Ai Nói Nam Nhân Không Thể Làm [Mẹ]?

Chương 1: Một cậu nam làm mẹ




── hết giờ đi, mau hết giờ đi.

Nhậm Tử Tuyền vừa xem đồng hồ vừa quay bút.

“Bởi vì ngày mai phải thi tháng cho nên hôm nay sẽ không giao bài tập, có điều ngày hôm qua đã đưa bài về luyện tập cô hi vọng các em sau khi thi xong mỗi người đều phải nộp trước hạn, tốt lắm, hết giờ ── Nhậm Tử Tuyền em ở lại một chút.” Quỷ thủ nữ dùng đầu ngón tay sơn móng đỏ tươi đẩy mắt kính, nhìn thẳng về cái người đáng thương ở một góc phòng học đang chuẩn bị chuồn đi.

“A? Em ạ?” Nhậm Tử Tuyền cứng rắn thu hồi một chân đã bước ra ngoài, dùng biểu cảm vô tội không ý nghĩa hỏi lại, nhận được một ánh mắt “Không phải em thì ai”.

Trong phòng học người đi đã không sai biệt lắm, móng vuốt khủng bố của quỷ thủ nữ kia ở trên đầu Nhậm Tử Tuyền đáng thương xoa đến xoa đi, tóc đen nói dài không dài nói ngắn cũng không ngắn của cậu bị xoa đến rối tung rối mù, giống như dân công mới bị đánh cướp vậy.

“Cho dù lập tức tốt nghiệp thì cô dầu gì cũng là cô giáo của em, cô giáo đã nói chẳng lẽ em lại không nghe?!” Ngón tay ngọc nhỏ nhắn chọc trán cậu, “Trời nóng như vậy, sao em không để tóc ngắn giống như các bạn nam đồng học khác? Em không sợ bị rôm à?”

Sao lại không sợ, cô không biết cậu phải để tóc phiền muốn chết à, mỗi đêm trằn trọc không yên cậu đều không ngừng dùng tay kéo một ít tóc, hận không thể kéo toàn bộ xuống.

── có điều ông đây càng sợ bị nước mắt dìm chết đuối hơn á!

Nhậm Tử Tuyền hồi tưởng lại lớp mười lúc cắt tóc ngắn cả tấc, sau đó về nhà bị thằng nhóc thối chỉ vào đầu cậu gào khóc thảm thiết một trận, thiếu chút khóc ra cả lòng dạ, cha ruột của thằng nhóc thối đó khó xử nhìn cậu: “Tử Tuyền, nếu không sau này cậu… đừng cạo tóc ngắn như thế, để dài ngang tai được không?”

Được rồi, được rồi, tóc ngắn mới là diện mạo của nam sinh trung học!

Nhậm Tử Tuyền muốn phản bác, đứa nhỏ ở đối diện kia lại khóc đến đánh nấc khiến tâm cậu mềm nhũn.

Từ sau lần đó, đầu tóc ngắn nhất của cậu cũng chỉ trên hai lỗ tai.

Bị quỷ thủ nữ lải nhải hết gần 20′ đồng hồ Nhậm Tử Tuyền mới phát khóc đi ra cửa trường, nhìn giờ ── không xong, phỏng chừng thằng nhóc thối kia đã đợi đến nóng nảy rồi.

Cậu vội vã vẫy TAXI đi thẳng đến nhà trẻ XX.

Nhà trẻ? Đi nhà trẻ làm gì?

Nói nhảm, đương nhiên là đón đứa nhỏ rồi.

A tôi rất muốn hỏi nha, vì sao một học sinh trung học lại có đứa nhỏ đây?

Nhậm Tử Tuyền ngồi ở trong xe phóng nhanh như gió thổi mà trầm tư suy nghĩ, chuyện này nói ra rất dài.

Xuống TAXI, xa xa đã chứng kiến một thằng bé phấn điêu ngọc mài thê thảm lau nước mắt, không ngừng hô to “Cha mẹ thế nào còn không đến đón con”, đứng bên cạnh là một cô gái đang không biết xử trí ra sao, dỗ thế nào thằng bé cũng không chịu ngậm lại cái miệng đang giương to nháo khóc.

