Ai Nói Con Gái Không Phải Hổ Báo?

Chương 14: Bẫy




Tại một bãi đất trống trong khu vực công trình bị bỏ hoang ở vùng ngoại ô thành phố. Một đám thanh niên đầu vàng tóc trắng ngồi túm tụm lại một chỗ, xung quanh là đám cỏ khô khốc không có sức sống. Giữa đám thanh niên đang tụm lại đó, một tên trông vô cùng côn đồ, xăm trổ đầy mình, trên đầu không có lấy một sợi tóc, dáng người bé nhỏ con con ngồi trên lưng một tên râu mép không có, áo mặc không đủ nhìn thế nào cũng giống dân tị nạn...

Tên bên dưới chấp nhận số phận làm cái ''bô'' cho hắn ngồi lên trên lưng ấy vậy mà cũng không hề hấn gì, mặt vẫn tươi cười toe toét, chỉ có điều nụ cười hơi cứng nhắc, có lẽ là do phải tạo dáng bò trên đất quá lâu khiến cả cơ thể bắt đầu tê tái...thế nhưng lại không dám nói, mặc mồ hôi chảy ròng rã, miệng vẫn hé ra mà hớn hở với người khác, điệu bộ vô cùng là vinh hạnh, tựa như cho anh ta cả tấn vàng vậy.

Những tên khác may mắn vì không phải làm cái ''bô'' cho thanh niên lùn tịt nhưng lại phải bâu xung quanh đấm lưng bồi chuối, quạt hầu anh ta, mát xa đấm chân,...tuyệt đối không thua kém tay nghề của bác sĩ trị liệu. Có thể thấy cảnh tượng hoành tráng như thế này chỉ tồn tại ở trong phim truyền hình, thế mà bất ngờ lại nhảy ra ngoài xã hội, đám côn đồ này tuyệt đối không bình thường. Bạn nghĩ thử xem, giữa trưa nắng chang chang như vậy, bỗng dưng xuất hiện một đám côn đồ không rõ danh tính từ đâu chạy tới ngồi chồm hỗm nhìn trời...đây là chuyện gì?

"Đại ca, không biết Lục Chi trông như thế nào?" Trong khoảng không gian đè nặng trên vai mọi người, một giọng thủ thỉ cất lên, phải, là thủ thỉ.

"Thằng ngu!" Tên lùn tịt lập tức quay ra nhắm đúng lỗ mũi tên vừa mở miệng mà đạp. Anh chàng xui xẻo bị đạp văng ra mười mét ngẩng dậy, cố hết sức bình sinh lồm cồm bò lại chỗ vừa bị đạp, tiếp tục hầu hạ tên vừa đá mình. Những đồng chí khác thấy vậy cũng chẳng định hé răng gì nữa, đều biết ý im lặng.

"Chỉ là nhóc con hơn mười tuổi, trình mẹ gì mà đòi xưng vương xưng bá nơi này! Hừ!" Anh chàng lùn tịt ngoáy ngoáy lỗ mũi, bôi bôi lên áo người đứng bên cạnh.

"Đúng thế, đúng thế! Đại ca, anh là nhất!" Mấy anh bạn khác thấy thời cơ đến liền xum xoe nịnh hót. Nhưng trong ấy, lại có một kẻ tính toán chi li, anh ta đưa ra thắc mắc của mình:

"Nhưng mà đại ca, em nghĩ anh không nên khinh địch...chẳng phải nói cái gì mà nhóc con đó dọa chết được hổ sao?" Anh ta vừa dứt lời, lập tức nhận được ánh lườm sắc bén của tên lùn. Hắn ta ánh mắt càng khinh thường hơn mà nhả ra mấy từ ngạo mạn:

"Dọa chết hổ? Bạn gái tao còn giết được cả mười con hổ, xứ!"

Một anh chàng nam nhìn mặt có vẻ thật thà chui từ đâu tới gật đầu lia lịa:" Đúng thế, đúng là chị dâu có giết được chết mười con hổ..."

Tên lùn hài lòng gật đầu, một tay cầm chuối một tay vuốt đầu tên vừa phát biểu, thế này...coi như khen thưởng hắn biết điều đi.

Anh chàng thật thà như được khích lệ, kích động nói tiếp:"...Em còn nghe nói hôm ấy chị dâu lẻn vào phòng đại ca, lôi mười con hổ ra đập vỡ hết, còn có tin đồn mười con hổ ấy đều là vật đựng tiền dưỡng già của đại ca nữa..."

