Ai Nói... Sát Thủ Không Biết Yêu?

Chương 8




Giờ ăn trưa, Sky vẫn nằm gục trên bàn, mãi đến khi bụng phát tín hiệu.- Ah~~~ Đói :

"Bộp"

- Nè, ăn đi!- Sandy vứt một cái bánh vào mặt hắn, thản nhiên nói

-Ồ ☻☻☻- Hắn gật đầu, mở ra ăn ngon lành. Sandy nhìn Sky vẻ dò xét rồi thắc mắc:

-Này, cậu là chó hay là người đấy?

-Hả? Sao tự nhiên lại gây chuyện thế?- Hắn càu nhàu đáp, đưa tay quệt qua đôi môi đang dính chút kem.

-... Grrr...Sao cả câu cảm ơn cậu cũng k biết nói vậy? Hả?

-Cảm ơn...?

-Ừ, cảm ơn!

-Tôi chưa từng nói câu đó!- sky cắn thêm 1 miếng bánh, mặc nhiên nói

-Hả? Thật sao? Uhm... nghĩ lại cũng thấy cách giao tiếp của cậu rất lạ...

-Ờ.

-Có vấn đề gi à?

-Ờ.

-Là gì?

-Ờ...

-Gì?

-À...k , tôi k tập chung lắm.-Sky như vừa sực tỉnh- Uhm... thực ra cũng k có gì, chỉ là ít giao tiếp thôi, Tiếng Việt hơi khó.

-Khó? Lúc trước cậu ở đâu vậy?- Nó nhíu mày

-Mỹ, cô cũng vậy, nhỉ?

-Uhm...- Bỗng dưng, Sandy cảm thấy hơi bất an.

-Hồi trước bên đó có mấy vụ lộn xộn lắm, lại có 2 cái băng nhóm sát thủ gì đó nổi tiếng lắm nên bố mẹ mới bắt tôi trở về Việt Nam....Chết tiệt !!! Đang dở việc vậy mà...-Hắn kể

-Dở việc gì?

-K phải nói rồi sao? Tôi cx có 1 công việc chính như cô mà?-Hắn lại hơi cúi mặt xuống vòng tay, chỉ để lộ lại cặp mắt phượng màu huyết sắc nhọn mà mỗi khi nhìn vào, Sandy đều cảm thấy có gì đó thật bí ẩn...

-....Uhm....Phải....

Sky ngước mắt, nhìn cô gái đang trầm ngâm một lúc, rồi lên tiếng:

-Nè, lại đây!

-?- Sandy tiến dịch đến... Sky kéo nó lại gần, hôn nhẹ lên má nó, thì thầm:

-Hẹn hò với tôi đi!

-Tại sao?- Sandy vội lùi ra, lấy tay lau vết hôn trên mặt.

-Tôi thích vậy!

-Nhưng tôi không thích!

Sky nghe nó nói , mỉm cười tiến đến, vén nhưng sợi tóc trước mặt nó lên, giọng nói vẻ độc chiếm:

-Cái gì tôi thích sẽ là của tôi!

-Tôi cũng vậy, cái gì tôi k thích thì tôi sẽ bỏ đi, hoặc làm nó không-tồn-tại!-SAndy nói, ánh mắt lóe lên màu xanh lam đặc trưng.

-Để rồi xem. Tôi với cô, cá cược nhé?

-...Nói xem

-Nếu trong vòng 2 tháng, tôi khiến cô thích tôi thì tôi sẽ được biết công việc chính của cô là gì, còn nếu tôi thua...

-Thì đừng bao giờ để tôi thấy cậu nữa!- Sandy ngắt lời.

-..Được!

***************************************

-Anh, em cần anh giúp!

-Có chuyện gì, Sandy?-Đầu dây bên kia đáp, giọng lạnh như băng

- ANh về Việt Nam được k?

-...Được, ngày mai nhé!

-Vâng, à, anh tìm hiểu cho em thông tin lý lịch của người này nhé?

-Ồ, ai có thể làm cho công chúa của anh xúc động vậy?

-Anh! Không có mà, em sẽ gửi tin cho anh sau nhé, bye anh!

-Uhm...

Người con trai đó cụp máy, một lúc sau , màn hình điện thoạt sáng lên:

"(1 tin nhắn mới từ 'Em gái')

Tên:Hàn Vũ Phong

Có vẻ hắn có gì đó rất đặc biệt, anh giúp em nhé?

Sandy Kied"

Anh ta nhìn tin nhắn, khẽ nhếch môi mỉm cười.

Tấm màn mỏng màu trắng khẽ đung đưa, 1 tia nắng bên ngoài chiếu vào, làm đôi mắt màu xanh lam càng thêm rực rỡ....

Hàn- Vũ- Phong!

Hết

* * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * ** * * * ** * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *