Hôm nay ta
đến trường rất mệt mỏi a~ Mắt cứ lờ đờ, cả người đều thất
thần.. Đến nỗi lúc nãy đi đường suýt nữa thì tông xe!
Ta lái xe đi vào trong. Hôm nay thực sự không có tâm trạng ngắm idol a~ Lủi thủi đi kiếm lớp của mình..
Vào lớp rồi thì kiếm cho mình một chỗ ngồi thích hợp, bàn cuối, cạnh cửa sổ.
Nằm dài trên bàn, móc điện thoại ra nghịch. Lên weibo thử coi.
Hừm.. Nick cũ ta đã vứt từ lâu và đã lập nick mới. Tên là “
Sakura_Fairy Tail “ Lượt follow cũng khá nhiều.
À mà có
chuyện ta chưa kể. Lúc trước khi còn ở bên Nhật, ta rảnh rỗi
nên thường hay Up lên weibo, mấy bản cover nhạc tùy tâm trạng, hay cover dance mấy bài nhảy nổi tiếng, và cả cover mấy bản nhạc
bằng đàn piano nữa. Dần trở thành Hot weibo với những bản cover tốt. Vì thế nên số lượng người follow, theo dõi khá nhiều. Và đều là người Nhật
Dạo gần đây mất tích lâu rồi, nhiều
người kiếm quá. Ta có nên đăng cái gì đó không? Ừm.. Hát đi!
Dù gì trong lớp vẫn chưa có ai. Lý do đang bận ngắm “ gơ xênh
boi đợp “ ở dưới á.
Nhạc lên...
“ Oboro ni kasumu haru no tsuki Kono omoi kaze to maichire Yoi no sora ni awaku tokete kieyuku amata no tsuioku...
.... - nhạc - ...
Yume madoronde. Sasoikomareyuku. Toki no nai heya. Tada mitsumeri dake.
Kanashimu koto ni. Tsukarehatete nao. Todokanu koe wo. Tsubuyaku kuchibiru.
Hakanai netsu wo. Oimotomete wa. Ima mo, midareru konoyo ni. Nogareru sube wo. Sagasu bakari no kodoku na hoshi
. Tokoshie ni tsuzuku michi nara. Itsumade mo matsu riyuu wake mo naku.
Nikumazu tomo. Kuchihaterareru hazu to ima wo suteikiru.
... - Nhạc - ...
Yume sameteyuku. Koumyou hikari ga me wo sasu. Hana mau youni. Namida harahara to ochita.
Chiriyuki fumare. Chiri to natte mo. Itsuka mata sakihokoreba. Anata no mune wo. Irodoru sakura. Ni naremasu ka
. Shimiwataru kokoro no shizuku. Kegare wa mada torenu mama de. Hoka no dare wo. Aisuru koto mo naku. Toki dake ga sugisaru.
Toikaketa kotoba wa. Kokuu ni kie...
Oboro ni kasumu haru no tsuki Kono omoi kaze to maichire Yoi no sora ni awaku tokete kieyuku amata no tsuioku..
Todoke yumeutsutsu ni. Takusu kono negai no hana wo. Yoi no sora ni. Ukabi sabishige ni kagayaita oborozuki.. “
( Hazy Moon - Hatsune Miku )
Nhạc vừa dứt là ta liền post lên weibo. Và sau đó là tiếng vỗ tay từ đâu đó vang lên..
“ Hát rất hay. Rất có năng khiếu a~ “
Ta nhìn lên. Là idol a~ Giọng nói ấm áp đó, ta đã từng nghe qua
trên tivi, máy tính. Nhưng sao lúc nghe ở ngoài đời lại quen đến như vậy???
Giật mình nhận ra vẫn còn có người đang đứng đó nhìn mình. Ta vội đứng bật dậy, lên tiếng:
“ A! Ra là Vương học trưởng! Quá khen! “ _ ta cười cười, ra vẻ
lịch sự. Kiểu gì cũng phải kiềm chế. Nếu không sẽ rất mất
mặt trước idol a~ Trời ơi!
Đáp lại ta cũng là một nụ
cười. Mặc dù chỉ là mím môi cười sâu thôi nhưng trông vẫn rất
đẹp! Ta thấy anh ấy đi về phía bàn của ta. Kéo ghế rồi ngồi
xuống rất tự nhiên.
Ta bị đơ???