"..."

"Bốp! Binh! Rầm! Ruỳnh! Koong! Bẹp!"

"..."

"Báo!!!!!!!!!!" Tên lùn dừng tay dừng chân, mồ hôi đầm đìa từ từ quay lại nhìn tên lính tình báo đang dần tiến vào.

"Báo cáo đại ca, ngoài kia..bọn chúng đến rồi!"

"Ha! Cuối cùng cũng đến, nói thử xem, chúng mang bao nhiêu? Chắc cũng phải cả tỉnh ấy chứ nhỉ!"

Tên tình báo gật đầu lia lịa:" Đúng thế đại ca...đông...đông, cả một tỉnh..."

Tên lùn được một tràng cười sung sướng: "Haha biết mà, bọn chúng cũng chỉ là những bọn oắt con gỉ mũi chưa sạch mà thôi cái danh hổ cọp gì đó, hahaha thật khiến người ta buồn cười mà ha ha ha..." Tên lùn cười vô cùng sảng khoái, cười nặn được ra nước mắt, cuối cùng khi cười xong cũng là mười lăm phút sau, hắn lau khóe mắt rồi vẫy tay bọn đàn em:

"Đi, cho bọn chúng chờ thế là tạm được rồi, bây giờ quyết đấu xem, tao nhất định sẽ dành bằng được cái địa bàn này, các anh em, chúng ta đi, cho bọn chúng biết ai mới thực sự xứng đáng làm bá chủ tỉnh E này! Ha ha ha!!!!"

"Vâng!!"

Đám côn đồ ung dung đi từ trong sân chính của công trình bỏ hoang ra ngoài, tên cầm đầu cao một mét bốn mươi tám đi trước, theo sau là đám đàn em mét sáu mét bảy, bọn chúng đồng bộ trên người đều là màu đen...tuy rằng có hơi chút nhếch nhác thế nhưng dáng đi lại oai phong lẫm liệt, ai nấy lắc mạnh hai tay, mặt hếch lên trời đi không nhìn đất. Trong suy nghĩ của mọi người đều xuất hiện mấy chữ: Vấp đá không sợ, ta cứ tiếp, cho bọn chúng chết, cho ta vào tù!!!

Ra gần tới sân trước của công trình, đột nhiên những bước chân oai phong kia dừng lại như phản xạ vô điều kiện, không hiểu sao bọn họ không ai nhấc nổi bàn chân lên được nữa, sắc mặt cứng đờ như gặp ma trước mắt, vội nấp sau bức tường bàn bạc gấp...

"Đại ca...kia...kia..." Lúc này, đám côn đồ đã nhìn thấy được tốp người của tỉnh E... Thế nhưng, điều gì khiến bọn chúng thốt lên đầy ngạc nhiên như vậy?

"Đại ca...thế này là sao? Bọn...bọn chúng đem một đội quân toàn gái đến..." Lại thêm một tên nữa cất tiếng kinh ngạc. Hắn lén ngó thử ra ngoài, toàn những cô gái chân dài eo thon, dáng người mê mệt, hại nước hại dân, cô nào cũng trắng nõn trắng nà. Sắc mặt không thấy rõ thế nhưng có vẻ rất ung dung tự tại, người thì lấy phấn dặm lên mặt, người lại ngồi bôi bôi ít son, lại còn cầm điện thoại chụp ảnh,... Tóm lại, tất cả mọi thứ, từ mục đích khiến người của tỉnh E mỏi mòn vì chờ đợi cho đến việc dẫn một đội quân hùng mạnh tới đối phó với "Hội anh em sống chết có nhau" đều không có, không khỏi khiến cho tình thế đảo ngược, "Hội anh em sống chết có nhau" cũng vì vậy mà không đoán được ý định của bọn người Lục Chi, hoàn toàn đi xa khỏi kế hoạch của đại ca lùn, một chút liên quan dính líu đều không có.

Hiện tại anh bạn lùn tịt đang trong trạng thái đơ người, không biết phải làm gì ngoài đứng đó thẫn thờ, trầm mặc...

Gái? Sao toàn là đàn bà phụ nữ? Tại sao lại đem gái đến? Bọn chúng thật sự coi thường "Hội anh em sống chết có nhau" này sao? Định đem ông đây ra chơi sao? Lục Chi chó chết, một nhóc con hơn mười tuổi mà có gan chơi ông mày...giỏi lắm, hôm nay không hạ chết mày thì ông đây nguyện vô sinh cả đời!!

