*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mây đen tụ lại trên đỉnh núi, tựa hồ không có dấu hiệu tán đi. Sáng sớm, mặt trời vẫn chưa ló dạng, bầu trời âm u lất phất mưa nhỏ.
Mưa bụi bao phủ Sơn Thần Lĩnh xanh biếc, xa xa giống như một bức tranh thủy mặc tuyệt đẹp.
Lãnh Khải Chi tỉnh lại không lâu, đã bị Bùi Sĩ Kiệt hưng trí bừng bừng kéo đến bên cạnh ao trong lương đình, bảo là muốn cùng hắn đánh cờ. Lãnh Khải Chi lắc đầu: “Ta không biết chơi.”
“Không thành vấn đề a, ta dạy cho ngươi, rất dễ.”
Trên bàn bày một ấm trà lài thơm ngát, vài dĩa điểm tâm, hai người mặt đối mặt ngồi ở bàn đá. Bùi Sĩ Kiệt đơn giản dạy hắn một lần, song phương đều tự lấy quân cờ, thi nhau tấn công như vũ bão.
“Đúng rồi, Tiểu Chi, ngươi họ gì?” Bùi Sĩ Kiệt điềm nhiên hỏi.
“Ta họ Kim.” Lãnh Khải Chi nói ra họ giả: “Người trong thôn thường gọi ta A Kim.”
“Ngươi kêu 『 Kim Khải Chi 』?”
“Ân, đúng vậy a…”
“Niệm ra có điểm trúc trắc.”
“Vậy sao? Nghe hay mà…”
“Ngươi nhà ở đâu?”
“Ở Đàm Hương, Lạc Thành… Ngươi làm gì hỏi ta nhiều như vậy?”
“Ta muốn hiểu rõ ngươi a.”
Đang nói, một thanh y mỹ nữ cùng hai nha hoàn chậm rãi đi tới. Một nha hoàn dìu nàng, nha hoàn còn lại hai tay cầm một hạp đựng thức ăn.
Lãnh Khải Chi tò mò nhìn các nàng, mỹ nữ kia đối Bùi Sĩ Kiệt khẽ khom người, nhẹ giọng: “Giáo chủ…”
Bùi Sĩ Kiệt không lên tiếng, nhìn không chớp mắt vào ván cờ trước mặt. Thái độ y lãnh đạm, thanh y mỹ nhân có điểm lúng túng, nàng cười ngọt ngào:
“Giáo chủ, thiếp thân biết người thích ăn tiểu thực ngon lạ cho nên đặc biệt làm đặc sản quê nhà ta cho người…”
Nha hoàn đang cầm hạp đựng thức ăn lập tức đem tiểu thực trình, Bùi Sĩ Kiệt bộ dạng uể oải đưa mắt nhìn.
“Này là cái gì?”
“Liên dong chi ma cầu (bánh hạt sen rắc mè???)… Hương vị tốt lắm, Giáo chủ người thử một chút nhé?
“Đã biết, để đó đi.” Bùi Sĩ Kiệt phất phất tay, đặt một quân lên bàn cờ.
Mỹ nữ kia còn muốn nói điều gì, thấy Bùi Sĩ Kiệt phớt lờ, nàng ủy khuất mấp máy thần xin phép cáo lui. Nhìn thấy nàng hao hết tâm tư lấy lòng Bùi Sĩ Kiệt, Lãnh Khải Chi có điểm không đành lòng nhìn theo dáng nàng đi xa khuất trong màn mưa, thẳng đến lúc Bùi Sĩ Kiệt thúc giục:
“Tiểu Chi, đến lượt ngươi.”
“Nha…” Lãnh Khải Chi lúc này mới hạ xuống một quân cờ.
Bùi Sĩ Kiệt tùy tay cầm lấy một viên chi ma cầu cắn vài ngụm.
“Không ngon chút nào, kém ngươi làm nhiều lắm.” Y đem chỗ còn thừa ném đi.
“Dù sao cũng là tâm ý của người ta a…” Lãnh Khải Chi trong lòng không hiểu sao thấy không thoải mái, hắn thử hỏi: “Vừa rồi vị kia… Là thê tử của ngươi sao?”
Bùi Sĩ Kiệt biểu tình như bị nghẹn, cau mày: “Thê tử? Đừng nói giỡn.”
“Ách… Không phải sao?”
“Chỉ là thị thiếp mà thôi, ta không cần thê tử buộc tay buộc chân.”
