Ai Nói Con Gái Không Phải Hổ Báo?

Chương 44: Lục chi




Lục Chi thoát khỏi sự bao vây của lũ cậu ấm cô chiêu tâm hồn không trong sạch này, bước vào nhà vệ sinh.

Nhìn lại mình một lượt từ đầu tới cuối… Váy xộc xệch, mặt bẩn thỉu, cả người nhem nhuốc y như lũ lợn vừa lăn qua lăn lại trong chiếc chuồng thum thủm của chúng vậy.

Lạnh lùng nhìn tấm gương trước mặt, không khí trong phòng vệ sinh theo đó giảm xuống mức thấp nhất trong ngày…

Kiềm chế! Kiềm chế! Kiềm chế…

Vì đã đoán trước được tình huống này nên cô đã tự lưu ý đem theo bộ đồng phục nữa, Lục Chi nhanh chóng mặc vào rồi bước ra khỏi phòng vệ sinh.

Khi bước vào lớp học, mọi ánh nhìn khinh miệt và những lời nói châm chọc như mưa rào vang lên. Lúc đó, có ba người là nhìn cô bằng ánh mắt rất khác thường.

Ngọc Ân… cô ấy mỉm cười với cô, như một lời an ủi, một lời chấn an vậy, Lục Chi nghxi không phải do cô ấy đã nhận ra cô là Lục Chi mà nhìn cô với ánh mắt như vậy, bởi vì Ngọc Ân thực ra rất tốt bụng, cô ấy luôn ghét nhưng người giàu khoe khoang và hay ra vẻ ta đây như những thành phần trong ngôi trường này, vì vậy ánh mắt ấy không khiến cô cảm thấy lạ lẫm mà lại thấy vô cùng ấm lòng, trong tim xúc động vô cùng.

Còn thứ ánh mắt mà cô thấy là lạ lẫm, khác thường... chính là của Rau Cải… Ngay từ lúc cô bức vào dã chạm phải ánh mắt của cậu ấy đầu tiên. Một ánh mắt tức giận, xen lẫn buồn và một chút gì đó xót xa…

Cậu ấy sao vậy? Rau Cải nhà cô lẽ nào có xích mích gì với Ngọc Ân?

Nếu là vậy thì có lẽ không sao đâu, bởi vì hai người này chỉ giận dỗi nhau một thời gin, vài ngày gì đó là làm lành liền, nhất là Rau Cải, cậu ấy thích Ngọc Ân như vậy, sao có thể để cô ấy có thành kiến với mình dù chỉ một giây chứ.

Lục Chi cũng không nghĩ nhiều, lặng lẽ đi về chỗ của mình. Hứa Anh Minh là người thứ ba trao cho cô ánh mắt kì lạ.

Đối với cậu ta, cô cũng không muốn nghĩ nhiều vì đột nhiên cảm thấy, mỗi khi thấy Hứa Anh Minh là một lần đầu óc cô không được bình thường…có thứ gì đó lạ lẫm xen vào giữa mối quan hệ của cô với cậu ta… Nhưng sự thật lại chẳng đơn giản như cô nghĩ…



“Cậu đã đi đâu vậy?”

Tan học, Hứa Anh Minh nói nhà có chút việc rồi ra về trước,một lúc sau, sắp xếp đồ đạc xong cô cũng đang định ra về, bỗng nhiên một bóng dáng quen thuộc cùng giọng nói kiêu ngạo nào đó vang lên, đứng trước mặt cô hỏi.

Lục Chi ngẩng lên nhìn Vũ Hương Ly, sắc mặt cô ta cực kì tốt, có vẻ như sau ngày hôm đó đã thông não rồi, câu đầu tiên không hỏi về ngày hôm đó cô với Hứa Anh Minh đi đâu mà lại hỏi tại sao hôm qua cô không về nhà, có chút tính người rồi đó…

“Có một chút việc, không phải với Hứa Anh Minh nên cậu đừng lo.”