Nhậm Tử Tuyền thống khổ che mặt, tự bảo chính mình, bình tĩnh, bình tĩnh, mày là người dịu dàng nhất.

── loại chuyện này cũng không phải là lần đầu tiên làm, con mẹ nó làm tiếp một lần sẽ chết à!

“Cục cưng!” Nhậm Tử Tuyền không biết đã thay đổi một vẻ mặt thần kỳ tràn đầy ánh sáng tình mẹ (?!) lúc nào, ánh mặt trời xán lạn trên bầu trời cũng ở dưới nụ cười có thể so với xuân hoa đua nở của Nhậm Tử Tuyền mà ảm đạm thất sắc…

Thằng bé nghe thấy tiếng gọi như từ trên trời, ngước mắt lên, trong nháy mắt thấy được người khả ái nhất!

“Mẹ!!” Nó vui mừng nhanh chóng sải hai chân nhỏ, phóng lên ôm chặt Thiên Sứ!

Dù Nhậm Tử Tuyền đã làm xong gấp đôi công tác chuẩn bị, nhưng lúc nghe thấy một tiếng “Mẹ” nãi thanh nãi khí tràn ngập cảm tình, cũng thiếu chút khiến dây thần kinh đứt đoạn.

Cô giáo dạy trẻ co quắp khóe miệng, cuối cùng run rẩy nói ra một câu “Lần sau đến đón thằng bé sớm một chút”.

Nhậm Tử Tuyền không ngừng gật đầu xin lỗi, thằng bé dĩ nhiên đình chỉ khóc nháo, dính lấy chân Nhậm Tử Tuyền không ngừng muốn ăn ngon.

“Ngoan, đi về có cha con làm rồi.” Nhậm Tử Tuyền vươn thẳng cổ, nghĩ thầm hai mươi tiền tiêu vặt mỗi ngày của ông đây đã trôi theo dòng nước vì vừa nãy ngồi taxi rồi.

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, Nhậm Tử Tuyền vừa đưa đứa nhỏ ngồi trên xe buýt về nhà, di động trong túi đã rung lên.

“Đi đón thằng bé không?” Giọng nói trầm thấp truyền đến, hỗn hợp với tiếng nhạc cổ điển cao nhã cùng tiếng chén rượu thủy tinh thanh thúy va chạm vào nhau.

Ngược lại nhìn xem bên này, khoang xe đông đúc giữa cái nóng tháng năm thổi đến một mùi mồ hôi vi diệu như ti như tơ, thỉnh thoảng vang lên tiếng loa đài rè rè hòa trộn với tiếng phát thanh viên không hề phập phồng “Trạm tiếp theo XXXX”, tất cả chính là địa ngục nhân gian ôi địa ngục nhân gian.

“Đón rồi,” Nhậm Tử Tuyền không hòa khí ồn ào, “Tiêu tổng có thể thuận tiện đem đồ không ăn hết trên tiệc đóng gói mang trở về hay không? Tôi với con trai anh đều rất đói.”

“Vậy sao được, người khác sẽ chê cười.” Tiêu Trí chững chạc đàng hoàng trả lời, Nhậm Tử Tuyền xuyên qua di động nghe thấy bên kia mơ hồ có giọng nữ yêu kiều mềm mại đang nói cái gì “Tiêu tổng, tảng thịt bò này hương vị không tệ, tôi cắt cho ngài một phần nhé”.

Con mẹ nó, đáng chết! Tên kiêu ngạo chỉ biết bản thân mặc kệ sống chết của con trai!

“Vậy được, khuya hôm nay con trai anh sẽ được ăn miến.” Nhậm Tử Tuyền nhíu mày.

“Mẹ, hôm nay cha lại không trở về nhà ăn cơm chiều với con ạ?” Thằng bé thật cẩn thận níu chân của Nhậm Tử Tuyền, trong mắt to lóe ra nước mắt vô cùng thất vọng.

