Lục Chi vì câu nói của Hứa Anh Minh mà suy nghĩ suốt cả đường đi, trong đầu óc liên tưởng tới vô vàn thứ, có Lâm Huy, có…Lâm Huy, còn có…Lâm Huy…
Không đúng không đúng!
Không có Lâm Huy, không có Lâm Huy, Lâm Huy không làm gì cả, không có Lâm Huy… Không, không, Lâm Huy có làm, cậu ta cướp tự do của cô, cướp nhân quyền của cô, khi ở trước mặt cậu ta, tất cả mọi thứ cô đều phải nghe theo, đúng, cậu ta là ác ma, biểu hiện quái gì chứ? Biểu hiện của cậu ta và lời nói có cái gì khác nhau? Vẫn là từ miệng thối phun ra, một tên biến thái có khóa học, hừ!!
“Gì cơ?”
“Mồm thối!!”
Hứa Anh Minh:...
Lục Chi:…
Sau phút im ắng, cô liền liệt miệng ngay tức khắc, mở miệng ấm ớ chẳng thể phun ra nổi một chữ…
Hứa Anh Minh, che miệng nói nhỏ:
“Xin lõi cậu, lát nữa tôi sẽ đánh răng ngay, cậu yên tâm.”
Sau đó cậu ta quay mặt đi, hà hà hơi, ngửi ngửi, sau đó nhíu mày không hiểu…
Lục Chi vội vàng tháo gỡ bối rối:
“Không… ý tôi không phải như cậu nghĩ, ban nãy tôi đang…”
Lục Chi cố giải thích, nhưng Hứa Anh Minh quay sang che miệng cắt lời, qua khuỷu tay nói giọng trầm trầm:
“Đừng nói gì, nếu không cậu sẽ ngất đấy… đợi tôi về đánh răng đã…”
“…”
Sau đó… trong xe yên ắng tới rối lòng…
…
Chiếc Range Rover Evoque trắng đen từ tốn dịch chuyển vào sân biệt thự tráng lệ có kiến trúc đa màu sắc và kiểu Pháp lãng mạn, một nền xanh cỏ tươi mát được ánh nắng rọi chiếu làm nổi bật lên một khung cảnh chan hòa, lịch sự, lại sang trọng, cũng vô cùng bắt mắt.
Hứa Anh Minh dẫn cô vào nhà, những người giúp việc đang tất bật chạy qua chạy lại cũng không thể không dừng lại chào như với bề trên, Hứa Anh Minh cũng đáp lại, như thể là một chuyện vô cùng bình thường. Cậu ta đưa cô vào căn phòng hơn ba mươi mét vuông có thiết kế cổ điển dùng để làm việc và đọc sách, Hứa Anh Minh kêu cô ngồi đợi, sau đó bước ra ngoài đi đâu đó.
Thực ra thì…có lẽ cô cũng biết đại khái rằng cậu ta đi đâu… cũng chẳng tiện nhắc, có lẽ cậu ta không muốn nghe…
Cô đành giở sách vở ra ôn tập tiếp.
…
Lúc sau, Hứa Anh Minh đi vào, trên tay cầm một đĩa bánh ngọt chocolate, mỉm cười nhe răng trắng sáng chói mắt nói:
“Cậu có thích bánh ngọt không?”
Lục Chi buông sách, nhìn món bánh ngon mắt, mím môi gật đầu, cười cười nhận lấy.
"Thử đi."Hứa Anh Minh mở to ánh mắt mong đợi nhìn cô, Lục Chi đành miễn cưỡng ăn với chiếc môi đầy son của mình
“Cậu làm sao?” Cô hỏi.
Đột nhiên mắt cậu ta sáng trưng:
“Đúng vậy. Sao cậu biết được?”
Lục Chi gượng cười:
“Đoán thôi…”
“Ngoài bánh ngọt, tôi còn có thể nấu rất nhiều món, nếu như cậu không chê, bữa trưa hôm nay có thể ở lại xem tôi trổ tài.” Hứa Anh Minh nhiệt tình mời cô. Lục Chi đột nhiên nhớ tới bác giúp việc của Lâm Huy, đành khéo từ chối:
“Có lẽ hôm khác, hôm nay tôi phải về nhà,trước khi đi tôi đã hứa với họ rồi…”
Hứa Anh minh cũng không làm mặt tiếc nuối, cậu ta nghe xong đành cười trừ:
“Vậy đành để hôm khác thôi.”
Sau đó cậu ta bắt đầu ngồi xuống cạnh cô, gấp sách của cô lại, xoay mặt cô về phía cậu tự nhiên như hai người vốn vô cùng thân thiết nói:
“Đôi khi dập khuôn quá lại phản tác dụng, chúng ta học cách giao tiếp nhé, tiện ch phần nghe nói ngày mai.” Hứa Anh Minh nói.
Cô cũng đành gật đầu, mặc dù có gì đó vô cùng lúng túng, đúng vậy, hình như ánh mắt đó khiến cô lúng túng…chỉ một chút thôi, thế nhưng…tại sao nhỉ?
“Bây giờ tôi sẽ kiểm tra các từ tiếng anh của thi ngày mai có cậu bằng cách giao tiếp, nếu như không rõ có thể ghi ra giấy, chủ yếu là luyện cách phát âm chuẩn và ngữ pháp đúng cách, tôi sẽ chia ra làm nhiều đề mục khác nhau để cậu mở rộng vốn từ, luyện tập tốt phần này rồi thì phần viết sẽ không có khó khăn gì.”
Cậu ta nói xong, lại cố ý đùa tóc cô, sau đó đan hai tay vào nhau mỉm cười hỏi:
“Cậu sẵn sàng chưa.”
Lục Chi ngồi thẳng gật đầu.
Hứa Anh Minh cười: “Cheer up!”
Lục Chi cũng cười: “Ok!”
“Ok, now…”