“Lấy tuổi của ngươi, cũng đã đến lúc cưới vợ sinh con đúng không?”
“Gì chứ? Ta mới mười tám tuổi.”
“A? Ngươi mới mười tám tuổi?” Lãnh Khải Chi có chút kinh ngạc, bất quá xem tâm tính của y cũng không sai… Chính là, hắn cảm giác Bùi Sĩ Kiệt chỉ có lúc ở trước mặt mình mới bộc lộ tính trẻ con, còn khi đối mặt những người khác lại biểu hiện phi thường lãnh khốc âm trầm.
“Bất quá mười tám tuổi cưới vợ cũng rất bình thường a…”
“Vậy sao? Ngươi bao nhiêu tuổi?”
“Ta hai mươi bốn, nói đúng ra… Hẳn là hai mươi lăm.”
“A? Nguyên lai ngươi lớn hơn ta nhiều như vậy… Ta còn nghĩ ngươi cùng tuổi ta…” Bùi Sĩ Kiệt dừng một chút, đột nhiên hỏi: “Ngươi không phải đã cưới vợ sinh con rồi chứ?”
“Ta không có.”
“Như vậy a.” Bùi Sĩ Kiệt thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Bất quá…”
“Bất quá cái gì?” Bùi Sĩ Kiệt lại khẩn trương.
“Không có gì…” Lãnh Khải Chi cảm giác mình không nên đối y lộ ra thực tâm.
“Nói chuyện đừng chỉ nói một nửa a, rốt cuộc bất quá cái gì?” Bùi Sĩ Kiệt truy vấn.
Lãnh Khải Chi vuốt vuốt quân cờ trong tay, thở dài.
“Đừng thở dài nữa, nói mau.”
Lãnh Khải Chi cười khổ — cuối cùng vẫn nói cho y: “Các trưởng bối có an bài cho ta một hôn sự, vốn tính toán ta hai mươi hai tuổi sẽ thành thân… Bất quá ta rời khỏi quê nhà đã lâu lắm, có lẽ đối phương đợi không kịp, lập gia đình mất rồi…”
Nghe hắn ngữ khí mang tiếc hận, không phải là thực thích người kia chứ? Bùi Sĩ Kiệt vẻ mặt không vui nhìn hắn, y cũng không biết nỗi bực tức trong lòng mình là từ đâu mà đến.
“Ngươi tiếc cái gì a? Không phải chỉ là nữ nhân thôi sao?”
“Không có a… Ta chỉ là cảm thán…”
“Đừng cảm thán, mau chơi cờ.” Bùi Sĩ Kiệt dứt khoát, đề tài này cũng không còn được nhắc đến nữa.
Mưa hơn nửa ngày, đến xế chiều mới ngừng. Mọi người chưa cảm thụ được bao nhiêu ánh nắng ấm áp, màn đêm đã buông xuống.
Nếm qua bữa tối, tắm rửa sạch sẽ, Lãnh Khải Chi ngồi ở trước giường, vô cùng buồn chán lật xem một quyển sách.
Hắn hồi tưởng lại ban ngày khi cùng Bùi Sĩ Kiệt nói chuyện với nhau, phát hiện mình hoàn toàn không thể từ đối phương biết được chuyện cơ mật gì, ngược lại còn để lộ rất nhiều chuyện của mình.
Không biết vì cái gì, lúc hắn cùng Bùi Sĩ Kiệt ở một chỗ, hắn luôn bị đối phương dẫn dắt. Chính mình cứ như người không hề có chủ kiến, y nói cái gì làm cái gì, mình cũng sẽ bất tri bất giác theo sát.
Tiếp tục như vậy thật sự không ổn a…
Lãnh Khải Chi đang miên man suy nghĩ, chợt thấy một đám người đi tới. Phía trước là hai nam phó cầm đèn lồng, đi theo sau chính là người thị thiếp ban ngày cấp Bùi Sĩ Kiệt chi ma cầu. Nàng vận sa y thiển tử sắc (lụa màu tím nhạt), kiểm sắc hồng nhuận, tóc còn ướt nước, hiển nhiên là vừa mới tắm rửa qua.
Bọn họ đi ngang qua sương phòng Lãnh Khải Chi ngụ, vào trong phòng Bùi Sĩ Kiệt.
Xem ra vị thị thiếp kia tối nay là tới bồi tẩm… Lãnh Khải Chi trong lòng nổi lên mơ hồ ghen tuông. Quên đi, cùng hắn không quan hệ. Hắn ép buộc chính mình không nên để ý, đóng lại cửa sổ, thổi tắt nến liền lên giường ngủ.
Trằn trọc hồi lâu, thật vất vả mới đi vào giấc ngủ thì một hồi tiếng bước chân rất nhỏ lại làm hắn bừng tỉnh. Đối phương tận lực áp trứ cước bộ, nhưng Lãnh Khải Chi vẫn cảm nhận được.
Là ai? Hắn toàn thân buộc chặt, bất quá nghe trong hơi thở, đối phương cũng không có sát ý. Hắn tiếp tục nhắm mắt, bảo trì tư thế ngủ.
Người đó đi đến trước giường hắn, tay bỗng dưng đặt trên người hắn.
“Uy… Khải Chi…” Thanh âm quen thuộc vang bên tai, Lãnh Khải Chi chậm rãi mở mắt.
Bùi Sĩ Kiệt lay hắn. “Rời giường, đừng ngủ nữa…”
“Làm gì?” Hắn bây giờ không phải là đang cùng cơ thiếp xinh đẹp kia cộng độ xuân tiêu sao? Như thế nào chạy tới chỗ này? Lãnh Khải Chi buồn bực.
“Đi chơi a, nhanh.” Bùi Sĩ Kiệt chủ động giúp hắn phủ thêm ngoại y.
“Nửa đêm còn đi đâu chơi a?”
Bùi Sĩ Kiệt đã muốn động thủ giúp hắn mang giày. “Ngươi đừng hỏi gì cả, đi theo ta là được rồi.”
Lãnh Khải Chi bị y lôi ra cửa, tiểu tư Thiên Phúc đang giữ Tiểu Hắc chờ bên ngoài. Hai người một ngựa, từ cửa sau Hồng Liên Điện dọc theo sơn đạo tới Sơn Thần Lĩnh, cuối cùng dừng ở sâu trong rừng cây rậm rạp, một lâu phòng nguy nga hiện ra trước mắt.
Hai người xuống ngựa, Bùi Sĩ Kiệt lưng mang bao phục, cầm lấy một lồng đèn đã được châm sẵn đặt ngoài cửa.
“Đi theo ta.” Bùi Sĩ Kiệt thân mật nắm tay Lãnh Khải Chi kéo hắn đi vào trong, đến một cầu thang hẹp và dốc.
Người này lại định làm gì? Lãnh Khải Chi nghi hoặc theo sát y.
Cái cầu thang kia thật dọa người, hai người rẽ hơn mười khúc ngoặt, đi gần nửa canh giờ mới đến đỉnh. Trên đó là một cái đài rộng rãi, Lãnh Khải Chi vừa đặt chân lên đã bị một luồng hào quang sáng chói làm hắn phải nhắm tịt mắt.
Một hồi sau, Lãnh Khải Chi hơi hơi mở mắt, nheo lại nhìn kỹ, trước mặt là vầng trăng tròn đầy sáng ngời.
“Oa…” Lãnh Khải Chi không khỏi thảng thốt. Hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy trăng lớn như vậy, đẹp như vậy, cứ như gần ngay trước mắt, vươn tay ra là có thể chạm tới.
Dãy núi xa xa tắm trong ánh trăng hiện ra thanh tử sắc, giống như biến thành một loại tinh thạch kỳ lạ. Cây cối giống như phỉ thúy được khảm trên chân núi. Tinh quang ánh trăng chiếu rọi, bầu trời trông như một dải lụa thâm lam sắc vũ động.
Lãnh Khải Chi đang nhìn đến thất thần, Bùi Sĩ Kiệt đã chạy tới bên kia đài, mở bao phục, từ bên trong lấy ra rượu ngon cùng tiểu thái (món nhắm).
“Khải Chi, mau tới tọa a.” Y gọi, Lãnh Khải Chi ngơ ngác bước qua ngồi xuống. Bùi Sĩ Kiệt rót rượu, khoe: “Nơi này là đài ngắm trăng cha ta đặc biệt kiến tạo, ở đây ngắm trăng có phải hay không có phong vị khác a?”
“Ân…” Lãnh Khải Chi uống một ngụm thanh tửu cay nồng mang theo hương vị ngọt lành, hỏi: “Nơi này có phải là một trong 『 tam đại bí mật tiên cảnh 』 ngươi nói?”
“Không phải a.” Bùi Sĩ Kiệt trực tiếp phủ nhận: “Nơi này tuy rằng đẹp, bất quá không thể gọi là tiên cảnh.”
“Vậy sao… Ta thấy nơi này rất tuyệt.”
“Hắc hắc… Ngươi muốn đến hai nơi còn lại không?”
“Ân.” Lãnh Khải Chi thành thật gật đầu.
“Nga nga? Muốn a? Cầu ta đi ~~” Bùi Sĩ Kiệt thần tình vô lại.
“Ta không thèm.” Lãnh Khải Chi bĩu môi, uống cạn một chén rượu.
“Tiểu Chi, ngươi đừng một mình hăng hái uống như vậy a, không có ý nghĩa”
“Bằng không ngươi còn muốn thế nào?”
“Chúng ta chơi trò chơi a, ai thắng có thể yêu cầu người thua làm một chuyện.” Bùi Sĩ Kiệt đề nghị.
“Được…” Lãnh Khải Chi cảnh giác nhìn y: “Bất quá không cho ngươi yêu cầu ta làm chuyện gì kỳ quái.”
“Hảo, nếu không muốn làm thì phạt uống rượu thay, được không?”
“Ân, chơi như thế nào?”
“Ân… Như vậy đi, mỗi người luân phiên nói một câu thơ có liên quan đến “nguyệt lượng (trăng)”, không nói được liền thua.” Bùi Sĩ Kiệt lập tức nói: “Ta tới trước, sàng tiền minh nguyệt quang (Ánh trăng chiếu sáng đầu giường)!”
“Hải thượng sinh minh nguyệt (Trăng sáng mọc trên biển).”
“Nguyệt lạc ô đề sương mãn thiên (Trăng lặn, quạ kêu, sương đầy trời)!”
“Cử bôi yêu minh nguyệt (Cất chén mời trăng sáng).”
“Nguyệt xuất kinh sơn điểu (Trăng lên hốt hoảng chim trời)!”
“Minh nguyệt tùng gian chiếu (Đồi thông vằng vặc trăng ngà).”
“Mạc sử kim tôn không đối nguyệt (Nhân sinh đắc ý tu tận hoan – Mạc sử kim tôn không đối nguyệt. Dịch: Đời người đắc ý nên tận hưởng – Chớ khiến chén vàng rỗng dưới trăng)! Ngươi đừng luôn luôn minh nguyệt minh nguyệt a, nói cái gì khác đi.”
“Được rồi, thiên lí cộng thiền quyên (Ðãn nguyện nhân trường cửu – Thiên lý cộng thiền quyên. Dịch: Chỉ nguyện đời ta trường cửu – Bay ngàn dặm cùng với thiền quyên).”
“Câu này làm gì có “nguyệt lượng” a?”
“Đồ đần, “thiền quyên” chính là chỉ “nguyệt lượng”.”
“Thật sao? Kia 『 Ngã gia nha hoàn khiếu Thiền Quyên 』.”
“Câu này ở đâu ra?”
“Ta tự làm.” Người nào đó ủy khuất. “Ta thật sự có nha hoàn kêu Thiền Quyên a.”
“Loại thơ vớ vẩn này tính cái gì a?”
“Ô ô ô… Rõ ràng tự ngươi nói “thiền quyên” chính là “nguyệt lượng”, ta đây đổi tên nha hoàn nhà ta thành Nguyệt Lượng cũng được mà.”
Lãnh Khải Chi vừa bực mình vừa buồn cười. “Như thế nào ngươi vẫn thua.”
“Thua liền thua, ngươi phạt ta cái gì?”
“Chưa nghĩ ra, thôi phạt ngươi uống rượu đi.”
“Hắc hắc hắc… Phạt nhẹ như vậy, ngươi sẽ hối hận nha.”
“Vậy sao? Thế ta phạt ngươi cởi y phục ngồi xổm trên mái nhà bắt chước tiếng lang tru.” Lãnh Khải Chi hừ nhẹ.
“Ách… Ta nói giỡn thôi, uống liền đây.” Bùi Sĩ Kiệt uống hết một chén rượu, nói: “Hảo, tiếp tục chơi. Lần này nói một câu thơ có liên quan đến “sơn”. Khinh chu dĩ quá vạn trọng sơn (Núi non thuyền nhẹ vượt như bay)!”
