[Ái Nô Hệ Liệt] Lãnh Nô Nhi

Chương 1




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sương sớm dày đặc bao phủ mặt sông, bên dưới màn sương sừng sững ngọn núi như ẩn như hiện, vách núi trơ trơ giữa mênh mông sóng cuộn. Những tia nắng ban mai mỏng manh xuyên thấu qua những đám mây, ba chiếc thuyền hàng khổng lồ neo ở bến tàu.

“Nhanh lên! Động tác nhanh lên! Trước hừng đông phải xong hết!” Nam tử tráng kiện đứng trên một tảng đá ở bến tàu lớn tiếng hét, bên dưới một đám tráng hán đang bận rộn đem hàng hóa khuân vác lên bờ.

Đằng sau bến tàu là một dãy núi cao thấp không đồng nhất, xa xa nhìn lại, giống như một đóa hoa sen nở rộ. Không đếm được bao nhiêu ngôi nhà dựa vào núi mà dựng lên, như những hạt trân châu điểm xuyết cho màu xanh của sườn núi.

Giữa lưng núi là một lâu phòng (nhà lu) đơn sơ, hai phiến cửa sổ được nhẹ nhàng đẩy ra, một thanh niên diện mạo tuấn tú ló đầu ra ngoài, hắn cẩn thận nhìn xem chung quanh. Xác định phụ cận không có nhân vật khả nghi, hắn lập tức huýt sáo một hồi dài lanh lảnh. Không lâu sau, hai con bồ câu màu xám tro phốc xích bay tới, đậu trên bệ cửa, nghiêng đầu nhìn thanh niên.

Lãnh Khải Chi vuốt ve lông chúng nó, đem ống trúc buộc trên chân một con, hắn lại huýt sáo hai tiếng ngắn ngủi vang dội, hai bồ câu lập tức bay khỏi, rất nhanh liền biến mất giữa màn sương đang dần dần tiêu tán.

Hi vọng chúng nó còn nhận ra đường trở về đi, Lãnh Khải Chi chân thành mong mỏi. Tuy rằng không phải rất tình nguyện, bất quá cuối cùng hoàn thành nhiệm vụ quan trọng… Hắn thở phào nhẹ nhõm, trở về bên cạnh bàn trà ngồi xuống. Còn chưa kịp uống một ngụm nước, ngoài cửa liền truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, Lãnh Khải Chi lập tức cảnh giới (đề phòng).

Đông đông đông… Đối phương gõ cửa, dù đã biết người đến là ai, Lãnh Khải Chi vẫn là giả ngu hỏi: “Người nào a?”

“Là ta!” Bành đại gia theo thói quen tiếng nói khàn khàn vang lên.

Lãnh Khải Chi đứng dậy mở cửa, “Bành đại gia, có chuyện gì không?”

“Ngươi còn hỏi ta? Lão Lương đã sắp trở lại, ngươi còn chưa đi đốn củi?”

“Nha… Thật có lỗi, ta đã quên.” Lãnh Khải Chi vội cầm lấy rìu ở trong góc phòng, lấy thêm dây thừng.

“Ngươi tuổi trẻ lực tráng, nhớ rõ lấy thêm một chút trở về, mấy ngày nay lại muốn đẩy nhanh hạn nộp than…” Bành đại gia liên miên cằn nhằn.

“Đã biết.” Lãnh Khải Chi mang theo một chút lương khô, mang vào đôi hài vải thô liền xuất phát.

Bước ra ngoài, trời đã hơi sáng, sương mù cũng dần dần tiêu tán. Lãnh Khải Chi ngẩng đầu trông ra xa, những rặng núi xanh biếc nối tiếp nhau không dứt, toàn bộ đều là đất đai của “Hồng Liên giáo”.

Thôn trang nhỏ hắn hiện đang ở là một trong những phân chi (chi nhánh)của Hồng Liên giáo, đặc biệt tinh luyện kim loại làm vũ khí. Thôn trang giống như vậy, phụ cận còn có vài chục cái, nhưng phụ trách công tác đều không giống nhau.