Vũ Hương Ly nóng tính quát tháo: “Ai lo chuyện của Hứa Anh Minh? Tôi chấm dứt rồi. Anh ấy từ chối rồi…”

Giọng nói của cô ta lí nhí dần. Lục Chi đeo cặp, ngẩng lên nhìn cô ta, chầm chầm cất lời:

“Hôm nay tôi sẽ dọn đi, tới lúc tôi phải về nhà rồi, thời gian qua có lẽ đã vất vả cho cậu. Tạm biệt.” Cô mỉm cười nhàn nhạt, quay người bước đi.

Vũ Hương Ly chỉ biết đứng đó trố tròn mắt…

Vậy là từ nay…cô ta lại tiếp tục cô đơn sao…



Lúc này, toàn trường hơn nửa số đã về hết, số còn lại là thanh niên nghiêm túc như lướp trưởng đều đi tới khu nhà C để tự học vì vậy đi trên bậc thang có cảm giác vô cùng tĩnh lặng, nhưng hôm nay có gì đó không đúng, dường như có thứ mùi quen thuộc gì đó quanh quẩn đâu đây…

Giống mùi hương của… Rau Cải?

Đầu óc đnag nghĩ tới cậu em họ quý hóa đột nhiên Rau Cải thật sự hiện hình, xuất hiện trước mặt cô, ngay lối rẽ của cầu thang bộ tầng một…

“Ờ… Hi!” Lục Chi cong miệng giơ tay lên chào hỏi, nụ cười có chút cứng ngắc…sát khí của cậu em này…thế nào mà kinh người đến vậy…

Rau Cải không nói gì, chỉ trực tiếp đến gần cô, sau đó không một lời thừa thãi lôi cô đi.

“Làm gì vậy? Chúng ta quen nhau sao? Bỏ tay ra nào cậu trai này! Tôi phải về nhà!!!”

Mặc cho Lục Chi nói đến thế nào, Rau Cải cũng không quan tâm, chỉ nhìn phía trước và cứ thế lôi cô lên sân thượng.

Cùng lúc, Vũ Hương Ly vừa hay tới nơi, nhìn thấy cảnh đưa đẩy hết sức “gay cấn”, trí tò mò liền bị kích thích, đứng đó một lúc không chịu nổi nữa liefn theo chân hai người kia lên trên…



Rau Cải lôi Lục Chi qua tầng ba rồi tới tầng bốn, hết tầng bốn lại tới tầng năm, cuối cùng cũng tới điểm dừng chân…

Sân thượng…

Rau Cải buông tay cô ra, nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu…

Lại cái ánh mắt đó…ánh mắt đó… Nói thế nào nhỉ… cứ như thể, có chuyện gì kinh thiên động địa sắp được làm nên bởi ánh mắt này vậy…

Chưa ai mở lời cả, hai người cứ nhìn nhau trong im lặng vậy.

Lục Chi có cảm giác hơi lo lắng, lúc này im lặng là cách tốt nhất, tránh đánh rắn động cỏ…

Vũ Hương Ly đứng gần cầu thang bộ, núp vào một chỗ, liếc mắt ra đằng đó quan sát. Đợi nửa ngày chẳng thấy ai mở lời một câu, cô ta bắt đầu nhìn trần chửi thề…

Mẹ nó…

Chẳng có gì đặc biệt, bọn họ hẹn nhau lên sân thượng đấu mắt sao? Cái này nên gọi là điên hay dở người?

Đúng lúc cô ta định rời đi trong nỗi tẻ nhạt, tiếng của Rau Cải vang lên vô cùng rõ rệt:

“Lục Chi, chị định như vậy tới bao giờ?”

Dứt lời, không chỉ có một người sững sờ và cực kì bất ngờ, ngay cả người đứng ngoài cuộc như Vũ Hương Ly cũng phải đứng lại vì kinh ngạc…

Lục Chi… Đây không phải cái tên mà bố từng nhắc tới sao…

Vũ Hương Ly bịt miệng, ở lại tiếp tục nghe ngóng…

Lục Chi sững người, dường như chẳng có gì để nói…

Cậu ấy biết từ bao giờ?