“ Sao vậy. Không được thoải mái à? “
Móa nó. Anh còn nói nữa thì mới chính xác là không thoải mái
đó! Nội tâm gào thét vậy thôi chứ bên ngoài ta vẫn rất tự
nhiên nha~
“ A! Không có không có! Cứ tự nhiên! Cứ tự nhiên! “ _ ta cười gượng. Sau đó cũng ngồi xuống
“ Cô tên gì? “
“ Ừm... Vương.. Vương Anh Đào “
“ Ừm. Tôi tên.. “
“ Anh tên Vương Tuấn Khải. D.B.O: 21/9/1999 (năm nay là năm 2022 nha). Là Học trưởng, Hội trưởng hội học sinh. Là ca sĩ, diễn
viên,.. Bla blo.. “ _ người ta chưa nói xong ta đã chen vô nói
trước. Và bà Au đã tự ý lược bỏ bớt hơn nghìn từ đằng sau!
Và kết thúc bài sơ yếu lý lịch của người ta là một câu:
“ Cho em xin chữ ký “ _ sau đó ta chìa ra trước mặt một quyển nhật ký và một cây bút
Anh chỉ cười rồi nhận lấy cây bút và kí vào tờ giấy
“ Nhìn này! “ _ ký xong, anh gọi ta đưa đầu lại nhìn xem. Ta cũng làm theo, đưa đầu lại nhìn. Anh cùng lúc cũng cúi đầu xuống
Kiểu tư thế này nếu đứng ở một góc nào đó sẽ tưởng rằng anh đang hôn ta. Nhưng thực chất thì chả có gì!
Có điều ta vẫn không biết, khi ta đang chăm chú nhìn xuống phía
dưới thì ánh mắt anh đã khẽ nhướn lên, nhìn về phía nơi cửa
sổ cuối lớp đang mở. Và.. nhếch miệng...
___________________________________________________________________________________
( phần này là lời của Hàn Thiên )
Pov's Hàn Thiên:
' Giọng hát này, sao nghe quen quá? Hình như ta đã từng nghe qua nó! '
Ta chỉ là vô tình đi ngang qua đây, lại cũng vô tình nghe được
giọng hát này! Nỗi bi thương, cô đơn, đau khổ chứa trong bài hát được người hát thể hiện thật sinh động. Cư như cả hai hòa làm một tạo thành cảm xúc của chính người hát!
Cô ta? Trông rất giống một ai đó mà ta từng quen! Nhưng ta thật nhớ không
ra... Tại sao nhìn hai người trong kia thân thiết tim ta lại nặng
xuống như vậy? Cảm giác này ta vốn chưa từng có ngay cả đối
với Liễu Thanh Thanh! Tại sao?
--- Blashback ---
Ta
đang đi trên hành lang thì phát hiện có người đang đứng trước
đó đợi ta. Là Vương học trưởng khiêm hội trưởng?! Lưng dựa vào
tường, tay đút túi, mái tóc đen che khuất một ít khuôn mặt khi
cúi đầu xuống. Phong thái thật không giống với ban nãy, ôn nhu,
thân thiện chút nào. Thay vào đó là phong thái ung dung, cao
lãnh, cả người như toát ra được toàn bộ khí chất của một
người đàn ông ...
Phát hiện ra ta, hắn chỉ liếc mắt lên nhìn, sau đó nhếch môi cười
“ Hàn thiếu hôm nay có nhã hứng đến thăm khoa này thế nhỉ? “ . Hắn mở miệng nói, đầu hơi nghiêng trông rất vô tư
“ Thế thì sao? Liên quan gì đến cậu? “ _ Ta hờ hững đáp, tên này chắc chắn không nhàn đến nỗi đi lo chuyện bao đồng.. Nếu vậy..
“ Hừmm.. “ _ hắn đưa tay lên giữ cằm, đầu nghiêng nghiêng để suy nghĩ trông rất giống trẻ con..
“ Là đến thăm bạn gái! “ _ hắn nói, vui vẻ qoay mặt lại nhìn ta
“ Liên quan gì đến cậu! “
Ta lặp lại lời nói. Thanh âm lạnh lùng phát ra. Không thèm để ý
đến hắn. Ta nhấc chân hướng phía hắn rời đi. Nhưng khi ta đi
ngang qua người hắn thì hắn lên tiếng:
“ Cô ta. Người mà
anh chán ghét nhất.. Vẫn còn đang sống.. ! “ _ thanh âm hắn phát ra chậm rãi nhưng tại sao khi lọt vào tai ta lại như những mũi
kim nhanh chóng đâm sâu vào cơ thể như vậy?