Vì điều tra bí mật của Hồng Liên giáo, Lãnh Khải Chi bốn năm trước bắt đầu tiềm phục tại nơi này. Nhưng Hồng Liên giáo quản lý phi thường nghiêm ngặt, dân mỗi thôn chỉ có thể sinh hoạt tại thôn của mình, ai cũng không có can đảm vượt qua ranh giới nửa bước, bởi vậy hắn muốn tiến hành điều tra là phi thường khó khăn.

Bất quá, hiện tại chính là đại thời cơ tốt… Hắn có thể thừa dịp một mình đốn củi tìm hiểu địa hình bên kia ranh giới. Lãnh Khải Chi chạy cực nhanh ra khỏi thôn trang, dọc theo đường núi gập ghềnh tiến vào rừng cây rộng lớn.

Bất quá khiến hắn thất vọng chính là, trong núi rừng trừ bỏ cây cối cùng một ít chim nhỏ, cơ hồ cái gì cũng không có. Căn bản tìm không thấy một chút gì có thể xem xét. Lãnh Khải Chi chẳng có mục đích loay hoay hơn nửa canh giờ, rốt cục hết hi vọng.

Thời gian dần trôi, bấy giờ hắn mới nhớ tới mình còn có nhiệm vụ đốn củi. Lãnh Khải Chi nhớ rõ mấy lần đi theo đồng bạn đốn củi, từng đi qua một khu rừng khá kỳ lạ. Nơi đó cây cối đặc biệt rậm rạp, cỏ dại cùng hoa dại cũng đặc biệt nhiều, dường như cho tới bây giờ đều không có người nào đặt chân đến. Vì để bớt phiền hà, hắn quyết định đi vào trong đó đốn củi.

Lãnh Khải Chi dựa vào trí nhớ tìm được khu rừng kia, nơi đó quả nhiên cây cối xanh um, phía dưới những cành cây khô héo đều xếp thành núi nhỏ.

“Cư nhiên không ai tới nơi này đốn củi, thật là đáng tiếc.” Lãnh Khải Chi lầm bầm lầu bầu, hắn không chặt cây, trực tiếp đem cành khô bó lại.

Không đến nửa canh giờ, hắn đã được hai bó củi to.

Này có thể xem là nhiệm vụ hoàn thành chứ? Hắn nghĩ thầm. Lãnh Khải Chi trên lưng vác củi khô, chuẩn bị theo đường cũ trở về. Đi chưa được mấy bước, trong sơn dã bỗng nhiên phiêu tới một đoàn sương mù dày đặc, nguyên bản sơn đạo khó nhận biết giờ đây càng thêm khó đi.

Sương mù càng ngày càng đậm, cơ hồ những thứ trong vòng một trượng trước mắt đều thấy không rõ, Lãnh Khải Chi sờ soạng đi tới, càng đi càng phát hiện không thích hợp. Trong lòng hắn thất kinh, sẽ không phải lạc đường đi?

Đi được một đoạn, phía trước bỗng dưng truyền đến tiếng nước. Lãnh Khải Chi mị mắt nhìn, mơ hồ nhìn thấy phía trước có một hồ nước.

Xem ra mình thật sự đi lầm đường, hắn đang muốn lộn trở lại, thình lình nghe được tiếng ngựa kêu.

“Di?” Lãnh Khải Chi tò mò theo thanh âm tìm đến.

Một con ngựa đen đang ở bờ hồ ăn cỏ, trên người có yên, hẳn là có chủ nhân. Lông nó sáng bóng, thể hình mạnh mẽ, đôi mắt to sáng lòe lòe, tuyệt đối là ngựa tốt.

Một con tuấn mã như vậy, thế nào lại xuất hiện ở trong này? Này sẽ không phải là ảo ảnh đi… Lãnh Khải Chi kìm lòng không được đi đến, vươn tay muốn xác nhận, con ngựa kia có vẻ không vui mà đem mặt xoay qua một bên.

“Ách… Ngươi không thích ta bính (chạm, sờ) sao… Vậy thì thôi.” Lãnh Khải Chi lui nửa bước, lúc này mới lại thấy y phục rơi tán loạn trên mặt đất.

“Đây là…” Lãnh Khải Chi ngồi xổm xuống, nhặt lấy một y bào kiểu nam. Này y phục kiểu dáng đơn giản, bất quá vải thật mềm mại, ắt hẳn không phải là của thôn dân phụ cận. Hơn nữa nếu như y chính là chủ nhân con hắc mã này, thân phận hẳn là rất cao…

Hắn đang suy nghĩ, nhưng vào lúc này, trong hồ vang lên phác đằng tiếng nước.

