Lục Chi đi xuống nhà, cô bắt đầu có biểu hiện lo lắng, cho dù chỉ là thoáng qua nhwngLujc Chi cũng không hề phủ nhận, nhất định Lâm Huy có vấn đề, cô nghĩ bác giúp việc là người hiểu rõ anh nhất, cô nên tìm bác ấy hỏi thử xem.
“Bác…”
Lục Chi đi vào phòng bếp, vẫn thấy khung cảnh như thường ngày, bác gái khuôn mặt phúc hậu đang dọn dẹp khu bếp chuẩn bị nấu bữa tối. Nghe thấy tiếng cô gọi, bác gái quay lại, nhưng nụ cười giờ đâu có chút gượng gạo:
“Có việc gì sao?”
“…” Lục Chi mở miệng định nói, nhưng cô thực sự không biết mở lời ra sao… nếu nói Lâm Huy hình như bị ốm rồi, thì có gọi à quá quan tâm tới anh không?
…Nhưng mà…cô thực sự có chút lo lắng, Lâm Huy từ xưa tới nay đều khỏe mạnh và không có một chút dấu hiệu của ốm yếu, hơn nữa anh lại mạnh mẽ đến vậy, chắc chắn sức đề kháng tốt, vậy tại sao hôm nay lại có biểu hiện mệt mỏi như vậy…
Thấy bác giúp việc nhìn mình, Lục Chi có chút ngại ngại, cô đành phải mở miệng:
“Cái đó… Lâm Huy về bao giờ vậy ạ…?”
Bác giúp việc liền trả lời: “Cậu ấy về từ tối qua, cháu xem, bát cơm rang hôm qua cũng là cậu ấy nấu cho cháu đấy, cả ngày hôm nay cháu không về, bác còn tưởng cháu bị làm sao, bác liền báo với cậu ấy, cậu ấy đang định sang Đức một chuyến, tới sân bay rồi lại phải quay lại, cháu xem, cậu ấy thật sự lo lắng cho cháu, cho nên đừng để vẻ ngoài lạnh lùng thường ngày của cậu ấy đánh lừa, bình thường cậu ấy nghiêm khắc với cháu cũng chỉ muốn cháu tốt lên, mọi thứ đều có lí giải, cháu đừng nên dựa vào cảm xúc quá nhiều mà hiểu lầm cậu ấy…”
Nói tới đây, Lục Chi hoàn toàn biến thành một pho tượng đá hóa mình trong vài phút, khuôn mặt càng trở nên mềm nhũn, trái tim cũng tan chảy, ít nhất cô biết rõ cảm giác này là gì, nhưng thật khó mà nói lên lời. Bác giúp việc lại nói tiếp:
“Bác sống cùng cậu ấy cũng hơn hai mươi năm, từ bé tới lớn cậu ấy đều vô cùng mạnh mẽ, chưa có ốm qua lần nào, chỉ duy nhất có lần bị dị ứng là phải nghỉ ngơi một ngày, vậy mà bây giờ lớn rồi, hôm nay đột nhiên lại có biểu hiện mệt mỏi…”
Lục Chi như bị người ta gõ vào đầu một cái xẻng, mắt đăm đăm nhìn bác gái giúp việc, cô bình tĩnh hỏi:
“Cậu ấy bị dị ứng gì thế ạ?”
Bác giúp việc thấy cô nhiệt tình như vậy cũng bèn nói:
“Từ ngày bé đã bị dị ứng phấn hoa với vài loại thảo dược có chứa độc tính, nhưng mà…nếu bình thường thì cậu ấy có thể khống chế được, còn nếu vừa đụng vào vừa ngấm nước mưa thì sẽ phát tác, mưa càng lớn thì khả năng cậu ấy bị càng cao…”
Đúng rồi!
Hôm nay không phải mưa rất to sao…lẽ nào anh đã chạy ra ngoài mưa tìm cô?
Lục Chi càng nghĩ càng cảm thấy bản thân thật vô dụng, có người luôn âm thầm lo lắng cho mình, nhưng lại bàn quang trước những điều đó, hơn nữa còn luôn nghĩ xấu, nghĩ rằng tất cả đều do anh…
Nhưng bây giờ cô thật sự đã thông suốt, ngoài sự lo lắng và cảm động ra, cũng chẳng còn chỗ cho sự nghi ngờ quanh quẩn nào đó trong thâm tâm, tất cả như được phá tan không còn mảnh vụn nào hết, lúc này, cô thật sự muốn trách mắng bản thân mình nghìn lần.
Lục Chi cúi đầu, đi tới chỗ bác giúp việc, nhẹ nói như người không còn sức:
“Để cháu cho, bác lên xem cậu ta thế nào rồi đi, trông có vẻ mệt…”
Bác giúp việc nghe vậy thì vẻ mặt lo lắng hiện lên, nhanh chóng gật đầu rồi chạy vội lên lầu, Lục Chi còn nghe thấy tiếng bước chân thật mạnh của bác ấy, đúng là vô cùng lo lắng, đúng là thật không yên tâm…