Ai Nói Nam Nhân Không Thể Làm [Mẹ]?

Chương 16: Bắt gian




Lại nói mẹ Nhậm và ba Nhậm trở về quê nhà nhận được điện thoại của con gái Tử Giai.

“Mẹ, con sắp kết hôn.” Lúc Nhậm Tử Giai đối diện với mẹ đã không còn sợ hãi, trong ngữ khí mang theo hạnh phúc và sự kiên định.

Mẹ Nhậm muốn nói cái gì, lại bị ba Nhậm ngăn cản: “Con vui vẻ là được rồi…”

“Tôi biết, tôi cũng không mắng nó…” Mẹ Nhậm liếc bạn già một cái, ngược lại nói với con gái, “Kết hôn à, kết hôn cũng tốt… Con sớm yên ổn đi, đừng giống như lúc trước…”

Đầu kia điện thoại lặng yên trong chốc lát, lúc lên tiếng, đã đổi thành giọng Lương Phàm Sinh: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, con sẽ chăm sóc tốt cho Tử Giai.”

Ba Nhậm ghé vào điện thoại nghe lén: thằng nhóc này nghe có vẻ tương đối đáng tin…

Nhậm Tử Tuyền biết được tin tức này, cao hứng một lúc, trong mơ hồ lại cảm thấy an tâm vài phần.

Bà chị luôn làm người khác đau đầu cuối cùng cũng chịu yên ổn, Tiêu Trí cũng nhất định sẽ chúc phúc cho bả!

“Chị, chị cuối cùng ── ha ha, không nói không nói, hôn lễ quyết định vào lúc nào?” Tử Tuyền cầm lấy di động hoa chân múa tay vui sướng.

“Hai tháng sau, bọn chị phải chuẩn bị… Nhà đã mua được rồi, có rảnh thì tới đây làm khách đi,” Nhậm Tử Giai rất cao hứng, “Đúng rồi, em đỗ đại học chị cũng chưa chúc cái gì, lần sau gặp mặt sẽ cho em đại hồng bao!”

“Thế thì không cần…” Nhậm Tử Tuyền toát mồ hôi ── chồng trước của chị mỗi tháng đều cho hồng bao rồi…

“Nhất định phải nhận đấy,” Nhậm Tử Giai ngừng lại, hỏi, “Ừm, Tử Tuyền này, chị muốn hỏi…”

“Hiểu Hiểu?”

“… Oa nha, thật thông minh, không hổ là em trai chị! Hiểu Hiểu thế nào?”

“Hiện tại thằng bé đã học lớp một.” Nhắc tới Hiểu Hiểu, Nhậm Tử Tuyền rất đắc ý, giống như đó là con trai của cậu vậy, trong lúc nhất thời còn thật sự quên mất người bên kia điện thoại mới là mẹ ruột của Hiểu Hiểu.

“Lớp một à? Giỏi quá… Nhưng mà, có thể hơi sớm không?”

“Yên tâm, thằng bé rất thông minh!”

“À, ừm… Vậy là tốt rồi.”

Nhậm Tử Giai cầm lấy điện thoại, trong lòng bách vị tạp trần.

Cô không phải không nhớ con trai, cô cũng từng nghĩ biện pháp tranh thủ quyền nuôi dưỡng con trai, nhưng nói thế nào Tiêu Trí cũng không đồng ý. Cô từng chất vấn Tiêu Trí ── anh công tác bận rộn như vậy, thời gian đâu chăm sóc thằng bé?

Có điều hiện tại xem ra… em trai ngược lại rất xứng chức phụ huynh.

“Tử Tuyền, cám ơn.”

“Ách, a?” Nhậm Tử Tuyền ngạc nhiên, sao bà chị lại đột nhiên nói cảm ơn?

“Ha ha, cám ơn em đã chăm sóc cho Hiểu Hiểu!”

Nhậm Tử Tuyền lặng đi một chút, muốn nói đừng khách khí, dù sao Hiểu Hiểu cũng không phải con của cậu, cậu đã trực tiếp lấy đi cảm giác ỷ lại vào mẹ của Hiểu Hiểu, luôn cảm thấy có chút…

“Khụ, em chính là bảo mẫu chuyên nghiệp, chị yên tâm đi.” Trên khuôn mặt Nhậm Tử Tuyền hơi hồng ── cậu chiếm con trai người khác, lại chiếm chồng của người khác… Khụ khụ khụ, thật là không nên.

Tắt điện thoại, Tư Huy nằm đọc sách ở bên cạnh thuận miệng hỏi: “Chị cậu sắp kết hôn?”

“Ừ, tháng sau làm tiệc cưới.”

“Chuyện tốt nha, chúc mừng chị ấy!”

“Cảm ơn.” Nhậm Tử Tuyền cười thân thiện.

── thật là, nhắc đến Tiêu Hiểu, làm hại cậu cũng bắt đầu nhớ tiểu tử đó rồi.

Đại học F ngồi xe buýt vào trong thành phố rất tiện, Nhậm Tử Tuyền hạ quyết tâm quyết định cuối tuần trở về xem một chút.

Cách lần trước Tiêu Trí đến thăm mình đã hai tuần rồi, hai người đáng thương dựa vào di động để “thổ lộ tâm tình”, song phương đều có chút không chịu đựng nổi.

Tiêu Trí à… sau khi gặp mặt thì làm cái gì đây? Cùng nhau ăn cơm? Đi dạo phố? … ừm, mua lễ vật gì lưu lại cho anh, để anh nhìn vật nhớ người mới tốt, tiếp đến… cái này cái kia…

Nhậm Tử Tuyền từng là thiếu niên ngoan thuần khiết hiển nhiên nghĩ tới một vài tình cảnh giới hạn, nhất thời nóng bừng khuôn mặt.

Tư Huy lặng lẽ không lên tiếng quan sát cậu.

── tiểu tử này đang nghĩ cái gì vậy? Một hồi nhíu mày một hồi cười trộm một hồi tức giận… Ây, còn đỏ mặt nữa.

Thế là một người chìm đắm trong tưởng tượng của chính mình, một người khác lại quan sát hết sức vui vẻ.

Những ngày chờ đợi luôn trôi qua đặc biệt thong thả. Tiết cuối vừa kết thúc, Nhậm Tử Tuyền ngay cả chờ một lát cũng không được vội vàng thu dọn đồ chạy đến chỗ xe buýt.

Xe xóc nảy một đường, vừa nóng vừa đông, tràn ngập trong đầu Nhậm Tử Tuyền đều đang tưởng tượng lúc Tiêu Trí chứng kiến cậu đột nhiên về nhà sẽ có biểu cảm gì.

── khẳng định rất kinh hỉ ha? Hay sẽ ngây người?

Nhậm Tử Tuyền hưng phấn đi một đường về đến nhà, đã là sáu giờ chiều.

Cậu lấy chìa khóa ra mở cửa, trong nhà không thay đổi chút nào… Cũng đúng, mới qua một tháng, có thể biến thành cái dạng gì đây?

Một tháng.

… luôn có cảm giác lâu hơn một tháng rất nhiều.

Trong nhà không có ai, toàn bộ đồ dùng trong nhà sáng bóng không nhiễm chút bụi, xem ra lao công theo giờ đã đến dọn dẹp.

Tiêu Hiểu đâu? Giờ này hẳn phải học xong rồi chứ, không biết lúc nào thì về nhà, đồng chí bảo mẫu đưa đón thằng bé ngàn lần đừng đến muộn, tiểu tử đó sợ nhất là người khác đều được đón đi, chỉ còn lại mình mình cô đơn một người.

Nhậm Tử Tuyền ở phòng khách hoài niệm một lượt, cuối cùng ánh mắt lấp lánh, lén lút chui vào phòng ngủ của Tiêu Trí, “phịch” một tiếng vứt mình lên trên giường lớn. Trong không khí đều là hơi thở Tiêu Trí, cậu thỏa mãn lăn mấy vòng, đột nhiên lại cảm thấy hành vi của mình giống như tên biến thái… Khụ khụ…

Nhậm Tử Tuyền đỏ hồng hai má xuống khỏi giường lớn, đi vào nhà bếp tìm đồ ăn.

Mở tủ lạnh ra, lại phát hiện vị trí ngay trước mắt là một bát cháo rau…

Thứ này, thứ này là cái đồ gì vậy, xác định có thể ăn à? Cậu run rẩy dùng thìa xúc một chút nếm thử ── ách, mặc dù trông hơi ghê, nhưng hương vị cũng tạm được…

Có điều bảo cậu ăn một bát lớn chắc chắn cậu không nuốt xuống nổi, bạn học Nhậm làm bà chủ mấy năm lập tức xắn tay áo, lấy nguyên liệu ra nấu ăn.

Tục ngữ nói tự mình làm mới có cơm no áo ấm, cậu xào hai món, lúc gạo trong nồi sắp chín, Tiêu Hiểu và bảo mẫu đã trở về.

Tiêu Hiểu vừa nhìn thấy Nhậm Tử Tuyền, kích động hét to một tiếng “Cậu” rồi phi thân nhảy lên!

“Cậu! Cậu trở về rồi…” Cọ cọ cọ, nó rất nhớ rất nhớ cậu nha!

“Ừm, ngoan.” Nhậm Tử Tuyền ôm lấy thằng bé, “Sao về muộn thế?”

Bảo mẫu cười cười: “Hiểu Hiểu học lớp luyện thi.”

A? Lớp luyện thi?! ── Nhậm Tử Tuyền không tán đồng lắc đầu, “Tiêu Trí đang ngược đãi à, con còn nhỏ như thế, sao lại phải đi học lớp luyện thi?” Trẻ con Trung Quốc vẫn luôn trưởng thành dưới áp lực lớn, cậu cũng không nỡ biến một đời Hiểu Hiểu trở thành bi kịch!

“Không phải do Tiêu tiên sinh, là chính Hiểu Hiểu tự mình đưa ra, Tiêu tiên sinh cũng đã phản đối…”

Nhậm Tử Tuyền sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Hiểu trong nháy mắt đã biến thành loại tình cảm đầy ngưỡng mộ!

Thiên, thiên tài…! Tiêu gia có một tiểu thiên tài!

Thì ra trong nhà cũng không phải không có gì thay đổi, ngắn ngủn một tháng này, cũng có thể phát sinh rất nhiều chuyện.

Sau khi ăn bữa tối, bảo mẫu rời đi, Tiêu Hiểu tự giác lấy tập đề ra bắt đầu làm bài tập, Nhậm Tử Tuyền ở bên cạnh phụ đạo thằng bé.

Nói là phụ đạo, kỳ thật chỉ là nhìn tiểu thần đồng lớp một lấy tốc độ đáng sợ làm đề của lớp hai!

“Hiểu Hiểu à… Con có cảm thấy khó không? Có cần cậu dạy con không?” Nhậm Tử Tuyền lau mồ hôi lạnh, cảm thấy mình so với Tiêu Hiểu trái lại giống như đồ trang trí.

Hiểu Hiểu lắc đầu: “Không khó đâu, cha nói làm xong chỗ này sẽ mua sách bài tập lớp ba cho con.”

Nhậm Tử Tuyền liếc trắng mắt thiếu chút hôn mê, cuối cùng hiểu được cái gì gọi là trường giang sóng sau xô sóng trước, sóng trước chết ở trên bãi cát.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua.

Tiêu Hiểu đã đi ngủ.

Nhưng Tiêu Trí vẫn chưa về.

Nhậm Tử Tuyền đã hâm nóng đồ ăn khuya hai lần, cuối cùng nhét vào tủ lạnh.

Cậu nhịn không được muốn gọi điện thoại cho Tiêu Trí, lại vẫn muốn cho đối phương một kinh hỉ, thế là di động mở ra lại đóng vào.

… không bình thường, trước kia vào giờ này, Tiêu Trí đã sớm gọi đến rồi.

Đây là ước định của bọn họ, mỗi ngày gọi một cuộc điện thoại, Tiêu Trí trước đó chưa từng quên.

Nhậm Tử Tuyền ngồi ở trên sofa gượng chống không chịu ngủ, đầu lắc trái lắc phải, “bịch” một cái, đập xuống bàn trà.

Khiến cậu đau đến mức hít khí lạnh, nhất thời cơn buồn ngủ tiêu tán mất.

Có chút nóng giận đứng lên ── con bà nó, không đợi nữa, có lẽ hôm nay Tiêu Trí căn bản không trở về nhà.

Cậu nhanh chóng đi lên tầng, lại không ngờ mình mới mở cửa phòng ngủ ra, phòng khách đã truyền tới tiếng mở cửa.

Nhậm Tử Tuyền gần như sắp thốt ra tên Tiêu Trí, nhưng lại nghe thấy tiếng phụ nữ nên cứng rắn giữ lại ở trong cổ họng.

“Tiểu Vương cậu cẩn thận chút… Ai, được rồi, đỡ anh ấy đến đây đi.”

Còn chưa thấy rõ dáng vẻ người nọ như nào, Nhậm Tử Tuyền đã bị giọng nói mềm mại lại tràn ngập hương vị phụ nữ kia lôi kéo lực chú ý.