Có người? Lãnh Khải Chi lập tức cảnh giác, giữa sương mù mờ mịt trên mặt hồ, xuất hiện một bóng đen. Đối phương trên mặt nước quơ hai tay, tựa hồ đang giãy dụa.

Chẳng lẽ y bị chìm? Lãnh Khải Chi trong lòng cả kinh, hắn hô to: “Uy —— ngươi làm sao vậy?”

Người nọ không trả lời, lại giãy dụa vài cái, bỗng nhiên chìm xuống.

“Tao (hng bét)!” Lãnh Khải Chi thấp kêu, cuống quít ném bó củi, lắc chân rớt ra hài, thả người nhảy vào trong nước.

Cô lỗ cô lỗ… Lãnh Khải Chi lặn xuống đáy hồ, một chú cá bơi bên cạnh hắn, hồ nước này phi thường trong suốt, tầm nhìn phi thường rõ ràng. Lãnh Khải Chi rất nhanh liền tìm được người bị chìm kia — là một nam tử thân hình cao lớn, y toàn thân trần trụi, đang từ từ nhắm hai mắt, thong thả chìm xuống đáy.

Lãnh Khải Chi nhanh chóng bơi tới dưới người kia, ôm y lên.

“Phốc ——” Lãnh Khải Chi cùng gia hỏa kia trồi lên mặt nước, đối phương hai mắt đã nhắm nghiền. Lãnh Khải Chi ôm cả lồng ngực của y, lôi y bơi về bờ.

Đối phương phi thường khôi ngô, Lãnh Khải Chi dùng sức tha y đặt trên cỏ, để cho y nằm ngửa.

“Hô… Hô…” Lãnh Khải Chi thở gấp, hắn vỗ vỗ khuôn mặt nam nhân. “Uy! Ngươi không sao chứ? Tỉnh a…”

Đối phương như trước vẫn không nhúc nhích. Sẽ không chết chứ? Lãnh Khải Chi nghĩ nghĩ, hắn cúi đầu xuống, đang muốn dò xét một chút hơi thở của y. Nam nhân nguyên bản nhắm chặt miệng bỗng nhiên phun ra một ngụm nước.

“Ô oa!” Lãnh Khải Chi tránh né không kịp, bị bắn đầy mặt.

“Ha ha ha ha…” Nam nhân nguyên bản giống như người chết, lại có thể cười ha ha ngồi dậy.

“Ngươi…” Lãnh Khải Chi lau nước trên mặt, vừa sợ vừa giận trừng mắt y.

“Ngươi cái gì?” Bùi Sĩ Kiệt hỏi lại.

“Ngươi không có chuyện gì sao?” Lãnh Khải Chi không xác định mà nhìn từ trên xuống dưới. Y, xem y bộ dạng này, sinh lực tràn đầy, căn bản không giống người mới bị chìm.

“Ta có chuyện gì?” Bùi Sĩ Kiệt vắt khô một đầu đen thùi tóc dài.

“Ngươi không phải bị chìm sao…”

“Hắc, ta là người như thế nào? Ta được người ca tụng là “hỗn gian long” tái thế, ta sẽ bị chìm sao?” Bùi Sĩ Kiệt hung hăng càn quấy nói: “Ta bất quá là đang luyện tập nhịn thở dưới nước mà thôi, ngươi làm gì đem ta tha đi lên? Rỗi hơi xen vào việc của người khác.”

Gia hỏa này! Lãnh Khải Chi có hảo tâm cứu người còn bị quở trách, tức giận đến nói không ra lời. Hắn lúc này mới nhìn rõ mặt của đối phương. Tiểu tử ngông cuồng tự cao tự đại này, lại có bộ dạng anh tuấn, cùng Nhị sư đệ của Lãnh Khải Chi được công nhận là “Võ lâm đệ nhất mỹ nam tử” chỉ có hơn chứ không có kém.