Ánh mắt tên lùn bắt đầu bốc lửa dữ dội, đúng lúc này, một tên háo sắc trong hội lại không biết điều lên tiếng: "Trời ạ, biết trước là đàn bà phụ nữ thì đã ra sớm rồi đại ca nhỉ, chẹp chẹp, xem mấy em ấy đứng quạt tay giữa trời nắng chang chang kìa...ai da, thật là thương quá à, thế này thì hỏng hết da mất, con gái quan trọng nhất điều gì nào? Làn da, làn da đẹp thì đàn ông mới có cảm hứng, haha..."

Sắc mặt tên lùn lúc này cực kì khó coi, không do dự hạ mệnh lệnh, nói với tên đứng cạnh: " Thằng kia, mày đem thằng vừa mới mở miệng bỏ vào rừng, trước khi rời đi nhớ ''cắt'' sạch sẽ, không chừa cọng lông. Nhớ chưa?!"

"..." Anh chàng vừa nói lập tức ngậm miệng, mặt mũi trắng bệch....

"Dạ!" Chàng thanh niên vừa được giao nhiệm vụ lập tức vâng dạ, nhanh chóng đưa người đi...

Hôm ấy, trong rừng sâu vang lên tiếng hét thảm thiết thê lương...

Quay trở lại, đám côn đồ dân tỉnh khác lại tiếp tục màn biểu diễn kiêu ngạo của mình, bước ra trước mặt những công dân ưu tú của tỉnh E, không ai nhìn thấy mặt mũi bọn chúng trông thế nào, nhưng có một thứ nhìn vô cùng rõ ràng... Bọn chúng hầu như đi tới để khoe cằm...

Lâm Huy và Rau Cải đứng đầu, đưa mắt nhìn bọn chúng, Rau Cải có vẻ hơi khó chịu, đôi lông mày cau chặt lại. Lâm Huy dường như chẳng có phản ứng gì cả thế như ánh mắt lộ ra tia hứng thú. Giống như là đang được chơi với thứ mà bấy lâu nay muốn nhưng không thể có. Đám chị gái chân dài đằng sau ánh mắt quyến rũ liên tục liếc nhìn Lâm Huy, thấy Lục Chi đâu đó đang lườm lập tức giả mắt lác...

Tên lùn cầm đầu vô cùng ra dáng đại ca xã hội đen, anh ta hiên ngang đi về phía Lâm Huy và Rau Cải, dừng lại ở một khoảng cách nói chuyện vừa đủ, nhìn thẳng vào mắt hai người bọn họ, giọng nói dõng dạc đầy mạnh mẽ:

"Trong hai bọn mày! Nói, thằng nào là Lục Chi?"

"..."

Khoảng không im lặng bao trùm... Rau Cải không nhịn được liếc mắt nhìn Lục Chi đang đứng đằng sau mấy chị gái chân dài kia nhằm mục đích đáp ứng yêu cầu không cho cô xuất đầu lộ diện của Lâm Huy.

Có ai còn nhớ...Lục Chi ghét nhất cái gì không? Nghe đồn nữ đầu gấu ghét nhất người khác gọi mình là con trai...liệu...

"Thằng kia! Bà ngoại mày là Lục Chi đây!! "

Như dự tính của Rau Cải, Lục Chi từ trong đám chị gái chân dài hùng hổ xông ra. Đôi chân lao như bay về phía tên lùn phát ngôn bừa bãi, định bụng sẽ cho hắn ta sau này đừng tính tới chuyện sinh đẻ. Thế nhưng đi đến giữa đường lại bị người nào đó dùng một tay cản người mình lại.

Lục Chi uất ức trợn mắt nhìn Lâm Huy: "Cậu đừng có cản, nó..."

Lâm Huy hơi nghiêng người, giọng nói nhẹ nhàng phát ra: " Chúng ta đang án binh bất động, cậu không được để lộ sơ hở gì, phải im lặng đứng một bên, nghe chưa? "

Đầu gấu thở phì phò, tức lộn ruột nhìn đại ca lùn. Anh ta cũng thấy ánh mắt hằn học của cô, để bảo vệ danh dự của "Hội anh em sống chết có nhau", anh chàng lùn cũng không kiêng nể lườm lại, hai bên bắt đầu khai chiến, giết nhau bằng ánh mắt...