Cậu tránh ở chỗ ngoặt của tầng hai, vừa vặn có thể chứng kiến tình huống trong phòng khách.

Trong tầm mắt, thư ký Tiểu Vương của Tiêu Trí đỡ lấy Tiêu Trí ngồi lên trên sofa, nói một câu “Có thứ gì để giải rượu không”.

Trà giải rượu ở ngăn thứ hai của tủ trà ── Nhậm Tử Tuyền nghĩ thầm.

“Giải rượu? Trong ngăn thứ hai của tủ trà bên kia có một bình trà giải rượu, cậu lấy ra ngoài rót một cốc.” Người phụ nữ kia như xe đã quen đường nói.

Trong lòng Nhậm Tử Tuyền nhất thời lạnh lẽo một mảnh.

── cô ta, sao lại biết được rõ ràng như thế?

Tiểu Vương cười nói: “Chị biết rõ thế.”

“Lần trước tôi đến Tiêu tổng đã nói cho tôi biết.” Lời cô ta nói ra vừa để lộ một tia đắc ý, vừa không nói rõ quan hệ giữa mình và Tiêu Trí, lại khiến người ta tưởng tượng ra quan hệ của bọn họ ở trong đầu.

“Là bình này à…” Tiểu Vương tự lẩm bẩm lấy trà giải rượu ra.

“Được rồi, để tôi cho anh ấy uống, cái vị trong nhà cậu chắc không đợi kịp nữa rồi, cậu đi về trước đi.” Cô ta nhận lấy trà Tiểu Vương pha, đỡ Tiêu Trí dậy, để đối phương nằm ở trên vai thơm của mình, đưa cái chén bưng đến bên miệng Tiêu Trí.

Tiểu Vương thấy tình trạng đó thì nhún vai, cầm lấy áo khoác mặc vào, “Tôi đi về trước đây, chị cũng đừng làm chuyện gì với Tiêu tổng chúng ta nhá!”

“Tôi là phụ nữ đó, tôi còn chưa sợ Tiêu tổng say rượu loạn tính, cậu còn lo lắng tôi làm gì với Tiêu tổng các cậu à?” Cô ta nói chuyện rất lớn mật, thái độ lại hết sức thản nhiên. Tiểu Vương mập mờ cười cười, rồi rời khỏi.

Đầu ngón tay Nhậm Tử Tuyền khẽ phát run ── cậu chứng kiến sau khi Tiểu Vương đi khỏi, động tác của cô ta rõ ràng trở nên không thành thật.

“Tiêu Trí, Tiêu ~ Trí ~ mở miệng nào, uống trà nha…” Xưng hô từ Tiêu tổng đổi thành “Tiêu Trí”, ngữ khí vô cùng mập mờ, từng tiếng gọi như muốn lấy đi tâm hồn người ta, khiến Tử Tuyền nghĩ ngay tới nữ quỷ.

Cái tên đương sự đáng chết lại say không nhẹ, không biết thẹn hưởng thụ nhuyễn ngọc ôn hương, nhưng lại không chịu mở miệng uống trà giải rượu.

── cũng đúng, say đến hồ đồ, làm sao còn nghe hiểu tiếng người! Nhậm Tử Tuyền căm giận nghĩ.

Lúc tầm mắt lại chuyển về hai người trên sofa, Nhậm Tử Tuyền kinh hãi nhảy dựng lên, thiếu chút nữa kêu lên thành tiếng!

Cô ta thấy Tiêu Trí không phản ứng, lại dám tự mình ngậm một ngụm trà giải rượu, chậm rãi hướng đến bên miệng Tiêu Trí!

Việc này cũng dám làm!!

Nhậm Tử Tuyền cũng không nhịn được nữa, nặng nề ho một tiếng!

Cô ta ngẩn ra, vội nuốt trà giải rượu ở trong miệng vào, bị sặc đến ho khan.

Cô ta buồn bực nhìn về phương hướng phát ra tiếng ── không phải nói trong nhà chỉ có đứa nhỏ thôi à? Ai lại ở nơi này chứ?

Chỉ thấy một thiếu niên đẹp trai sắc mặt lạnh như băng từ lầu hai đi xuống, ngữ khí trào phúng: “Dì, anh ta không chịu uống thì bỏ đi, ngày mai tự nhiên sẽ tỉnh, dì đâu cần ủy khuất bản thân tự mình bón cho Tiêu tổng thế chứ?” ── Tôi phi! Thật sự nghĩ cô cao giá lắm à, người ủy khuất là Tiêu Trí mới đúng!