Bất quá, soái là soái, tính nết thật thái quá! Lãnh Khải Chi tầm mắt bất ngờ không phòng ngự dừng ở địa phương dưới khố hiện tại trần trụi kia, vừa rồi không chú ý tới, người này nơi đó cư nhiên lớn như vậy…

Hắn vội đưa ánh mắt dời, tự nhận xúi quẩy đứng lên lắc lắc nước trên quần áo, chuẩn bị rời khỏi.

“Uy.” Bùi Sĩ Kiệt bỗng dưng mở miệng kêu hắn: “Ngươi chờ một chút.”

“Còn có chuyện gì?”

Bùi Sĩ Kiệt cầm lấy y phục của mình phủ thêm, y nhìn nhìn bó củi bên chân Lãnh Khải Chi, hỏi: “Ngươi tới nơi này đốn củi?”

Lãnh Khải Chi nghi hoặc trả lời: “Đúng a…”

“Nga?” Bùi Sĩ Kiệt cao giọng, giả bộ hỏi: “Ngươi biết nơi này là đất của ai không?”

Lãnh Khải Chi dùng ánh mắt quỷ dị nhìn y. “Đất của ai? Dĩ nhiên là của Hồng Liên giáo a.”

“Hừ ~~” Bùi Sĩ Kiệt từ trong lỗ mũi hừ khí: “Sai lầm rồi, nơi này là đất của đại gia ta.”

“A?”

“Tất cả những thứ này đều là của ta, ngay cả đám cỏ dại, mấy đống phân chim cũng là của ta.” Bùi Sĩ Kiệt giả bộ đe dọa nói: “Ngươi thật to gan a, dám đến trộm củi của ta?”

Lãnh Khải Chi không tin, cho rằng y nói bậy bạ, hắn hỏi ngược lại: “Ngươi có cái gì chứng minh những thứ kia đều là của ngươi?”

“Cái này sao, bởi vì ta là người thứ nhất phát hiện chỗ này, tục ngữ nói, tới trước được trước.” Bùi Sĩ Kiệt chơi xấu nói.

“Ngươi khi nào thì phát hiện nơi này a?” Lãnh Khải Chi chịu không nổi sự bá đạo của y, cùng y đối nghịch: “Ta nửa năm trước đã phát hiện nơi này!”

“Hắc! Ngươi thua! Ta nửa năm nửa năm trước nửa năm trước trước liền phát hiện nơi này!” Bùi Sĩ Kiệt giống như tiểu hài tử la to.

“Ngươi nói bậy! Ngươi có bằng chứng gì?”

“Ngươi hỏi Tiểu Hắc nhà ta a, nó có thể làm chứng.”

“Ai?”

“Tiểu Hắc.” Bùi Sĩ Kiệt nháy mắt mấy cái, chỉ vào con ngựa đang vui vẻ ăn cỏ ở bên cạnh.

“Ngươi… Con ngựa sao có thể làm chứng!” Lãnh Khải Chi tức chết rồi, hắn chợt phát hiện chuyện bọn hắn cãi nhau thực buồn cười, giống như hài đồng ba tuổi.

“Ngươi dám xem thường Tiểu Hắc nhà ta? Nó thực thông minh nga.” Bùi Sĩ Kiệt tiếp tục ngu ngốc nói.

“Đầu ngươi có phải hay không có vấn đề…” Lãnh Khải Chi vô hạn đồng tình nhìn y, người này bộ dạng thông minh tuấn tú, không ngờ lại bị điên. Tiếp tục cùng y tranh cãi, chỉ sợ mình cũng điên luôn.

Hắn khoát tay nói: “Thôi, ta không cãi với ngươi, ngươi nói như thế nào thì là như vậy đi, cáo từ.”

“Uy.” Bùi Sĩ Kiệt lại kêu hắn.

“Chi nữa?” Lãnh Khải Chi vô lực xoay người.

“Ngươi trộm củi của ta, đừng nghĩ cứ như vậy bỏ đi a.”

Lãnh Khải Chi chẳng thèm cùng y dây dưa, dù sao đối phương điên điên khùng khùng, tùy tiện đáp ứng một chút là được. Hắn tức giận nói: “Được rồi, thật phiền phức, ta đền cho ngươi một ít thứ được chứ?”

Hắn lục tìm trong túi ở thắt lưng, Bùi Sĩ Kiệt dựa sát vào.

“Cái gì vậy?”

Lãnh Khải Chi lấy ra lương khô – bánh gạo (2) – tự tay hắn làm, hoàn hảo có giấy dầu bao lấy, vừa rồi nhảy vào trong nước cũng không ướt.

“Này đều cho ngươi, đừng làm phiền ta.”

Bùi Sĩ Kiệt cầm lên ăn một ngụm, nhổ ra đầu lưỡi cau mày nói: “Liệt! Thật là khó ăn, vừa khô vừa cứng, bộ dáng cũng khó xem, ngươi làm a? Tay nghề tệ quá.”

“Ngươi đừng chê tới chê lui được không! Bánh gạo là cái dạng này! Ăn thêm vài cái là tốt a!” Lãnh Khải Chi giận.

“Sao dễ dàng tức giận như vậy? Ta nói thật mà thôi, thật sự là không giả tâm.” Bùi Sĩ Kiệt cầm lấy gói to của mình, đem một bao đồ đưa cho hắn: “Ngươi ăn cái này a, thử xem cái gì là vừa ăn vừa trầm trồ.”

“Cái gì a?” Lãnh Khải Chi hồ nghi tiếp nhận, mở ra nhìn nhìn.

“Qua ngọc hương tô (1), tuyệt đối là nhân gian mỹ thực.”

Lãnh Khải Chi xem y ngốc dạng, lường trước y cũng sẽ không có ý đồ bất lương, vì thế cầm lấy một khối hương tô ăn.

“Ân…” Hương tô nhập khẩu lập tức tan ra, hương vị ngọt thanh, ăn rất ngon.

“Như thế nào? Ăn ngon đi?” Bùi Sĩ Kiệt tự hào nói: “Biết ngươi làm cái gì bánh gạo khó ăn đi?”

Lãnh Khải Chi khó chịu liếc y một cái. “Đã biết, ngươi thắng còn không được sao?”

“Nếu như vậy, ngươi phải bồi thường ta thứ khác.”

Tiểu tử này thoạt nhìn cũng hẳn là xuất thân phú quý, tại sao phải quấn lấy hắn đòi đông tây a. Lãnh Khải Chi buồn bực.

“Ngươi xem ta bộ dáng này là biết, ta nghèo kiết xác, làm sao có cái gì để bồi thường ngươi.”

“Ta không cần biết, dù sao ngươi cũng phải bồi thường.”

“Ngươi không cần ép buộc được không?”

“Ta mặc kệ a, dù sao ngươi ngày mai phải đem thứ khác đến bồi thường cho ta.” Bùi Sĩ Kiệt bổ sung: “Tốt nhất là đồ ăn gì đó.”

“Ngươi tha ta được không, ta lấy ở đâu ra…”

“Vậy ngươi phải nghĩ biện pháp.” Bùi Sĩ Kiệt trở về bên cạnh con ngựa, xoay người lên ngựa. “Đúng rồi, ta gọi là Sĩ Kiệt, ngươi tên gì?”

“Ách? Ta…” Lãnh Khải Chi nhớ tới thân phận của mình, mặc dù đối phương thoạt nhìn không giống người xấu, cẩn thận cân nhắc, vẫn không thể nói cho y biết tất cả tên của mình, hắn nói: “Ta gọi là Khải Chi…”

“Như vậy a, Khải Chi, kia nói định rồi, ngày mai giờ này, ngươi nhất định phải mang đồ ăn ngon lại đây. Nhớ rõ đến nga!” Bùi Sĩ Kiệt thẳng nói xong, một cước đá bụng ngựa, con ngựa vội vàng phi đi.

“Uy…” Lãnh Khải Chi gọi y không được, chỉ có thể ngây ngốc nhìn con ngựa biến mất trong rừng cây rậm rạp, thì thào lẩm bẩm: “Thật là một tên kỳ quái, hắn rốt cuộc là ai a…”

Lúc này, sương mù cũng đã tan, trong rừng đường nhỏ rõ ràng tái hiện ở trước mắt. Lãnh Khải Chi không tái nghĩ nhiều, vác bó củi lên lưng, quay trở về.

Lanh lảnh tiếng gà gáy vang lên, trong thôn đại bộ phận người vẫn còn ngủ say. Trời đã hơi hơi sáng, ống khói trong phòng bếp bốc lên từng trận khói.

Ba tư tư tư tư…

Mấy quả trứng gà cùng khoai lang giã nhỏ rơi vào chảo dầu, rất nhanh đã tạo thành một màu vàng óng, hương thơm bốc lên ngào ngạt. Lãnh Khải Chi dùng đũa gắp lấy, lật qua tiếp tục thả vào, tiếp theo liền vớt lên, bỏ qua cái rổ trúc bên cạnh lọc bớt mỡ thừa.

Một nữ đầu bếp cầm một giỏ trứng gà tiến vào, nàng hít sâu một hơi, nghe mùi thơm của bánh khoai lang (3).

“Thơm quá a, A Kim, sớm như vậy đã nấu cơm rồi?”

“Xa đại nương, phải a…” Lãnh Khải Chi thẹn đỏ mặt cười.

Hắn cũng không biết mình bị gì, lại có thể thật sự nghe cái tên Sĩ Kiệt gì đó, sáng sớm liền dậy vì y chuẩn bị tốt.

“Ngươi làm nhiều như vậy a?” Xa đại nương không dấu tò mò hỏi.

“Ân… Đúng vậy a, muốn tặng cho bằng hữu…”

“Bằng hữu kia của ngươi thật là có lộc ăn.”

“Hắn rất hay xoi mói…” Lãnh Khải Chi nghĩ nghĩ, hỏi: “Đúng rồi, Xa đại nương, thôn phụ cận có nhà nào phú quý không a?”

“Nhà phú quý sao? Ta cũng không rõ… Bất quá ta biết, có mấy gia đình được tiền nhiệm Giáo chủ khen thưởng, hẳn là có chút ít tiền đi.”

“Như vậy a…” Như vậy cái tên Sĩ Kiệt kia cũng hẳn là ở thôn phụ cận đi? Lãnh Khải Chi đoán.

Xa đại nương vén tay áo lên, bắt đầu động thủ đem trứng gà đập vỡ, để trong một cái tô lớn. Lãnh Khải Chi làm tốt bánh khoai lang gói vào trong giấy dầu, thu dọn bếp sạch sẽ.

“Xa đại nương, ta đã làm xong, thực xin lỗi, chậm trễ ngươi nấu cơm.”

“Không có việc gì, không có việc gì.” Xa đại nương hảo tính tình cười nói.

Lãnh Khải Chi đi ra cửa phòng bếp, đụng trúng một tên nam phó. Nam phó kia vào trong phòng bếp liền lớn tiếng la lên:

“Xa đại nương, nhanh chuẩn bị tốt điểm tâm cho Ngụy Đường chủ!”

“Ngụy Đường chủ đã thức dậy?”

“Phải a, Đường chủ hôm nay muốn đi gặp Giáo chủ, ngươi động tác nhanh lên!” Nam phó hét lớn.

“Ta đã biết…”

Lãnh Khải Chi đã muốn đi xa, không nghe được bọn họ đang nói cái gì. Thừa dịp Bành đại gia không có ở đây, còn chưa bắt đầu công tác, hắn bước nhanh đi vào trong rừng cây. Ước chừng thời gian uống một chén trà, rốt cục đi tới hồ nước ngày hôm qua.

Con ngựa kêu Tiểu Hắc đang ăn cỏ ở chỗ hôm qua, ngày hôm nay sương sớm thực loãng, Lãnh Khải Chi nhìn nhìn mặt hồ, lại tìm không thấy thân ảnh Bùi Sĩ Kiệt.

“Chạy đi đâu…” Lãnh Khải Chi lầm bầm lầu bầu, dọc theo bờ hồ tìm kiếm y.

Khi hắn đi ngang qua dưới một cây đại thụ — đông! Một quả gì đó bỗng dưng rớt trúng đầu hắn, Lãnh Khải Chi lập tức sờ đầu, ngẩng lên nhìn.

Một thân y bào xanh xám Bùi Sĩ Kiệt ngồi ở trên chạc cây, y cầm mấy dã quả ăn, cười hì hì cùng Lãnh Khải Chi chào hỏi:

“Uy! Ngươi thật sự tới rồi?”

“Ai kêu ta thiếu nợ ngươi.” Lãnh Khải Chi bất đắc dĩ nói.

“Nga? Ngươi mang cái gì đến đây?” Bùi Sĩ Kiệt nhảy xuống.