“Khụ khụ, như vậy đi, tôi giúp cậu gọi một phần cơm Tây, chờ đưa về tận nhà đi thế nào?” Tiêu Trí tiếp được một phần thịt bò, khách khí gật đầu với người phụ nữ ân cần kia.

“Không cần, ngài cứ từ từ mà bận đi!” Nhậm Tử Tuyền cúp điện thoại, nghĩ thầm chờ cơm Tây kia đưa tới phỏng chừng con trai anh đã đói chết rồi.

“Mẹ, mẹ với cha cãi nhau à?”

Nhậm Tử Tuyền cố gắng xem nhẹ ánh mắt dị dạng xung quanh, giả một bộ người tốt: “Sao có, chúng ta chưa bao giờ cãi nhau.”

Thằng bé nhíu mày, bán tín bán nghi.

Nhậm Tử Tuyền dẫn con trai Tiêu Trí về đến nhà, vừa mở cửa, đập vào trong mắt đầu tiên chính là tấm ảnh cưới cỡ lớn ở trong phòng khách.

Người phụ nữ trong tấm ảnh đương nhiên không phải Nhậm Tử Tuyền, mà là chị gái ruột của cậu Nhậm Tử Giai.

Hai chị em đều là mỹ nhân bại hoại, lúc nhỏ hàng xóm ở quê đều nói cậu nhìn giống chị gái, cậu nghe rất đắc ý, nghĩ thầm nhìn tướng mạo này của mình, tương lai nhất định là một cực phẩm suất ca giống cực phẩm mỹ nữ như chị mình.

Cực phẩm suất ca đắc ý không được vài năm, sau đó chị gái lập gia đình sinh con, vốn người một nhà hi vọng chị ấy cứ an an ổn ổn sống cuộc sống gia đình hạnh phúc như thế, ai mà đoán được đứa nhỏ còn chưa dứt sữa Nhậm Tử Giai đã bỏ trốn với người khác.

Sau đó, suất ca chính là bởi vì quá giống chị gái mình, từ nay trở đi thay thế chị gái trải qua cuộc sống làm mẹ bi thảm…

Anh nói đàn ông không thích hợp làm mẹ?

Sửa lại quan điểm đi! Nhậm Tử Tuyền cậu chính là một ví dụ tốt nhất!!

Sau khi chị gái đi không bao lâu, anh rể ôm chặt đứa nhỏ xuất hiện trước mặt Tử Tuyền.

Nhậm Tử Tuyền lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ tiều tuỵ của Tiêu Trí, cậu nghĩ đến trước kia bất luận là trên tạp chí hay là trên truyền hình, Tiêu Trí vĩnh viễn là loại đàn ông dù nâng tay nhấc chân cũng phát ra mị lực của người thành công, ánh mắt thần thái phi dương, vô cùng tự tin, tỏa sáng khiến người ta không chuyển dời được ánh mắt.

Mà gia khỏa trước mắt này chòm râu lởm chởm đôi mắt thâm đen, nếu không nói cậu còn thực sự không nhận ra đây là anh rể trẻ tuổi có tài làm cho cả nhà kiêu ngạo.

“Tôi hi vọng cậu có thể cân nhắc thật kỹ.” Ngữ khí Tiêu Trí thật cẩn thận như thế, “Sẽ không bỏ lỡ cậu lâu, cậu lên đại học tôi sẽ tự mình chăm sóc thằng bé.”

Nhậm Tử Tuyền nhìn khuôn mặt nhỏ ngủ say của cháu trai, cự tuyệt tới bên miệng lại nuốt trở về.

Nói thế nào cũng là Nhậm gia cậu có lỗi với Tiêu Trí trước, Nhị lão Nhậm gia trước trước sau sau chạy đến Tiêu gia không biết bao nhiêu lần, làm không ít công tác tư tưởng. Bọn họ đương nhiên hi vọng con gái hồi tâm chuyển ý, dù sao kim quy tế như Tiêu Trí đây có đốt đăng tìm khắp cũng không thấy, nhưng Nhậm Tử Giai lại cứng rắn muốn ly hôn, ai khuyên cũng đều không được.