Lục Chi phóng băng, anh ta phóng lửa, hai bên chiến đấu không cân sức... Mãi cho đến lúc Lục Chi dường như không chịu nổi nữa, nắm chặt nắm đấm lao ra ngoài tung cước sử dụng bạo lực đối đầu với tên lùn tịt. Bỗng dưng, tầm nhìn của cô bị tấm lưng rộng rãi nào đó chắn mất, Lục Chi ngạc nhiên ngẩng lên nhìn từ phía sau lưng Lâm Huy, cô ngốc đến mấy cũng hiểu, Lâm Huy không muốn cô ra tay.

Đầu gấu không làm được gì, vùng vằng tay, chân đạp đất, cát bụi phía dưới bay mù mịt, phất mạnh tay áo, tức giận bỏ đi.

Lại nói đám côn đồ tỉnh khác thấy một cô gái xinh đẹp hùng hổ xông ra tự xưng là Lục Chi thì không khỏi kinh hãi, mắt trố ra nườm nượp...

"Lục Chi hiện tại đang có việc quan trọng bên cánh đồng, có lẽ là khoảng một tiếng nữa sẽ về, cậu bé à, cố gắng chờ đi." Lâm Huy niềm nở tặng cho tên lùn tịt một cái nhếch mép vô cùng kích thích. Tất cả biểu hiện cùng lời nói ấy, không thể nào không khiến cho tên lùn luôn khinh đời kia tức nổ đóm mắt, anh ta nghiến răng nghiến lợi gào lên:

"Điên sao? Mày dám...mày bảo tao chờ sao? Mày là cái gì mà dám lên tiếng? Nhóc con Lục Chi, ông đây thề sẽ băm vằm mày! Bắt ông đây chờ? Không có cửa đâu!!"

"Đâu còn cách nào khác, cậu bé, cậu nói muốn gặp Lục Chi mà, không chờ vậy thì tự đi tìm đi."

Đây không phải là trêu đùa, qua tai tên lùn tuyệt đối nghe thành lời khích bác, kích thích nhất phải kể đến hai từ "cậu bé" mà Lâm Huy thốt ra đầy tự nhiên, tính nóng nảy trong hắn bộc phát. Tên lùn tay cuộn chặt thành nắm đấm, chu mỏ lên đầy tức giận:

"Im mồm! Tốt nhất là chúng mày nên cầu nguyện cho thằng Lục Chi gì đó đi, vì hôm nay, sẽ là ngày mà đại ca của chúng mày phải ghi nhớ!!!"

Đại ca lùn tịt nói xong liền dẫn quân đi về hướng cánh đồng xanh xanh đằng xa. Lục Chi vẫn trung bộ mặt tức giận kia, chen lên từ trong đám chân dài, bước tới chỗ Lâm Huy:

"Này, sao cậu lại nói vậy? Cho chúng ra cánh đồng làm gì chứ?"

Lâm Huy khoanh tay nhìn theo bọn chúng, ánh mắt ẩn hiện ý cười không rõ:

"Không có gì, quà gặp mặt...à không, cũng có thể cho là quà chia tay nữa."

...

Tới cánh đồng xanh xanh biếc biếc, tên lùn cất cao giọng chỉ huy đám anh em: "Các chú không được tách nhau ra, bám chặt và lưng anh đây, ai tinh mắt thấy được thằng Lục Chi thì hô lên báo cho anh biết, không được hành động riêng biệt. Cho dù chỉ là nhóc con hơn mười tuổi nhưng nó không phải loại mà các chú có thể động vào, ngoài anh ra, các chú không ai là đối thủ của Lục Chi cả. Nếu còn muốn phục vụ cho "Hội anh em sống chết có nhau" này thì nhớ kĩ cho anh!"

"Rõ!!!"

"Hội anh em sống chết có nhau" bắt đầu hành trình tìm kiếm Lục Chi giữa cánh đồng lúa bát ngát...

Vừa vặn mười lăm phút sau, khi mò hôi của tất cả mọi người đều đã thấm đẫm lưng áo, cũng đã 'thăm quan' gần hết cánh đồng, bỗng nhiên từ trong đám côn đồ, một tên to xác cất lên tiếng nói:

"Đại ca...đằng kia...hình như em thấy có người..."

"Đâu? Đâu?" Đám côn đồ dường như xúm lại một chỗ, theo hướng chỉ của tên vừa nói mà díp mắt hết cả lại...

