Ai Nói Nam Nhân Không Thể Làm [Mẹ]?

Chương 22: Hình dáng của hạnh phúc




“Thế nào, cửa nhà mình mà cũng không chịu tiến vào,” Tiêu Trí đứng ở trong phòng buồn cười nhìn gia khỏa đang bấu ở trên khung cửa, “Em thế này định đi đâu, là muốn bị hàng xóm vây xem à?”

“Anh anh anh phải bảo đảm không được tiến hành bất cứ công kích thân thể nào với em.”

“Tôi sao lại làm thế, được rồi, mau tiến vào đi, cẩn thận đánh thức con trai.”

Đánh thức Hiểu Hiểu = Hiểu Hiểu sẽ chạy ra = Hiểu Hiểu sẽ chứng kiến hình dạng này của mình…

Sau khi phân tích rõ ràng tình thế, Nhậm Tử Tuyền quyết đoán lấy thế sét đánh không kịp bưng tai chạy vào, thuận thế nhẹ nhàng đóng cửa khóa lại, tiếp theo nhón tay nhón chân chạy tới phòng tắm.

Tiêu Trí một phát bắt được tiểu tử muốn chuồn đi, cười lạnh nói: “Em cứ như vậy là muốn đi đâu?”

“Tắm rửa…”

“Không cần tắm, tôi giúp em.”

── ban nãy không tính! Xin lỗi, Tiêu Trí anh cho tới bây giờ đều là có thù tất báo, bụng dạ hẹp hòi, tâm nhãn chỉ lớn hơn cây kim.

“A!” Nhậm Tử Tuyền còn chưa kịp thay xong váy, lấy tóc giả xuống, đã bị lão hồ ly không chút lưu tình ôm đến trên giường, vùi vào giữa đệm giường mềm mại.

Vùng vẫy, cổ áo rộng thuận theo bờ vai của cậu trượt xuống vài cen-ti-mét, cậu lại không ngừng muốn kéo cổ áo lên, cổ tay đã bị người ta bắt được.

Hơi thở xâm lược mãnh liệt từ trong mắt người đàn ông đó tràn ra ── người trước mặt này vẻ mặt khiếp đảm còn kết hợp với sự quật cường, rõ ràng sợ hãi muốn chết, lại cố giữ lấy không chịu thua…

Chỉ sợ là không biết dáng vẻ này của mình ngược lại càng gợi ra dục vọng bạo ngược của anh…

Tiêu Trí buông cổ tay Nhậm Tử Tuyền ra, ngược lại nâng cằm của cậu, in môi mình lên.

Vừa mới tiếp xúc đến hai bờ môi kia, liền trực tiếp công thành đoạt đất. Đầu lưỡi cạy mở hàm răng đóng chặt của đối phương, ở trên vách khoang mẫn cảm quét qua, rồi mới dây dưa cái lưỡi mềm mại ở trong miệng Nhậm Tử Tuyền, khi thì dịu dàng khi thì cuồng bạo ma xát, mút vào.

“Ha a… ưm…” Nhậm Tử Tuyền lấy một loại tư thái hoàn toàn giao phó bản thân mình cho đối phương mà ôm lấy cái lưng dày rộng của Tiêu Trí, nụ hôn quá mức nhiệt liệt khiến cho ánh mắt vốn trong suốt của cậu nổi lên sương mù, giữa mâu quang sóng sánh là một mảnh say mê khiến người ta chết chìm trong đó. Tiêu Trí trong lòng rung động, đưa tay muốn cởi váy áo cậu.

Bộ dạ phục này có khóa kéo ở phía sau, lúc Tiêu Trí hết sức thong thả kéo khóa xuống, theo răng cưa chia tách phát ra những tiếng nhỏ, tấm lưng xinh đẹp dần dần phơi bày ở trước mặt anh.

Ánh đèn vàng ấm, lưng của cậu nhiễm lên một tầng sắc thái nhàn nhạt. Mấy lọn tóc dài cuộn sóng rũ xuống che ở bên trên, có mấy phần hương vị muốn lộ còn che.

Nhậm Tử Tuyền cho dù không biết vẻ mặt giờ phút này của Tiêu Trí, nhưng ánh mắt nóng bỏng ở phía sau lại giống như thực sự thiết đốt trên làn da của cậu. Cậu nhịn không được khẽ cuộn tròn, muốn quay người qua nhìn Tiêu Trí một cái.

“Đừng động.” Anh lập tức nhìn thấu ý đồ của cậu, khẽ cắn lên lỗ tai Tử Tuyền, chỗ đó lập tức ửng lên sắc hồng.

“Làm, làm gì…”

“Tôi viết mấy chữ, em đoán xem là cái gì.”

Nhậm Tử Tuyền khẩn trương nuốt ngụm nước bọt ── trực giác của cậu báo đêm nay Tiêu Trí hết sức nguy hiểm, nhưng mà cậu nào có thể dự đoán được, bộ dáng run rẩy đáng thương của mình giống như con thỏ ở trước mặt sói xám chờ thẩm phán, đã sớm kích phát ra nơi âm u nhất trong tính cách của Tiêu Trí không thể vãn hồi.

Phía sau bỗng nhiên hơi nóng ── đầu ngón tay Tiêu Trí chạm lên, Nhậm Tử Tuyền khẽ run, nhắm mắt lại, cố gắng không thèm nghĩ đến hình ảnh ngón tay đang vẽ trên làn da.

Tiêu Trí giống như giáo sư đang dạy học sinh nhỏ viết chữ, mỗi một nét vẽ đều thong thả mà đầy tính kiên nhẫn. Lưng thiếu niên như tờ giấy trắng làm cảm nghĩ trong đầu anh luân chuyển, chỗ đó nếu in lên một ấn ký màu hồng phấn, sẽ là quang cảnh gì đây?

Thẳng, ngang, tròn…

“… Tôi.”

Chéo, cong,…

“… Yêu.”

Thẳng, ngang…

Một từ cuối cùng còn không viết xong, Nhậm Tử Tuyền đã mạnh mẽ quay qua ôm chặt bả vai Tiêu Trí, như con sư tử nhỏ phát cuồng lần đầu tiên chủ động hiến hôn. Cậu mơ hồ nỉ non với: “Anh định tra tấn em có phải không…”

── đã không chịu nổi khiêu khích, có trời mới biết giờ phút này cậu muốn đối phương cỡ nào!

Tiêu Trí không chút hoang mang đoạt lại quyền chủ động đè Nhậm Tử Tuyền ở dưới thân thể, vươn ra một tay dò xét tiến vào trong váy, cách một tầng vải mỏng manh cầm lấy dục vọng ngẩng đầu của cậu.

“Ưm…” Nhậm Tử Tuyền ngẩng cổ ra sau, mái tóc như thác nước chảy xuống.

Buổi tối này nhu tình mà dài đăng đẵng, trong căn phòng khuếch tán tiếng thở dốc áp lực khiến người khác mặt đỏ tim đập.

Nhậm Tử Tuyền ngồi ở trên người Tiêu Trí không ngừng nhịp nhàng, hai bàn tay nỗ lực giữ lấy lồng ngực tinh tráng của đối phương, đầu ngón tay run rẩy thỉnh thoảng bấu vào cơ ngực chắc khỏe.

Hai mắt cậu sớm mê ly không tụ nổi một tiêu điểm, khóe mắt ướt át, môi hơi nhếch, đầu thuận theo cơ thể vô lực mang mồ hôi mỏng khẽ lắc lư.

Đã không còn khí lực… nhưng không làm sao dừng lại được…

Bên trong cơ thể nổi lên từng trận từng trận hư không… luôn cảm thấy không đủ, còn muốn càng nhiều…

“A a… Trí…”

Tiêu Trí nhìn dục vọng giống như cột lửa của mình không ngừng ra vào bên trong cơ thể Tử Tuyền, nghe thấy đối phương dùng một loại ngữ khí say mê khát vọng cùng cực gọi tên của anh, ngay cả ý chí anh có kiên định như sắt, ở dưới sự kích thích giác quan gấp hai lần, trong khoảnh khắc cũng chỉ có thể rơi vào kết cục sụp đổ.

“Ha a… A… Mau…” Tử Tuyền khó chịu nhíu mày, hai mắt nhắm chặt, khuôn mặt triều hồng, thân thể mềm nhũn mệt mỏi đã không còn lực lại chống đỡ xuống.

Tiêu Trí thấy thân thể cậu run rẩy lên, biết cậu đã tới cực hạn, liền xoay người một cái đè cậu xuống.

Dục vọng trong thân thể đột nhiên ma xát một trận, Nhậm Tử Tuyền nhịn không được khẽ hừ ra tiếng.

Cậu nằm ngửa ra, tứ chi đều nặng nề như không hề thuộc về chính mình. Trong hoảng hốt cảm thấy một cái chân bị đối phương nhấc lên trên vai, rồi lại mãnh liệt một trận đánh tới như bài sơn đảo hải.