Được rồi, được rồi, cậu làm như thế ít nhất có thể bù đắp một chút tổn thất cho Tiêu Trí.

Đến giờ cậu vẫn không biết vì cái gì mà chị gái muốn rời khỏi anh rể, theo như giá trị quan của Nhậm Tử Tuyền thì Tiêu Trí chính là một người đàn ông hoàn mỹ, đốt đèn tìm khắp cũng không thấy được người giống vậy.

Mà ── cậu đối với Tiêu Trí đánh giá rất cao, rốt cuộc người đàn ông nhiều khát vọng tập hợp ngàn vạn sủng ái vào một thân kia có tiêu điểm cuộc sống thế nào.

“Ài… Sớm biết vậy lúc đó cứ khuyên anh ta tái giá là tốt rồi! Mình thật sự là đồ ngốc…” Cậu đeo tạp dề cho dầu vào trong nồi, cục cưng không chớp mắt nhìn cậu, chép cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn nói: “Mẹ, mẹ làm cái gì ăn ngon?”

Nhậm Tử Tuyền nghe thấy giọng nói mềm mại ngọt ngào kia mà trong lòng đau xót: “Trứng gà xào cà chua được không?” Đây là món cậu sở trường nhất cũng là món cháu trai cậu thích ăn nhất.

Cục cưng nghe thấy thì hoan hỉ đi xem TV, Nhậm Tử Tuyền đảo trứng gà trong nồi thật tốt, trứng gà nở ra vang lên tiếng xèo xèo.

── cho dù mình không nói, anh rể không nói, người cả nhà cũng không nói, đứa nhỏ này không quá vài năm cũng sẽ biết “Mẹ” kỳ thật cũng không phải mẹ.

Mẹ phải là một nữ tính ôn nhu, sau khi mình gọi mẹ, thì mẹ sẽ dùng tươi cười ấm áp phát từ trong tâm trả lời mình, không cần giống cậu cố gắng ngụy trang như vậy.

Mẹ sẽ giữ tóc dài, có lẽ tâm huyết đi uốn, phối với bộ quần áo mới mua, xoay người một cái là người đẹp nhất trên thế giới.

Mà không phải giống như cậu, vĩnh viễn tóc ngắn, áo T-shirt, quần dài, bình bình lọ lọ đáng có trên bàn trang điểm cũng không ít, nhưng phân lượng bên trong tuyệt đối sẽ không giảm dù chỉ một chút.

Rốt cuộc là vẫn không quên được, Nhậm Tử Tuyền vừa thêm nguyên liệu vừa nghĩ.

Đồ chị gái lưu lại đến giờ vẫn nguyên xi không thay đổi, dì giúp việc sẽ định kỳ sửa sang lại. Mỹ phẩm của chị, một tủ chật quần áo của chị, những đồ tiện nghi bày biện trang trí nhà cửa mà chị mua, đều đang chờ đợi nữ chủ nhân trở về.

Bày trứng gà xào cà chua ra bàn, Tử Tuyền vẫn không nghĩ thông suốt tại sao chị gái lại đối với cuộc sống nhiệt ái này sẽ ly hôn đây?

A ── chẳng lẽ là Tiêu Trí người này có che giấu chuyện đen tối gì?

Cậu bị ý nghĩ của chính mình làm lạnh đi một chút, bỗng nghĩ đến giọng phụ nữ yểu điệu câu hồn người truyền ra từ trong điện thoại lúc chiều.

Đúng rồi, bên người lão tổng thường có nữ thư ký như hồ ly tinh đi theo, nữ thư ký này thường chính là đinh trong mắt, gai trong thịt của phu nhân lão tổng, loại chuyện tình cảm văn phòng vừa là tình nhân vừa như đồng nghiệp cùng làm việc này cũng không phải là không thể…

Không được, Tiêu Trí trở về phải hỏi anh ta, nhất định phải biết lý do chị gái ly hôn!