mới sáng sớm thế này mà gọi tớ tới đây làm việc tạp vụ khiên đồ, đúng là ác độc.”
Tiểu Tinh đang chăm chú vẽ bị giọng nói bất ngờ thì hơi giật mình, tay đang cầm dụng cụ nhanh chóng rụt lại để không bị hỏng nét vẽ thế nhưng vẫn vô tình quẹt một đường nhỏ, nhìn nét vẽ lỗi trên tấm kính cô hơi bực bội liếc mắt nhìn cô gái hung hãn bước vào mặc kệ đám người hầu ra sức ngăn cản. Cô gái giậm chân bành bạch dừng trước mặt Tiểu Tinh, cô chỉ ăn vận mỗi áo thun trắng quần jean xanh không trang điểm, tóc thì lòa xòa rối bù trông như bị người khác quấy rối giấc ngủ rồi lại gấp rút đến mà không kịp sửa soạn.
Tiểu Tinh nhìn ra ngoài trời, mặt trời vốn nắng dịu từ sớm mai đã chuyển sang đứng bóng tự khi nào, cô lại liếc mắt nhìn cô gái lôi thôi trước mặt thở dài một hơi, “Jenes, mặt trời đứng bóng rồi thế mà cậu chỉ vừa mới thức?”
Jenes giận dữ giậm chân, gương mặt trắng nõn cau có, “Gì chứ cậu có biết một giờ sáng nay tớ mới được đặt lưng xuống giường không, đã thế cậu còn dựng người ta dậy bảo lập tức tới phụ cậu trang trí nhà cửa, đúng là tàn nhẫn.”
Tiểu Tinh cũng chẳng mấy quan tâm lại tiếp tục vẽ những đóa hoa nhỏ trang trí, tiện thể điềm nhiên ra lệnh, “Cậu may vài hoa văn lên rèm cửa đi.”
Jenes suýt tức đến cắn lưỡi, cô liếc mắt nhìn thì cả người liền cứng đơ, một, hai, ba,... Tận bốn rèm cửa ở phòng khách, cái nào cũng cao gấp hai lần cô cộng lại. Cô khẽ nuốt khan quay sang Tiểu Tinh đang châm chú vẽ lắp bắp hỏi, “Tổng... Tổng cộng có bao nhiêu cái thế?”
“Toàn bộ ngôi biệt thự có bốn cái ở phòng khách, tức hai trắng mỏng hai nâu dày, thư phòng một cái, phòng ngủ hai mỏng hai dày, tổng cộng chín rèm cửa.” Jenes nghe xong liền hoa mắt ù tai chóng mặt, tận chín cái. Nhưng không chờ cô sốc xong Tiểu Tinh liền mở đường cứu nguy cho cô, “May đã phụ cậu hết năm cái rèm ở trên lầu rồi, phần còn lại dành cho cậu, xong nhanh tớ sẽ cho ăn một bữa cơm.”
Vừa nghe xong câu nói của cô, mắt Jenes liền phát sáng. Được ăn, làm xong bốn cái này sẽ có cơm ăn, cô hơi liếm môi xong liền chạy như bay ra ngoài, sau đó chạy vào trên tay còn cầm theo bàn máy may tân tiến. Cô bẻ khớp tay rồi cười nguy hiểm với màn cửa lẩm bẩm, “Xử mày xong tao sẽ được no bụng, vì bữa ăn, bất chấp. Nên mày ngoan một chút để tao trang điểm mày.”
Người hầu nhìn thấy có hơi rùng người, ai nấy đều nhanh tay lẹ chân tháo rèm xuống rồi đưa tới trước mặt Jenes. Trong khi cô đang hì hục ngồi là thì trên lầu, một cô gái mặc quần bò đen, áo thun hồng nhạt rộng cầm theo hộp dụng cụ màu đen thong dong bước xuống, mái tóc vàng óng kèm theo đôi mắt xanh dương nhạt luôn ánh lên nét lém lỉnh, tinh anh, nét đẹp cô kết hợp giữa Âu Á kèm theo trang phục đơn giản nhưng hợp thời trang khiến cô thêm phần rạn ngời.
Cô gái nhìn thấy Jenes đang bừng bừng khí thế mà vật lộn với rèm cửa thì sững người nhìn ra ngoài trời rồi bật cười, giọng cười ngọt ngào lọt vào tai Jenes làm cô giật mình theo phản xạ quay lại, đập vào mắt là người cô gái lai Âu Á đang ôm bụng ngồi lên cầu than mà cười nghiên ngã bất chấp hình tượng, “May, con gái thì nên tao nhã lịch sự chút, cậu làm thế thật mất hình tường con lai Âu Á cao quý của mình đấy.”
May khúc khích nhìn Jenes đang cau mày khó chịu, “Gấu trúc, đêm qua đột nhập nhà dân chôm chỉa được gì rồi, vẻ mặt cậu trông quá thảm hại.” Jenes bị người khác chọc trúng chỗ đau liền tức giận liếc xéo cô rồi ngoan ngoãn tiếp tục nhiệm vụ được giao. May thấy cô ngoan đột xuất liền quay sang nhìn Tiểu Tinh đang chăm chỉ vẽ từng nét lên tường như đứa trẻ thì liền ngộ ra.
May chỉ lắc đầu bất lực lẩm bẩm, “Thì ra tâm hồn ăn uống cao quá thì luôn bị lợi dụng triệt để. Chậc, đời ai lại nghĩ nhà tạo mẫu nổi tiếng lại phải hạ thân ngồi trang trí rèm cửa để kiếm bữa ngon. Thế giới đúng là càng lúc càng loạn.”
***