“Nhẹ, nhẹ thôi… Ha… A…!” Thanh âm Tử Tuyền ở trong thế công mãnh liệt trở nên nghẹn ngào, trong con ngươi đen đầy sương mù không ngừng tràn ra chất lỏng mặn chát, thuận theo khóe mắt xinh đẹp chảy xuống, ở trên giường thấm ướt ra một mảng tròn nhỏ.

Trừ bỏ thừa nhận, cậu không còn tinh lực suy nghĩ gì khác.

Thẳng đến khi trong đầu lóe qua một đạo bạch quang, khoái ý ngập trời từ trong cơ thể bộc phát lên, ngay cả thần trí cũng bị cơn run rẩy giống như trận sóng thần hùng dũng xông đến nhấn chìm.

Vào lúc lũ lớn sắp vỡ đê, nửa mình dưới bỗng nhiên căng cứng, dục vọng sắp chờ phun bị Tiêu Trí nắm chặt, cứng rắn giữ lại không cho xuất ra.

“Ưm…! Rời khỏi…” Cậu run rẩy muốn cạy móng vuốt tà ác kia ra, tiếc rằng cả người một chút khí lực cũng không có, xem ở Tiêu Trí trong mắt, ngược lại càng giống như đang gãi ngứa.

“Em không muốn nói cái gì à?” Đầu lưỡi anh ở trong vành tai cậu nhẹ nhàng liếm một vòng, Nhậm Tử Tuyền lại run lên, lý trí nhất thời bị bức đến giới hạn nổi điên.

“Nói… cái đầu anh… Ư a, a…!”

Đuôi lông mày Tiêu Trí nhíu lại, xấu xa nghiền áp mấy cái liên tục lên điểm mẫn cảm trong cơ thể của người yêu, Nhậm Tử Tuyền lập tức tước giới đầu hàng ── dưới tình huống này còn đùa giỡn với đối phương đơn giản là vạn phần không sáng suốt, ngốc X mới quật cường tiếp!

“Em, em muốn…”

“Em muốn cái gì?”

“… muốn anh… ưm ư… A a ──”

Tiêu Trí nghe được lời làm mình hài lòng, ngón tay buông ra đồng thời, mạnh mẽ va chạm mấy cái, đưa người dưới thân lên mây.

Nhậm Tử Tuyền xụi lơ ở trong lòng Tiêu Trí há mồm thở gấp, ý thức lâm vào trong bóng tối, cậu tựa hồ nghe thấy Tiêu Trí hạ giọng gọi tên cậu, yêu thương mà ôn nhu.

Ngày hôm sau, lúc Hiểu Hiểu nhìn thấy Nhậm Tử Tuyền ở trong phòng ăn đánh trứng, quá sợ hãi nói: “Cậu, mắt của cậu thật sưng!”

Trên mặt Nhậm Tử Tuyền đỏ hồng, trong lòng tức tối vạn phần, nhưng mà cậu lại không dám đi trừng người khởi xướng, đành phải ủy khuất sờ đầu Hiểu Hiểu, “… Ngày hôm qua không nghỉ ngơi tốt mà thôi.” ── đây chính là lời thật! Bị vùi dập hơn nửa đêm, đến hiện giờ cả người vẫn còn đau!

Tiêu Trí biết cậu da mặt mỏng, tiếp đó luôn biểu hiện vô cùng thân sĩ, lấy túi nước đá cho cậu chườm mắt không nói, lúc giúp cậu mát xa hai bàn tay vẫn quy quy củ củ, không dám vượt quá.

“Ngủ một giấc cho đủ đi, dù sao ngày mai là ngày cuối tuần.” Ngón tay mạnh yếu vừa phải ở trên thắt lưng Nhậm Tử Tuyền ấn lên, Tiêu Trí tốt bụng đề nghị.

Cái người bị ăn sạch sẽ từ trong ra ngoài nằm lỳ ở trên giường che má ôm chặt đầu ── mất mặt, quá mất mặt! Thế nhưng lại mặc nữ trang mang tóc giả cùng Tiêu Trí như vậy rồi như vậy, sau này hồi tưởng lại, cậu đều sẽ cảm thấy không chịu nổi!

Ông trời, vì sao lại phải lưu lại cho cậu một đoạn ký ức khủng bố như thế hả?

“Tử Tuyền?” Tiêu Trí nhẹ nhàng vỗ vai cậu ── thấy cậu sau một lúc lâu không trả lời mình, tưởng là cậu đã ngủ.

“… còn sống.” Trong gối truyền đến giọng nói buồn bực của Nhậm Tử Tuyền.

── tiểu tử này rất có ý tứ!