“Tại sao…” Cô nhìn Rau Cải, không có ý chối cãi, lẩm bẩm hỏi…

“Người em họ sống chết cùng chị hơn mười sáu năm làm sao có thể không nhận ra chị? Giọng nói của chị, dáng đi của chị, tất cả đều rõ mồn một ngay trước mắt em, chị nói em tại sao lại phát hiện ra chị chứ?” Rau Cải dường như tức giận, cao giọng nói.

Lục Chi nhìn cậu, sau đó quay đi chỗ khác, mím môi thật chặt…

“Chị… Bác chỉ bảo em và Ngọc Ân tới đây học, ngoài ra không nói gì hết, nếu không phải bố mẹ bắt em theo bác thì giờ này chúng em vẫn còn ở tỉnh E chờ chị, chị biết không?” Rau Cải thấp giọng lại, ánh mắt có chút chua xót.

Lục Chi cũng đau lòng, cô không muốn phải gặp nhau trong hoàn cảnh này… thật sự vô cùng xấu hổ..

“Ngọc Ân… cũng biết sao?” Mãi một lúc, Lục Chi mới lên tiếng.

Rau Cải hít sâu vào một cái, như đang nén xúc động, cậu cũng nhìn ra xa, nhè nhẹ trả lời:

“Chưa…”

Lục Chi đột nhiên lắc đầu:

“Nếu như chú biết rồi, thì chẳng có cớ nào cậu ấy lại không biết. Ngọc Ân nhạy cảm hơn cậu nghĩ đấy.”

Rau Cải quay sang nhìn cô, nhè nhẹ lắc đầu: “Không biết… Nhưng có lẽ vậy…”

“Thực ra…” Cô khoác vai Rau Cải, nhè nhẹ nói: “Có rất nhiều chuyện đã xảy ra… Nhưng chị không muốn nói. Chị biết chú nhìn thấy chị bị bọn họ trêu đùa thì tức giận nhường nào, nhưng đó là do chị đã chọn, chị làm gì cũng có lí do của chị, chú đừng để vẻ ngoài đánh lừa, hãy chờ cho tới lúc kết thúc. Tin chị, được không?”

Cô vỗ vào vai Rau Cải hai phát, mỉm cười nhìn cậu. Rau Cải quay sang, ánh mắt đã có chút biến đổi, rồi dịu đi, sau đó nói:

“Được, em tin chị, nhưng đừng đánh mất bản thân, Lục Chi luôn là tuyệt vời nhất!” Rau Cải dùng ánh mắt kiên định nhìn cô, biểu cảm khuôn mặt vô cùng đáng yêu khiến cho Lục Chi không nhịn nổi phì cười.

“Ha ha!!!”

Chiều hôm đó, hoàng hôn tới thật đẹp…



Vũ Hương Ly vừa đi xuống cầu thang vừa lẩm bẩn chống cằm suy nghĩ…

Rau Cải, là cháu trai của chủ tịch tập đoàn S.U…

Cậu ta, lại gọi Linh Chi là chị, hơn nữa còn gọi là Lục Chi…

Hơn nữa còn nhắc tới một "bác" nào đó, và có vẻ như người đó rất quen thân Linh Chi…

Nếu như người “bác” đó là mẹ của Linh Chi… rất có thể chính là chủ tịch tập đoàn S.U… Nếu vậy…

Không…không phải chứ?!!!!!

Không đâu…

Nhưng mà…tên thật sự của cậu ta là Lục Chi ư? Hình như bố có nói qua cái tên này… Với lại, ở Việt nam, người dử dụng tên này rất hiếm, chắc chắn không nhầm đâu…

Vũ Hương Ly đang liên man suy nghĩ, không cẩn thận bất ngờ đâm vào người nào đó, lúc ngẩng lên, cô ta đột nhiên sững sờ…

“Cậu…"