“Bánh khoai lang, nói cho ngươi biết, ta đã tận lực, ngươi cảm thấy không thể ăn ta cũng không có biện pháp.”

“Được rồi, đã biết, mau đem tới, ta thật đói.” Bùi Sĩ Kiệt thúc giục.

“Ngươi là quỷ đói a… Thiệt là.” Lãnh Khải Chi thầm than, từ trong lòng ngực lấy ra bánh khoai lang còn nóng. Hắn tùy miệng hỏi: “Ngươi hôm nay không lặn xuống nước sao?”

“Không, ngày hôm nay nước không đủ lạnh.”

Hai người sóng vai ngồi trên rễ cây, Bùi Sĩ Kiệt mở ra tầng tầng giấy dầu. Mùi thơm bánh khoai lang nhẹ nhàng bay ra, y hít hà, gật đầu nói:

“Không tồi, nghe mùi thấy cũng tạm.”

Tiếp tục nhìn nhìn hình dạng bánh khoai lang, có mấy cái bởi vì đè ép mà có điểm biến dạng.

“Bộ dáng dường như hơi xấu…”

“Ngươi ăn liền ăn đi, đừng ngắm nghía kĩ như vậy.”

“Để làm chi liệt, sắc hương vị đều đủ, mới là thức ăn thượng đẳng a.” Bùi Sĩ Kiệt cầm lấy bánh khoai lang bắt đầu ăn, y nghiêm túc thưởng thức hương vị, cố làm ra vẻ bình luận: “Cũng không tệ lắm nha, ở ngoài giòn, bên trong ngọt mà không nị, so với ngày hôm qua bánh gạo khô cằn ăn ngon hơn. Ừ, có tiến bộ, nhìn ra ngươi khổ công không ít.”

Lãnh Khải Chi bị y đùa nở nụ cười.

“Ngươi thực cho mình là mỹ thực gia a?”

“Hắc hắc, chỉ cần ngươi thích ăn, ngươi cũng có thể biến thành mỹ thực gia a.”

“Ta không kén chọn giống như ngươi…”

“Ngươi cũng ăn a.” Bùi Sĩ Kiệt đem một khối bánh khoai lang đưa cho hắn, Lãnh Khải Chi tiếp nhận ăn, Tiểu Hắc nguyên bản im lặng đứng ở một bên bỗng nhiên hí vang.

“Nó làm sao vậy?” Lãnh Khải Chi kinh ngạc.

“Ha ha… Nó thấy ta cho ngươi ăn, cho nên ghen tị.” Bùi Sĩ Kiệt cười to.

“Ghen tị? Ngựa cũng biết ghen tị?”

“Đương nhiên biết, nếu ta ở trước mặt nó cùng những người khác thân thiết, nó sẽ tức giận, hơn nữa nó không cho phép người nào ngoại trừ ta tiếp cận nó, những người bính nó đều bị nó đá.”

“Thì ra là thế…” Lãnh Khải Chi nhớ tới mình ngày hôm qua muốn sờ nó, hoàn hảo đúng lúc dừng tay, bằng không có khi bị đá chết. Hắn hỏi: “Tiểu Hắc nhà ngươi ghen tị như vậy, là ngựa cái sao?”

“Không phải, đực.”

“Ách… Đực sao…”

“Đúng a, Tiểu Hắc nhà ta mặc dù là ngựa đực, nó còn biết ca hát khiêu vũ nga.”

“Ngươi gạt người a?”

“Ngươi không tin?” Bùi Sĩ Kiệt lập tức đứng lên, đối Tiểu Hắc huýt sáo. Tiểu Hắc lập tức đi đến trước mặt y, Bùi Sĩ Kiệt vuốt ve lông bờm nó, nói: “Tiểu Hắc, có người không tin tài năng của ngươi nga, mau biểu diễn đi.”

Con ngựa này thực giỏi ca múa? Lãnh Khải Chi cũng đứng lên đi theo.

Bùi Sĩ Kiệt để cho hắn cầm bánh khoai lang, y vỗ vỗ tay, đối với Tiểu Hắc làm cái thủ thế, Tiểu Hắc dựng thẳng lên hai chân trước, miệng phát ra trận trận đặc thù tiếng kêu, tựa như đang hát.