Tiêu Trí buồn cười nâng đầu cậu ra, “Học làm đà điểu à? Không sợ chết ngạt.”

Ngạt thở chết với khó chịu chết thì cái nào thích hợp với cậu hơn… Nhậm Tử Tuyền suy nghĩ hỗn loạn.

“Được rồi, vợ chồng già rồi còn thẹn thùng, có muốn sau này mỗi loại tư thế đều thể nghiệm một lần không, rèn luyện khả năng chịu của em?”

“Tiêu Trí!” Nhậm Tử Tuyền trừng anh, “Hiểu Hiểu ở bên ngoài!”

“Thằng bé thì biết cái gì.” Tiêu Trí lại bắt đầu giúp cậu mát xa chân.

Nhậm Tử Tuyền ở dưới kỹ thuật mát xa cao siêu mà buồn ngủ, Tiêu Trí thấy tình trạng đó liền thả nhẹ độ mạnh yếu, nhìn cậu dần dần chìm vào mộng đẹp.

Ánh mắt vô ý liếc đến chiếc váy đêm qua bị tùy ý vứt bỏ ở trong góc phòng, một bộ dạ phục quý giá vốn đang êm đẹp, giờ phút này lại giống như một đống khăn lau, đâu còn mỹ cảm nữa?

Tiêu Trí trong lòng hô to đáng tiếc, có điều nghĩ đến Nhậm Tử Tuyền phát thệ không bao giờ mặc nữ trang nữa, lại càng thêm đáng tiếc.

Ài, thôi quên đi, nếu thật sự chọc tức tiểu tử này, đau lòng còn không phải chính bản thân anh à…

Nhậm Tử Tuyền vừa tỉnh giấc thì cả người thoải mái, cậu biết đây là thành quả Tiêu Trí vẫn luôn mát xa, vốn muốn cảm ơn anh, nhưng lại nhớ nhung tưởng tượng, bản thân mình như vậy rõ ràng chính là do anh tạo thành, cảm ơn anh làm cái gì.

Nhưng mà… Khụ khụ, nhiều nhất là, giúp làm bữa tối…

Hiểu Hiểu ở nhà làm xong tập đề sau đó rất biết điều chạy tới xem TV. Tiêu gia luôn tán thành học và chơi kết hợp, càng huống chi sau khi Hiểu Hiểu vào tiểu học, thời gian “học” càng nhiều hơn thời gian “chơi”. Hai người cha nhìn ở trong mắt đau ở trong lòng, có lúc thậm chí hi vọng thằng bé có thể chơi nhiều hơn một chút.

Có điều, Hiểu Hiểu đối với việc học tập dường như rất thích thú, bọn họ thật sự không biết đây là tốt hay là xấu.

“Hiểu Hiểu hiện tại đã có thể làm đề cấp ba?” Nhậm Tử Tuyền xử lý thịt gà hỏi Tiêu Trí đang giúp ở một bên.

“Chỉ là một phần, nếu cuối kỳ các môn bài tập về nhà đều thuận lợi nắm chắc, tôi định để thằng bé nhảy lớp.”

“Nhảy lớp? Có thể quá nhanh không? Không đến năm tuổi đã học cấp ba à?” Xung quanh đều là người lớn hơn mình, Hiểu Hiểu cho dù IQ không khác bọn họ, nhưng EQ vẫn yếu hơn một khoảng, “Vạn nhất không hợp được thì làm sao? Nói lại, người khác có thể thấy tuổi nó nhỏ rồi bắt nạt nó không?”

Tiêu Trí nheo mắt lại, “Ai dám động đứa trẻ Tiêu gia chúng ta…”

“Sẽ khiến người đó giống như con gà này!” Nhậm Tử Tuyền “Ba” một dao chặt thịt gà trước mặt thành hai nửa!

Hiểu Hiểu đang không chớp mắt xem《Cừu vui vẻ và Sói xám》, đơn thuần nó cũng không biết gia trưởng nhà mình là huyết tinh với bạo lực như thế nào…

Thời gian càng vui vẻ nhớ lại chính là thời gian càng đáng giá quý trọng, Nhậm Tử Tuyền cảm thấy mỗi lần cậu và Tiêu Trí gặp mặt thời gian đều chỉ trong chốc lát.

Nghĩ lại, cho dù là trước kia làm “vợ chồng”, bọn họ cũng thật sự thỉnh thoảng mới gặp mặt. Mà hiện tại Tiêu Trí vì cậu đã rút ra càng nhiều thời gian, nói không tội lỗi không cảm động là giả.