"Nhìn cái gì! Còn không mau ra đó!" Đại ca lùn gắt lên, đám đàn em lập tức chạy thật nhanh về hướng có người, ai nấy đều thở phì phì phò phò, trông mọi người kì thật vô cùng khổ sở...

"Nhớ kĩ, khi ra đó lập tức bao vây lại, tên này có vẻ rất nguy hiểm, có lẽ không như chúng ta dự tính đâu, chia thành hai lớp bao vây, bất kể dùng cách nào cũng phải tóm bằng được, đem về làm người của ta, tất cả rõ chưa?" Tên lùn vừa đi vừa lập kế hoạch, những người phía sau cúi mình xuống tuân lệnh.

"Rõ!!"

Tới gần cái người không biết đang làm gì giữa cánh đồng kia, đại ca lùn phất tay lập tức hơn năm mươi con người bắt đầu chia ra, bao vây thành một vòng tròn có tâm là mục tiêu của kế hoạch.

Vòng tròn dần dần thu hẹp khoảng cách, đám côn đồ đang dần dần tiếp cận gần hơn với mục tiêu...

Lúc này, trên bầu trời vẫn đang yên bình với cái gió nhè nhẹ, thỉnh thoảng có mấy chú chim lượn qua lượn lại, phong cảnh vô cùng giản dị nhưng tĩnh lặng đến yên bình...

Bỗng dưng trong cánh đồng xanh ngát...một tiếng kêu vô cùng thảm thiết rống lên đầy cuồng loạn:

"A!!!!!! A!!!! Đại...đa..đạ...đại ca!!!!!!!!!"

"Bà nhà nó! Thằng chó nào kêu! Mày không thể yên lặng được sao?" Đại ca lùn bị giật mình quay lại, để không bị mất hình tượng liền quay ra mắng chửi tên vừa la hét.

Tên côn đồ vừa la hét ấy nước mắt lưng tròng, khuôn mặt đầy hoảng loạn ngẩng lên nhìn đại ca lùn...

"Đại...đại ca...em...em..."

Tiếng ngắt ngứ không rõ ràng của anh ta khiến cho đại ca lùn nóng giận tím mặt, anh ta gắt lên:

"Cho mày hai giây, một,..."

"Em giẫm phải cứt chó!!!!!!"

"..."

Ngọn gió tĩnh lặng quét đi đám bụi đọng lại trên cỏ, cánh đồng chỉ còn lại âm thanh vi vu của tạo hóa...

Rất nhanh, sau ba giây, tiếng nói khác lại cất lên, không khác tiếng vừa rồi là mấy.

"Chết tiệt!! Đại ca...em cũng dính mìn rồi!!!! A!!"

Đám côn đồ nghe vậy tất cả đều vội vàng cúi xuống chân mình, ai nấy sắc mặt tối thui, tên bên cạnh đại ca lùn cất lên tiếng kêu bất hạnh:

"Đại ca..."

"Sao? Mày cũng thế à? Chúng mày đều ngu hết sao? Đi đứng kiểu gì thế? Mắt lòi hết cả rồi à, có mỗi việc chú ý dưới chân một chút cũng không làm được, động một tí là la hét om sòm. Có đáng làm đàn ông không? Đáng làm thành viên của "Hội anh em sống chết có nhau" không?"

"Có!" Tên bên cạnh ấy trả lời dõng dạc.

"Mày dám cãi lời tao? Được lắm, mày..." Tên lùn định nhảy lên đánh vào đầu tên bên cạnh. Anh ta vội vã tránh né, đồng thời gấp gáp mở miệng:

"Không phải! Không phải! Tuyệt đối không phải, anh nghe em nói hết..."

"Muốn nói cái gì? Một,..."

"Đại ca giẫm phải phân trâu!!!!!

"..."

...

"Thằng khốn khiếp, mày dám chơi tao?" Đại ca lùn tức hộc máu dẫn quân chạy về khu công trình bỏ hoang. Về đến nơi thấy các công dân tỉnh E đang ung dung thư thái dải ga ngồi ăn, nói chuyện, y hệt như đi dã ngoại, picnic, không hề giống như đang đánh nhau tranh giành địa bàn. Đại ca lùn vội tìm Lâm Huy, khi thấy anh đang nằm trên cây an nhàn ăn táo, cả thân thể không khỏi run lên đầy tức giận, ở dưới chửi mắng gào to.

"Sao vậy cậu bé? Không thấy Lục Chi sao?" Lâm Huy chỉ khẽ cười, vẫn nằm trên cây ăn táo, mắt không nhìn về phía dưới xem cảnh náo nhiệt.