Lãnh Khải Chi thấy trợn mắt há hốc mồm, Bùi Sĩ Kiệt tiếp tục dùng tay ra hiệu, Tiểu Hắc kêu được càng thêm hăng say, vừa bật vừa nhảy, còn bất chợt đi lòng vòng, phảng phất thật sự như đang khiêu vũ.

“Lợi hại…” Lãnh Khải Chi không khỏi phát ra tán thưởng.

“Lợi hại đi? Nếu có cổ nhạc còn có thể nhảy được rất tốt.” Bùi Sĩ Kiệt dương dương đắc ý, đối Tiểu Hắc làm cái dấu hiệu đình chỉ. Y đối Lãnh Khải Chi nói: “Thưởng cho nó một khối bánh khoai lang đi.”

“Nga, hảo…” Lãnh Khải Chi cầm lấy bánh khoai lang, ném vào cái miệng rộng của Tiểu Hắc. Tiểu Hắc ăn xong, phát ra tiếng kêu vui mừng, dường như đang nói cám ơn.

“Ngươi dạy nó như thế nào?”

“A? Không có a, nó sinh ra liền thế, có một lần nó nghe được tấu nhạc, tự mình nhảy, sau lại mỗi lần đều như vậy… Ta ngày hôm qua liền nói cho ngươi a, Tiểu Hắc nhà ta chính là con ngựa thông minh đệ nhất thiên hạ.” Bùi Sĩ Kiệt kiêu ngạo mà nói.

“Vậy sao?” Lãnh Khải Chi cười lại uy nó một khối, Tiểu Hắc tiếp tục khoái hoạt kêu.

“A, đừng đem bánh khoai lang của ta ăn sạch!” Bùi Sĩ Kiệt tính trẻ con mà đem bánh khoai lang cướp về.

“Không cần tính toán như vậy được không, lần sau ta làm nhiều một chút là được.” Lãnh Khải Chi vì hành động ngây thơ của y cảm thấy thật sự là dở khóc dở cười.

“Ân? Ngươi lần sau còn muốn làm? Thật tốt quá, ta nghĩ ăn bánh khoai môn (4).”

“Ngươi thật đúng là được voi đòi tiên…” Lãnh Khải Chi phát hiện y căn bản chính là tiểu hài tử tâm tính, cùng ngoại hình cao đại suất khí hoàn toàn không phù hợp.

“Đương nhiên, ngươi giúp ta làm đồ ăn, núi này cho ngươi chặt cây làm củi, ngươi đâu có thiệt thòi?” Bùi Sĩ Kiệt tiếp tục cầm lấy bánh khoai lang ăn.

“Phải a, cám ơn ngươi, đại gia.” Lãnh Khải Chi trêu ghẹo cười nói, càng lúc càng cảm thấy y đáng yêu. Hắn nhìn nhìn sắc trời, thời gian đã muốn không còn sớm, phải quay về nếu không muốn bị mắng.

“Ta phải đi, ngươi từ từ ăn.”

“Nha.” Bùi Sĩ Kiệt hướng hắn phất tay, không quên dặn dò: “Ngươi ngày mai đem bánh khoai môn đến a.”

“Ngươi a… Ta sẽ cố gắng.” Lãnh Khải Chi cười cười, cùng y phất tay tạm biệt.

Hắn ở đây tiềm phục bốn năm, luôn luôn đè nén tâm tính của mình, có thể nói trái tim cũng không có. Mà nay khó được gặp gỡ một người thú vị như vậy, hắn thực hi vọng có thể cùng đối phương trở thành bằng hữu.

Lãnh Khải Chi đắm chìm trong dương quang trong vắt, nhẹ nhàng thoải mái ly khai.

oOo

Chú thích hình

(1) Qua ngọc hương tô: 瓜玉香酥, qua: dưa chuột, tô: tục gọi món ăn nhào dầu với bột là tô. Đồ ăn thức nào xốp mà chóng nhừ cũng gọi là tô.



Hình chỉ mang tính minh họa (tớ hêm tìm được hình chính xác, vì hêm bít tiếng Bông =)))

(2) Bánh gạo: 炒米饼



(3) Bánh khoai lang: 番薯饼



(4) Bánh khoai môn: 芋头饼