“Cậu là ──” Cô ta không ngó ngàng tới tiếng “Dì” kia của Nhậm Tử Tuyền, trái lại hỏi thân phận của đối phương.

Nhậm Tử Tuyền hơi do dự ── cậu là người nào của Tiêu Trí? Cậu em vợ? Chỉ sợ nói ra bà cô này sẽ không đặt mình vào trong mắt, càng huống chi Tiêu Trí ly hôn là sự thật mà ai cũng biết… Nói là người yêu? Cậu lại không có dũng khí này…

── tình yêu giữa cậu và Tiêu Trí chỉ có thể thảm thương biểu lộ ở nơi chỉ có hai người bọn họ thấy được.

Cô ta thấy Nhậm Tử Tuyền không nói chuyện, nên thả lỏng trong lòng ── đại khái là trẻ con nhà người thân của Tiêu Trí.

“Em trai này, chị là đến chăm sóc anh ấy, em cho chị biết, em là người nào của Tiêu tổng?”

“Dì không cần khách khí, ở đây dù sao cũng là nhà của đàn ông độc thân, dì vẫn nên trở về sớm đi, miễn cho truyền ra ngoài lại không tốt cho thanh danh của dì.” Nói xong còn nhìn sắc mặt cô ta lúc xanh lúc trắng, Nhậm Tử Tuyền lại bổ sung một câu: “À, tôi quên mất, có một số người giống như không quá để ý đến vấn đề thanh danh…”

Lời này vừa ra khỏi miệng, chính cậu cũng cảm thấy mình nói quá ác. Quả nhiên cô ta lặng đi một chút, khuôn mặt không cam lòng tức giận rời đi.

Nhậm Tử Tuyền nhìn phương hướng cô ta biến mất, nội tâm u ám như dông tố.

Tiêu Trí đáng chết, thì ra anh làm việc tốt như vậy sau lưng tôi?! Anh được lắm, thực sự nhìn không ra, vừa nói yêu tôi, vừa chơi mập mờ với phụ nữ xinh đẹp!

Tiêu Trí nằm ở trên sofa, đột nhiên thống khổ hừ một tiếng.

Nhậm Tử Tuyền biết anh đang đau đầu ── đáng đời! Tự mình chuốc lấy!

Ngoài miệng nói như thế, trong lòng lại không thể đè ép cảm giác đau lòng xuống được. Cậu vừa mắng mình không có tiền đồ, vừa bưng chén trà giải rượu kia.

Dùng miệng bón phải không? Còn may ông đây xuất hiện kịp lúc, nếu không đồ ngốc nhà anh bị ăn đậu hủ cũng không biết!

Nhậm Tử Tuyền vừa tức giận vừa đắc ý đổ bỏ chén trà giải rượu này, lại rửa sạch chén ── hừ, cái chén này bị cô ta dùng qua, hôm nào lại mua cái khác!

Cậu lấy chén trà Tiêu Trí chuyên dùng ra rót một chén trà giải rượu mới, kéo Tiêu Trí qua, quyết đoán ngậm một ngụm, hôn lên đối phương.

Tiêu Trí mơ hồ cảm thấy ngoài miệng có thêm một thứ mềm mại, bên thân quanh quẩn một loại hơi thở quen thuộc khiến mình không khỏi hưng phấn.

Anh không tự chủ được vươn cánh tay, chặt chẽ ôm lấy thân thể thanh mảnh lại không gầy ở trên người mình.

Đơn thuần bón trà trở nên không còn đơn thuần, lờ mờ có thể nghe tiếng đôi môi trằn trọc.

Tiêu Trí đột nhiên mở mắt, người trong tầm mắt lại là Nhậm Tử Tuyền!

Anh khẽ sửng sốt, chỉ nghĩ mình đang nằm mơ, mạnh mẽ dùng lực ấn đối phương ngã xuống sofa!

Nhậm Tử Tuyền cả kinh, thấy mâu quang Tiêu Trí âm u, một hơi lạnh leo lên cột sống.

… Anh không phải đang say à? Ách? Chẳng lẽ là giả say? Vậy vừa rồi có người phi lễ với anh sao anh lại không có phản ứng?

Nhậm Tử Tuyền giận dữ, lập tức nâng một chân lên, “Cút!”

Tiêu tổng bị đá ra, Nhậm Tử Tuyền đứng lên, vỗ vỗ góc áo, tiêu sái đi về phòng mình.