"Lục Chi cái đầu mày, bọn này chỉ toàn thấy bù nhìn! Còn hại bọn này giẫm toàn là phân! Muốn chết sao? Chúng mày tưởng bọn này dễ bắt nạt thế à? Rõ là không biết điều..." Một tên trong hội nhảy ra tức giận nói. Lập tức bị đại ca lùn đá cho một phát văng ra xa, bỏ lại lợi cùng hàm đáng thương...

Lâm Huy nhếch mép: " Không phải trước đó đã kêu các cậu ở lại chờ rồi sao? Tự mình rước họa, trách ai chứ?"

"Mày..."

"Đừng có lo quá, người Pháp nói giẫm phải phân chó chính là báo hiệu của điềm may, không có gì phải kinh hãi, chuyện bình thường mà."

"Thật sao?" Không biết là ai, mọt trong những tên côn đồ của tỉnh khác bỗng thốt lên đầy vui sướng... Nói xong lại tự mình bịt mồm lại...

Lâm Huy nhảy từ trên cành cây xuống, tiếp đất một cách hoàn hảo, phong thái vô cùng tiêu sái, quyến rũ. Anh đi tới chỗ tên vừa thốt ra hai từ ban nãy, mỉm cười: "Đúng vậy, nói không chừng...cuộc phẫu thuật của mẹ cậu sẽ thành công đó."

Tên côn đồ vẻ mặt sững sờ vô cùng ngạc nhiên, cố gắng lắm mới thốt ra được mấy từ.

" S...sao cậu có thể..."

"Im mồm hết!" Đại ca lùn quát to.

Anh ta đi tới, đẩy mạnh Lâm Huy: "Mày đừng lằng nhằng nữa, mau gọi Lục Chi ra đây, nếu không sau này ngày tháng của mày sống sẽ không được yên thân đâu!!"

Lâm Huy không phản kháng, anh ngồi xuống để giảm bớt khoảng cách giữa người mét tám và người mét tư, nhếch môi nói khẽ:

"Cậu bé, mất kiên nhẫn rồi, nhanh như vậy mà đã muốn bắt đầu cuộc chơi rồi ư?" Vừa nói, anh vừa đưa tay làm động tác ra dấu hiệu với những người đằng sau.

Tên lùn nắm cổ áo Lâm Huy: "Tao không rảnh đùa với mày, mau gọi thằng nhóc kia ra, nếu không...tao giết chết mày!!!"

Lâm Huy cười mỉm, chỉ với một động tác đã hất được tay của tên lùn ra khỏi cổ áo mình, đứng thẳng người dậy, nhìn xuống dưới:

"Cậu bé, với khoảng cách này của tôi và cậu...tôi cũng rất tò mò muốn xem cậu biểu diễn màn ''giết người bằng khinh công'' đấy."

Tên lùn vặn vặn cổ, liếm liếm môi, xắn tay áo lên dọa người nói:

"Mày cũng to gan lắm, muốn gây chiến? Được! Anh em đâu..."

"Ớ hớ hớ..."

"Bich! Bịch..."

Tên lùn quay lại, lập tức trố mắt nhìn, đám đàn em của hắn không ai hẹn ai cùng nằm gục trên nền đất, lâm và trạng thái mê man, mất ý thức, bên cạnh mỗi một anh chàng đều là hình bóng của một cô gái chân dài eo thon, khuôn mặt trông cực xinh xắn đáng yêu đang mỉm cười...

"Mày...mày đã làm gì? Mày đã làm gì!!!!!!" Đại ca lùn không chịu nổi kích thích này, anh ta gầm lên dữ dội.

"Mỗi cô gái của chúng tôi trên ngón tay út đều có một chút thuốc mê, chỉ cần liếm phải dù chỉ một ít cũng có thể lâm vào trạng thái mê man trong một tiếng đồng hồ."

"Mày..."

"Đừng trách người khác, cậu bé, đàn em của cậu thuộc dạng háo sắc không chịu đựng nổi kích thích nên mới để bản thân bị câu dẫn. Nếu như cậu dạy dỗ nghiêm khắc hơn, có lẽ hôm nay mặt cậu cũng không bẽ như vậy."

"Mày!!!!!!!" Tên lùn thở hổn hển, dùng khinh công bay lên trời, lao như bay về phía Lâm Huy.

"Tao giết chết mày!!!!"