Tiêu Trí đứng ở lối vào, nhìn Tử Tuyền sắp đi ra cửa định quay về trường học, có một loại cảm giác tên là “không nỡ” trong nháy mắt xâm chiếm tâm tình của anh.

“Đợi một chút,” Tiêu Trí dụi thuốc ở đầu ngón tay, gỡ áo khoác xuống, “Tôi đưa em đi.”

Nhậm Tử Tuyền biết anh là muốn ở cùng mình nhiều một chút, nên không vạch trần anh.

── mặc dù cậu cũng ôm ý nghĩ giống vậy, nhưng lộ trình lái xe từ thành phố đến đại học F có thể không tính ngắn. Công tác một tuần của Tiêu Trí đã rất khổ cực, lái xa lại là việc hao tâm tổn sức, Nhậm Tử Tuyền do dự không biết có nên cự tuyệt hay không.

Tiêu Trí vừa nhìn thấy biểu tình của tiểu tử đã biết cậu đang nghĩ cái gì ── Tử Tuyền chính là người có thói quen suy nghĩ cho người khác.

“Đừng nghĩ nhiều, đi thôi.” Tiêu Trí cong khóe môi, đi trước về hướng thang máy nện bước.

Xe chảy ở trên đường lớn, lão hồ ly lấy tốc độ thong thả của tài xế thực tập đi về trước, không thể không nói cách này thật sự có chút vô sỉ…

Một đường chầm chậm đi đến cửa đại học F, Nhậm Tử Tuyền nhìn anh, giống như là muốn khắc dáng vẻ anh vào trong chỗ sâu nhất của trí óc, dùng hình ảnh của anh để ứng phó một thời gian mong nhớ tiếp theo, “… em xuống đây, anh lái xe cẩn thận.”

“Đi đi, ha ha, một bộ sinh ly tử biệt.”

“Anh cứ nguyền rủa đi.”

Vào lúc Nhậm Tử Tuyền mở cửa xe, Tiêu Trí đột nhiên xách cổ cậu kéo người trở về, tiếp đó ở trên miệng cậu một một cái nhanh chóng nhàn nhạt.

“… Điên rồi à!” Nhậm Tử Tuyền trừng Tiêu Trí, “Ở đây là cửa trường học đấy!” Phát tình cũng không phân biệt địa điểm?!

“Bên ngoài nhìn không tới.” Tiêu Trí hài lòng chặc lưỡi, giống như là được ăn mỹ vị gì.

Nơi người đến người đi, hai người lén trao đổi chỉ có tình yêu hiểu biết lẫn nhau.

Tư Huy đi đến cửa hàng gần trường học mua nước có ga, lúc trở về vừa hay nhìn thấy Nhậm Tử Tuyền từ trên xe đi xuống.

Đó là… xe của anh hai cậu ấy?

Anh cậu ấy đối xử với cậu ấy thật không tồi, còn đưa cậu ấy đến tận trường học, không biết sau này mình có năng lực mua chiếc xe cho em trai ngồi không?

… Cậu ấy dường như rất tức giận đóng sầm cửa xe, còn hung hăng giơ ngón giữa với người trong xe.

Ách, cũng không sợ anh hai cậu ấy tức giận? Nếu em trai của mình dám càn rỡ như vậy, nhất định sẽ đánh cho đầu nó nở hoa!

Tư Huy an tĩnh đứng ở chỗ không xa, thích thú nhìn bạn cùng phòng của mình.

── nhưng mà tiếp sau đó, cậu ta lại có vẻ mặt hơi giật mình khi nhìn vẻ mặt của thiếu niên giờ phút này.

Nhậm Tử Tuyền nhìn theo chiếc porsche đi xa, lúc quay người qua, trên khuôn mặt nổi lên một nụ cười thỏa mãn.

Đó là biểu tình hạnh phúc tràn đầy vào tận trong tim không giả được, mới lộ ra.

Đuôi lông mày cùng khóe miệng nhếch lên, im lặng nói ra vui vẻ của cậu.

Tư Huy vốn muốn gọi cậu lại, rồi mới cùng quay về ký túc xá.

Mà giờ khắc này, cậu ta lại phát hiện mình bất luận như thế nào cũng không mở được miệng.

Phảng phất như cậu ta vừa lên tiếng, sẽ đánh gãy quá trình cảm thụ vui vẻ của người ta.

Nhậm Tử Tuyền chìm trong đủ loại đủ dạng suy nghĩ một đường đi qua cổng trường, mà cậu cũng không phát hiện ra, chính mình vừa mới đi qua sát bên người Tư Huy.