“Thiên Sơn điểu phi tuyệt (Nghìn non mất bóng chim bay).”
“Tương khán lưỡng bất yếm. Chích hữu kính đình sơn (Kính Đình một đỉnh chơ vơ – Chỉ ta và núi thẫn thờ nhìn nhau)!”
“Trừ khước Vu Sơn bất thị vân (Ngoại trừ mây ở núi Vu, những chỗ khác chưa phải là mây).”
“Sơn cùng thủy phúc nghi vô lộ (Sơn cùng thủy phúc nghi vô lộ – Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn. Dịch: Đến chỗ sơn cùng thủy tận cứ ngỡ như không còn lối nữa, thì lại thấy thấp thoáng có một thôn xóm trong những rặng liễu mờ và những cành hoa sáng)!”
“Hoành khán thành lĩnh trắc thành phong (Hoành khán thành lĩnh trắc thành phong – Viễn cận cao đê các bất đồng – Bất thức Lư sơn chân diện mục – Chỉ duyên thân tại thử sơn trung. Dịch: Nhìn ngắm dọc ngang đỉnh thành hòn – Xa gần cao thấp khác nhau hơn – Dáng dấp Lư Sơn nào biết được – Vì ta đứng giữa trập trùng non).”
“”Sơn” ở đâu?”
“Lĩnh (岭 đường trên núi) cùng phong (峰 đỉnh núi) còn không phải “sơn (山)”? Tới ngươi.”
“Coi như ngươi đúng… Ân… Ân…”
“Không nghĩ ra?”
“Đợi ta một chút…”
“Không được, nói nhanh ah. Không nói là phạt uống rượu.”
“Ô ô ô ~~ tại sao lại là ta thua? Tiểu Chi ngươi khi dễ người!”
“Có chơi có chịu, uống hay không a?”
“Uống thì uống! Cô lỗ cô lỗ… Hảo, tiếp tục…”
Ánh trăng dần dần hạ xuống, ngọn núi truyền đến tiếng kêu của dạ điểu (loài chim ăn đêm) linh hoạt kỳ ảo. Lãnh Khải Chi ngáp một cái, đã thấy buồn ngủ.
“Đã khuya, Sĩ Kiệt, chúng ta trở về đi?”
Bùi Sĩ Kiệt nấc: “Không cần… Ách! Ta mà không thắng được ngươi sao, ách! Lại đến!”
Lãnh Khải Chi nghĩ y đã say, dìu y đứng dậy: “Hảo hảo, đêm nay tới đây thôi, lần sau tiếp tục được không?”
“Không muốn! Ta muốn chơi tiếp! Ách!” Bùi Sĩ Kiệt say khướt la hét, cáu kỉnh kéo Lãnh Khải Chi muốn hắn ngồi xuống.
“Không tưởng được tửu lượng ngươi lại có thể kém như vậy.” Lãnh Khải Chi cười cười, lại phát hiện thêm một mặt đáng yêu của Bùi Sĩ Kiệt.
“Ngươi làm gì cười ta? Ta tửu lượng rất hảo! Ách!”
“Ngươi xem ngươi đứng còn không vững, còn cậy mạnh a?” Lãnh Khải Chi trêu.
“Ta đứng không vững? Ách!! Ai nói!?” Bùi Sĩ Kiệt bỗng nhiên nhảy lên lan can.
“Oa!!” Lãnh Khải Chi bị hành động nguy hiểm của y làm sợ tới mức thất thanh kêu to: “Ngươi mau xuống đây!”
“Hắc hắc hắc… Cho ngươi xem ta đứng vững thế nào… Ách!”
“Đã biết đã biết! Ngươi mau xuống đây!” Lãnh Khải Chi thiếu chút nữa bị y dọa rớt tim ra ngoài.
“Ngươi ôm ta xuống dưới…” Bùi Sĩ Kiệt ngồi xổm trên lan can, làm nũng đối Lãnh Khải Chi vươn tay.
“Hảo hảo, ngươi cẩn thận một chút…” Lãnh Khải Chi bắt được tay y, Bùi Sĩ Kiệt thình lình kéo hắn tới.
“Ngươi cũng lên đây đi! Ha ha… Ách!”
“Oa!! Đừng nháo!” Lãnh Khải Chi bị y kéo mạnh một cái, kêu thảm, hai người lung la lung lay đứng ở trên lan can. Lãnh Khải Chi cố gắng muốn đưa Bùi Sĩ Kiệt xuống, đối phương bỗng nhiên dùng sức ôm hắn, hai người rơi ra ngoài đài ngắm trăng ——
“Nha!” Lãnh Khải Chi kêu to, trong lúc rơi cố sống cố chết ôm chặt Bùi Sĩ Kiệt. Hắn đang định dùng khinh công, Bùi Sĩ Kiệt đột nhiên đưa hắn ôm ngang, lộn vài vòng trên không. Sưu sưu sưu! Cuối cùng an toàn rơi xuống đất.
Lãnh Khải Chi nắm cổ áo y dồn dập thở, hồn đã bay mất một nửa. Cái người khởi xướng kia còn cười ha ha, nửa tỉnh nửa say hô: “Ta thật là lợi hại a! Ta đứng được vững như vậy ~~ “
Lãnh Khải Chi đỉnh đầu bốc khói, dùng sức kháp cổ y.
“Ngươi này đồ đần ——!!!”
“Ô oa…”
◇◇◇
Sáng sớm, những tia nắng ấm áp len lỏi vào những phiến lá tươi non, mái ngói đen lòe lòe sáng.
Cốc cốc… Tiếng gõ cửa truyền đến, Lãnh Khải Chi mơ mơ màng màng đáp lời: “Vào đi…”
Cạch một tiếng, cửa phòng mở ra, một tiểu tư cầm theo khăn và chậu nước ấm tiến vào, cười rạng rỡ: “Công tử, sớm an…”
Nét tươi cười của tiểu tư bỗng nhiên cứng tại trên mặt, tròng mắt nhìn chăm chăm cái giường như muốn rớt ra ngoài.
Lãnh Khải Chi dụi mắt ngồi dậy, ngẩng đầu liền nhìn thấy tiểu tư kia thần tình như gặp quỷ, hắn theo ánh mắt đối phương nhìn xem trên giường ——
Bùi Sĩ Kiệt thân trên trần trụi ở bên cạnh hắn ngủ ngon lành, một tay còn vòng ngang eo hắn. Lãnh Khải Chi cúi đầu nhìn lại chính mình, vạt áo mở rộng, lộ ra hơn phân nửa bả vai cùng ngực.
Loại tình huống này, thấy thế nào đều giống như… Lãnh Khải Chi khuôn mặt tuấn tú nháy mắt đỏ bừng. Tiểu tư nhanh chóng đặt chậu nước rửa mặt xuống, cà lăm nói: “Kia… Cái kia… Tiểu nhân… Tiểu nhân đi ra ngoài trước…”
Tiểu tư kia nói xong, lấy tốc độ nhanh nhất chạy biến như bị ma đuổi, nhưng vẫn không quên giúp bọn hắn đóng cửa lại.
Lãnh Khải Chi ngây ngốc nhìn cửa phòng đóng chặt, trong đầu một mảnh hỗn loạn. Bùi Sĩ Kiệt bên cạnh xoay người lại hỏi:
“Làm sao vậy…”
Lãnh Khải Chi khép lại đôi môi lúc nãy bởi vì kinh hách mà há hốc, hầm hầm trừng y. “Sao ngươi ở trong phòng ta! Tối hôm qua không phải ngươi nói trở về phòng ngươi ngủ sao!”
“A?” Bùi Sĩ Kiệt giả ngu nhìn bốn phía. “Ta không biết a? Tại sao ta lại ở đây? Không lẽ mộng du?”
Lúc này tiếng gõ cửa lần thứ hai vang lên, Thiên Phúc lễ độ cung kính: “Giáo chủ, người dậy chưa? Y phục tối hôm qua người phân phó đưa tới sớm một chút đã chuẩn bị tốt, để tại bên ngoài.”
Lãnh Khải Chi hung tợn trừng mắt Bùi Sĩ Kiệt đang cười ruồi, gầm lên giận dữ: “Còn không xuống dưới cho ta…”
“Từ từ thôi… Tiểu Chi hảo hung…” Bùi Sĩ Kiệt buồn rười rượi bò xuống giường.
“Ngươi không phải có giường sao, làm gì chạy tới chen chúc với ta! A! Còn không mặc y phục!”
“Không mặc y phục ngủ mới thoải mái a… Ta bình thường ngay cả quần cũng không mặc, còn không phải sợ ngươi để ý mới mặc vào.”
“Ngươi cứ không mặc gì mà ngủ trên giường của ngươi đi, ta sẽ không để ý!”
Thanh âm sợ hãi của Thiên Phúc truyền vào: “Giáo chủ? Ngài đã dậy?”
“Đem y phục vào đi.” Bùi Sĩ Kiệt đáp.
Thiên Phúc vào trong, Lãnh Khải Chi thái độ cũng thu liễm, lặng lẽ không tiếng động quay lưng đi rửa mặt chải đầu, còn Bùi Sĩ Kiệt để cho Thiên Phúc hầu hạ thay y phục.
Hai người mặc y phục tử tế, đến tiểu thính ăn điểm tâm. Lãnh Khải Chi thấy sắc trời còn sớm, hơn nữa hôm nay trời đẹp, hắn không khỏi hỏi:
“Ngươi hôm nay không đi ra hồ lặn sao?”
“Ân?” Bùi Sĩ Kiệt vừa húp cháo vừa nói: “Ta không phải mỗi ngày đều đi, ta trước kia thông thường là mười ngày mới đi một lần.”
“Nhưng mà rõ ràng ta thấy ngươi ngày nào cũng ở đó mà…”
“Là vì ta muốn gặp ngươi.” Bùi Sĩ Kiệt mặt không đỏ khí không suyễn thừa nhận, Lãnh Khải Chi thì vừa nghe hai má liền đỏ ửng, vội cúi đầu ăn, ngượng ngùng nhìn y.
Bùi Sĩ Kiệt dùng bữa xong sớm một chút liền đi ra ngoài, Lãnh Khải Chi không có việc gì nên đợi ở trong sân. Bùi Sĩ Kiệt an bài một tiểu tư một mực bên cạnh chiếu cố hắn, muốn đi điều tra một chút, nhưng lúc nào cũng có người kè kè theo bên cạnh thế này, không cách nào làm gì được.
Mỗi khi Bùi Sĩ Kiệt không tại bên người, Lãnh Khải Chi liền nhớ tới thân phận mình, không ngừng vì hoàn cảnh bây giờ của chính mình mà buồn rầu. Chỉ cần đối phương bên cạnh, hắn liền hoàn toàn quên mất nhiệm vụ, ngây ngốc theo đối phương vui đùa hồ nháo.
Không thể tiếp tục như vậy! Lãnh Khải Chi thầm suy nghĩ, Bùi Sĩ Kiệt hiện tại phi thường tín nhiệm hắn, không, chính xác mà nói là đối phương thích hắn, chính mình lẽ ra nên nắm lấy cơ hội này hoàn thành nhiệm vụ tình báo.
Nhưng là, lợi dụng tình cảm của đối phương đối mình như vậy có phải hay không rất hèn hạ… Lãnh Khải Chi mâu thuẫn trong lòng. Hắn không thể lừa dối bản thân, kỳ thật hắn cũng phi thường thích Bùi Sĩ Kiệt. Hắn không muốn thương tổn y, càng không muốn lợi dụng y, này đúng là thân bất do kỷ…
Lãnh Khải Chi ở trong sân ngẩn người đã hơn nửa ngày, trong nháy mắt mặt trời đã lặn. Bùi Sĩ Kiệt hưng phấn bừng bừng chạy về, kéo hắn bộ dạng phờ phạc nói:
“Công việc của ta đều hoàn thành, chúng ta đi chơi đi ~~ “
“Lại muốn đi đâu?” Lãnh Khải Chi có vẻ không phấn khởi lắm, tuy rằng cùng Bùi Sĩ Kiệt du sơn ngoạn thủy làm hắn thật cao hứng, chính là mỗi khi nhớ tới mục đích thực sự tới nơi này… Hắn thật sự chán ghét bản thân trầm luân trong khoái nhạc.
“Ta mang ngươi đi nhất định là nơi tốt a, đừng hỏi, đi thôi.” Bùi Sĩ Kiệt vui rạo rực lôi kéo hắn đi ra bên ngoài viện.
Đi chưa được mấy bước, chợt thấy một thanh niên vận bạch y dẫn nô phó đi về phía bên này. Lãnh Khải Chi dần dần thấy rõ dung mạo tuấn mỹ của đối phương, gương mặt này giống như đã từng quen biết khiến tim hắn đập nhanh vô cùng, lập tức toàn thân buộc chặt đứng sững sờ tại chỗ.
