"Tiểu Uyên, Tiểu Uyên!"
Giọng nói gấp gáp của Sở Tranh vang lên bên tai, Phù Uyên choàng tỉnh.
Trước mắt y tối đen như mực, nhưng dựa vào cảm giác cùng tiếng gió mưa bị ngăn trở thì y vẫn đoán ra được mình và Sở Tranh đang ở trong một căn phòng.
Cả hai ngồi bệt dưới sàn, dựa lưng vào một vách tường.
Phù Uyên nằm gối đầu lên đùi Sở Tranh, dẫu bên ngoài là tiếng mưa to sấm sét nhưng Phù Uyên vẫn loáng thoáng nghe thấy tiếng hít thở khó khăn của đối phương.
Y còn ngửi được mùi máu tươi tanh nồng xen lẫn hương thơm hoa cỏ, giật mình ngồi dậy.
"Sư tôn! Ngươi bị thương rồi..."
"Suỵt...!Nhỏ...!Nhỏ tiếng thôi." Sở Tranh nói rồi túm lấy bàn tay Phù Uyên, nắm chặt lại: "Tiểu Uyên, đừng sợ.
"Nhưng...!Không được! Ta đưa ngươi ra ngoài tìm y quán." Phù Uyên lo lắng đến run giọng.
Sở Tranh thều thào đáp: "Đừng...!Vô ích thôi.
Không ra bên ngoài Huyền Vũ cung đâu.
Ngươi...!ở lại với ta lần cuối đi.
Ta..."
"Sở Tranh! Đừng nói nữa." Phù Uyên cuống hết cả lên, vội vươn tay che miệng đối phương.
"Đừng nói nữa..."
Sở Tranh hơi mấp máy môi, đang định nói tiếp thì bỗng dưng ở đâu bên ngoài lại vang lên tiếng kêu gào thảm thiết hệt như lúc ban nãy Phù Uyên nghe thấy.
"Tiểu Uyên...!gọi sư tôn...!Đời này...!vi sư...!rất vui khi gặp được ngươi." Giọng điệu Sở Tranh yếu hẳn đi.
Phù Uyên: "Đừng nói nữa, ngươi không thể có chuyện gì được..."
Y quýnh lên, không để ý đến Sở Tranh ngăn cản nữa mà tìm trong túi áo ra một viên dạ minh châu to tướng tỏa ánh sáng trắng mờ mờ, soi đến trước mắt Sở Tranh.
Vừa nhìn rõ bộ dạng của Sở Tranh hiện tại, nước mắt trong hốc mắt Phù Uyên không kiềm nổi mà rơi xuống như mưa.
Khắp người Sở Tranh đều là vết thương do đao kiếm gây ra, máu tươi hòa lẫn vào y phục đen gần như không thấy dấu vết.
Gương mặt thanh tú có phần non nớt ngày thường nay loáng thoáng vết thương trắng bệch như giấy, tròng mắt ngập tràn tơ máu nhìn mà thấy sợ.
Tiếng kêu gào đau đớn lại tới gần hơn, những bước chân sàn sạt trên hành lang ngày một rõ ràng.
Tình thế cấp bách nhưng Phù Uyên không thể nào để ý nổi nữa, trong mắt y đều là hình ảnh Sở Tranh bị thương đầy mình.
"Đừng khóc..." Sở Tranh đau lòng ráng sức quay qua ôm lấy Phù Uyên, bình tĩnh dặn dò: "Đây là ảo cảnh chồng chất lên Huyền Vũ cung.
Oán hồn của Huyền Vũ vẫn còn...!ở ngoài kia...!sẽ...!tìm thấy chúng ta.
Sư tôn không...!không thể bảo vệ ngươi đến cùng...!chỉ có thể giao lại cho...!cho ngươi những thứ này."
Bàn tay lạnh lẽo của Sở Tranh đưa qua, mấy vật phẩm to nhỏ liền xuất hiện trên tay Phù Uyên.
Phù Uyên không nhìn những thứ đó, chỉ đau lòng thủ thỉ: "Sở Tranh!!! Ngươi giao những thứ này cho ta có ích gì chứ? Ta...!Không có ngươi làm sao ta thoát được hả? Không được...!Ta phải đưa ngươi đi tìm y sư!"
Phù Uyên toan đỡ Sở Tranh, nhưng với sức lực thân thể mười tuổi của y, làm sao có thể lay động được người trưởng thành cơ chứ?
Đúng lúc này, một tiếng rít gào dữ tợn vang lên, cửa phòng bật mở, một luồng gió mang theo hơi thở tanh tưởi lạnh lẽo ập vào trong phòng.
Một bóng "người" vận y phục dài lê thê đang di chuyển ngược sáng.
Gã kéo lê theo một thanh trường kiếm phía sau khiến cho sàn nhà phát ra những tiếng ma sát ê răng.
Là Huyền Vũ, hay nói cách khác là thần hồn của gã hóa điên.
"Uyên...!Chạy đi!"
Phù Uyên thật không hiểu vì sao một người sức cùng lực kiệt tưởng chừng đã buông xuôi đến nơi như Sở Tranh lúc bấy giờ vẫn còn có thể vực dậy một lần nữa.
Nam nhân ấy dẫn linh khí kết thành một cấm chế trói buộc quanh thân oán linh, sau đó đẩy Phù Uyên về hướng về phía cửa, rồi gục xuống ngay tắp lự, không rõ sống chết.
"SỞ TRANH!!!" - Phù Uyên gần như là quỳ xuống trước thân thể lạnh như băng của Sở Tranh, đau đớn gào lên.
Tiếng oán linh giãy giụa gào thét vẫn đang phát ra không ngớt, nhưng Phù Uyên không hề để tâm.
Y bỗng dưng bình tĩnh đến đáng sợ.
Sau khi xác nhận Sở Tranh vẫn còn chút hơi tàn yếu ớt thì lập tức nhắm mắt lại lẩm nhẩm: "Thiên đạo! Thiên đạo đâu? Ngươi ra đây cho ta!"
...!
* Tác giả có lời muốn nói: Ngược tí rồi rải đường (nhựa) (¬‿¬)
29/11 cập nhật chương tiếp theo, có sẵn rồi không phải Tiểu Ngũ nói chơi chơi đâu nhá -.
-.