Ta bàng hoàng.
Qoay người tính hỏi rõ thì hắn đã nhanh chân hơn. Xoay người
bước đi qua mặt ta vào lớp. Ta đi theo nhưng khi đến phía lớp
học đó, nghe được giọng hát đó, chân ta đã dừng lại...
Rồi khi thấy một màn thân thiết vốn dĩ do ai đó sắp đặt sẵn thì
ta lại cảm thấy tức giận. Quên cả ý định ban đầu khi ta đuổi
theo đến đây. Cắn răng rời đi. Không biết tên chủ mưu nào đó
đang.. Nhếch môi lên khinh bỉ mình!
--- EndBlashBack ---
Ta lê chân lết xác đi lên cầu thang về lớp mình. Đầu óc không
ngừng suy nghĩ về lời nói của hắn. Và cả hành động cùng cảm xúc của mình lúc đó nữa
“ Bạch Thiên Băng! Hắn là đang nhắc đến Bạch Thiên Băng! “ _ ta thốt lên
Cùng lúc đó ta cũng đã bước vào tới lớp. Đám Lưu Hạ Du, Mạc Kỳ
Lâm, Đông Phương Hạo, và cả Liễu Thanh Thanh cũng đang ở đây.
“ Anh Thiên, anh về rồi! “ _ Liễu Thanh Thanh lên tiếng gọi ta và
nở một nụ cười hết sức là.. thánh thiện, hồn nhiên
Ta cũng thuận theo, đi về phía chỗ của ta cũng là chỗ đám người này đang vây kín
Nhìn Liễu Thanh Thanh, ta lại nhớ đến.. cách đây 2 tháng trước.
Sau khi ra tay giết Bạch Thiên Băng. Ta về nhà nhưng hôm đó không cho
bất cứ ai theo vào, kể cả Liễu Thanh Thanh. Lúc đó ta có cảm
giác rất lạ nhưng rất nhanh xua tan cảm giác đó. Ta trước giờ
không hề tin vào mấy thứ linh cảm này!
“ Anh Thiên, anh nãy đi đâu? “
“ Anh xuống lớp kiếm em. Ra là em ở đây! “
“ Hìhì. Em theo ba anh ấy xuống đây đấy! “
Ta nhìn ba bọn họ rồi nhìn Liễu Thanh Thanh. Không nói gì, chỉ gật đầu : “ Ừm “
“ Này, tôi tìm được cô gái mà các người nói rồi đấy! “ _ Đông
Phương Hạo đột nhiên lên tiếng, giọng nói đầy thích thú!
“ Hửm? “ _ bốn người còn lại đồng thanh
“ Ha. Cô gái tóc xanh, người nhỏ mà có võ á! Ân, hôm qua không
may đụng trúng nhau! Trông cô ấy dễ thương phết. Nhưng chưa kịp
hỏi gì thì đã phóng đi mất rồi! Tiếc quá.. “ _ Đông Phương Hạo hí ha hí hửng nói, đến cuối câu lại ra vẻ tiếc nuối
“ Sao không kéo cô ta lại mà hỏi! “ _ Lưu Hạ Du đứng bậy dậy, tay đập bàn còn chân đập ghế
“ Ơ? “ _ Đông Phương Hạo qoay sang trái, ngơ ngác nhìn thằng bạn mình
“ Đúng vậy! Bây giờ không biết kiếm cô ta ở đâu để trả thù đây
này! “ _ Mạc Kỳ Lâm tuy không hùng hồn đập bàn nhưng lời nói
lại chứa đầy vẻ tức giận
“ Ơ? “ _ Anh Hạo lại một lần nữa ngơ như nai tơ qoay sang nhìn thằng bạn bên phải của mình
“ Anh Hạo, người mà anh nói.. Là ai vậy? “ _ Liễu Thanh Thanh nghe một hồi vẫn không hiểu mấy người này đang nói đến ai, liền
hỏi
Ta đột nhiên lên tiếng, nói một câu không hề liên quan đến câu hỏi của Liễu Thanh Thanh
“ Ta biết! “