Bùi Sĩ Kiệt nhìn thấy Bùi Nhược Tỉ đang đi tới chỗ y, không vui hỏi: “Cữu cữu, có chuyện gì không?”
Bùi Nhược Tỉ thiêu khởi mi tâm tú khí, nhẹ nhàng cười: “Nhìn ngươi một bộ không tình nguyện kìa, ta đâu có tới bắt ngươi làm việc.”
Bùi Nhược Tỉ quét mắt nhìn Lãnh Khải Chi bên cạnh, cười hỏi: “Như thế nào? Muốn đi ra ngoài chơi sao?”
“Đúng a, cữu cữu có chuyện gì nói nhanh đi.” Bùi Sĩ Kiệt không kiên nhẫn.
“Gì mà gấp như vậy, ta đem đồ tới cho ngươi.” Bùi Nhược Tỉ chỉ vào một cái hạp tử trên tay nô phó: “Thương thuyền mang về một ít hạnh nhân đường, ta lại không thích ăn, cho nên tặng ngươi.”
“Nga, cám ơn nhiều.” Bùi Sĩ Kiệt cầm lấy hạp tử, nói: “Ngươi bảo người hầu đưa đến không được sao? Cần gì phải tự mình đi?”
“Không có việc gì không có việc gì, dù sao ta cũng nhàn rỗi.” Bùi Nhược Tỉ vừa nói vừa sâu xa nhìn Lãnh Khải Chi: “Hơn nữa ta cũng muốn tới thăm 『 bằng hữu 』của ngươi một chút.”
Lãnh Khải Chi cảm thấy ánh mắt của người nọ phi thường lợi hại, phảng phất có thể nhìn thấu cả nội tâm của mình. Hắn chột dạ cúi đầu, không dám nhìn thẳng.
Bùi Sĩ Kiệt nắm tay hắn, đối Bùi Nhược Tỉ nói: “Cám ơn cữu cữu, chúng ta ra ngoài trước.”
“Đi thong thả.” Bùi Nhược Tỉ mỉm cười nhìn theo bọn hắn rời đi.
Đi được một đoạn, Lãnh Khải Chi nhịn không được hỏi Bùi Sĩ Kiệt: “Người lúc nãy là cữu cữu ngươi?”
“Ân…” Bùi Sĩ Kiệt quay đầu nhìn hắn, hỏi: “Có phải thấy hắn rất đáng sợ?”
“Không phải…” Lãnh Khải Chi nói lời không thật lòng, đối phương quả thật làm cho hắn sợ hãi. Tuy rằng Bùi Nhược Tỉ rất giống người hắn muốn tìm, nhưng Bùi Nhược Tỉ quá trẻ, nhìn thế nào cũng không giống cùng niên đại với An Trường Quân. Lãnh Khải Chi lại tiếp tục tìm hiểu: “Cữu cữu ngươi thoạt nhìn phi thường trẻ… Hắn mấy tuổi rồi?”
“Hắc, ngươi đừng bị bộ dáng của hắn lừa, hắn đã muốn ba mươi lăm!”
“Ba mươi lăm?” Lãnh Khải Chi thật sự không thể tin nổi.
“Đúng a, thoạt nhìn so với ta lớn hơn không bao nhiêu tuổi đi? Ta cũng không biết hắn ăn cái dược trường sinh bất lão gì, giống như yêu quái.”
“Ngươi đừng nói cữu cữu ngươi như vậy…” Như vậy, Lãnh Khải Chi đã có thể xác định, Bùi Nhược Tỉ chính là ái nhân của sư phụ! Rốt cục chứng thật đối phương còn tại thế, Lãnh Khải Chi không khỏi kích động, toàn thân phát run.
Nắm tay hắn, Bùi Sĩ Kiệt cau mày nói: “Ngươi run cái gì? Không phải thấy lạnh đi?”
“Không có…” Lãnh Khải Chi vội vàng che dấu tâm tình của mình.
“Không có là tốt rồi, đợi ngươi nhìn thấy thứ mà ta sắp chỉ cho ngươi, đến lúc đó lại run cũng không muộn.”
“Rốt cuộc là thứ gì?”
“Không thể nói.”
“Giả bộ thần bí cái gì chứ…”
“Như vậy mới có ý tứ a.”
Hai người từ cửa hông Hồng Liên Điện ra ngoài, Tiểu Hắc đã được một phó nhân dắt tới chờ sẵn. Cả hai lên ngựa, hướng về đỉnh núi xuất phát ——