Ai Nợ Ai Một Lời Giải Thích

Chương 49




Vào một ngày cuối chiều, từng rặng mây trên trời đã chuyển thành sắc hồng bao trùm lên thành phố Du Sinh mang nét ảm đạm, cô tịch. Sau khi kết thúc màn biểu diễn bằng một bản nhạc jazz cổ điển, Băng Thanh thay đi bộ y phục lộng lẫy, chọn cho mình chiếc váy chấm bi màu trắng dài quét đất mặc vào, rất nhanh sau đó liền rời đi.

Kì thực, sau khi tốt nghiệp ở Thanh Du, Băng Thanh nhận được rất nhiều lời mời của những công ty hàng đầu trong nước. Nhưng trong lòng cô còn rất nhiều điều canh cánh với Du Sinh cho nên không thể rời đi được, hơn nữa ở đây có một người rất cần đến cô, chỉ khi nào hắn tỉnh dậy cô mới có đủ dũng khí để nghĩ đến tương lai!

Đây chính là trách nhiệm, là nghĩa vụ của cô, giống như số phận đã an bài hết thảy vậy...

Đi được một đoạn, Băng Thanh bất giác thấy thật khẩn trương, đôi mắt lưu ly không tự chủ được nhìn về dáng người quen thuộc phía trước cách đó không xa, đáy mắt khẽ chấn động hiện lên nét hốt hoảng cùng kinh ngạc.

Không hiểu sao, thời khắc này cô rất muốn trốn chạy...

Bước chân khựng lại, Băng Thanh nhìn chằm chằm người kia đang ngày một tiến lại gần...

“Đi thôi, tôi đưa em về” - Nghiêm Kiệt khẽ mỉm cười, giọng nói trầm thấp vang lên mang theo sự quyến rũ ma quỷ.

Băng Thanh âm thầm hít sâu một hơi, dứt khoát chối từ: “Tôi muốn tản bộ, không muốn phiền đến tiền bối đâu”

Lúc nói xong câu này, cô dám chắc rằng hắn sẽ từ bỏ, ai ngờ...

“Không sao, xe tôi gửi gần đây, tôi đột nhiên cũng có nhã hứng muốn tản bộ cùng em” - Nghiêm Kiệt thoải mái đưa ra yêu cầu, thanh âm mặc dù rất êm tai nhưng không cho phép cự tuyệt.

Băng Thanh bất lực nhún vai, không nói không rằng bước nhanh về phía trước. Từ trong tiềm thức cô đã chứng minh rằng hắn là một con người cố chấp, chọc vào người cố chấp hậu quả chỉ thêm hao tâm tổn khí.

Con đường ngập tràn sắc hồng ngày hôm đó mọi cặp mắt lữ hành được chứng kiến một màn nam trước nữ sau xinh đẹp như bức tranh do trời đất tác thành, nam anh tuấn, khí phách, nữ diễm lệ, thoát phàm. Vì thế, những lời trầm trồ, tán thưởng không ngừng tuôn ra như nước chảy hoa rơi...

Đối với những cặp mắt dò xét ấy, Băng Thanh đã sớm quen từ khi chân ướt chân ráo bước vào Thanh Du rồi, huống hồ ba năm đã trôi qua, cô cũng không phải là thiếu nữ bồng bột, cho nên mọi cử chỉ hành động toát ra đều được cân nhắc rất kĩ lưỡng, đó cũng là một tác phong cần có của người nghệ sĩ chân chính...

Nhưng mà... đi chung với hắn thế này không phải quá kì quái sao?

Trong vô thức, Băng Thanh nhìn về bóng lưng cao lớn. Chỉ nhìn thôi cũng khiến cô cảm nhận được nó vững chãi biết nhường nào, người ta thường nói đàn ông lưng to vai rộng thường là chỗ dựa vững chắc cho gia đình. Quả thật, điều đó áp dụng lên con người này cũng không sai...

Dường như cảm nhận được ánh mắt thập phần xét nét của cô, Nghiêm Kiệt khẽ xoay lại. Bốn mắt nhìn nhau, trong sắc chiều rực rỡ như có ánh hào quang. Lông mày hắn khẽ nhướng lên, hướng đến cô ra lệnh:

“Thanh, em đến đây”

Băng Thanh thu lại tầm mắt, khẽ nuốt một ngụm nước bọt, chậm rãi tiến về phía hắn: “Có chuyện gì thế?”

Nghiêm Kiệt không trả lời chỉ thấy hắn đem bàn tay cô nắm chặt không cho chút cơ hội phản kháng, bước chân trầm ổn tiếp tục nhấc lên, khóe môi kia đang nở nụ cười vô cùng ngạo ý.

“Anh sao thế?” - Băng Thanh từ nãy đến giờ giống như bị đẩy xuống từ tầng cao nhất của tòa nhà, không hiểu chuyện kì quái gì đang diễn ra, chỉ có thể bất lực cảm nhận rằng, hắn đang nắm tay cô... rất chặt.

Nghĩ đến đó, cô bỗng nổi một tia thương cảm cho chính mình, âm thầm lau đi những giọt nước mắt ủy khuất, cô ngước mắt nhìn trời đầy ai oán. Ông trời à, rốt cuộc ông đang đùa bỡn chuyện gì?

“Trông em chẳng khác gì một chú mèo ấm ức” - Hắn giở giọng trêu chọc, khóe môi hiện lên ta cười cợt nhả.

Mèo!? Hắn hạ cô xuống cùng đẳng cấp với thú cưng từ lúc nào vậy? Rõ ràng hắn đang rất muốn chọc cô phát điên mà...

Băng Thanh mím chặt môi, cố đè nén cơn giận đang xông lên tận não ngay lúc này, khe khẽ tính gạt tay ra lại bị hắn giữ chặt hơn, cô nghiến răng hỏi lại: “Rốt cục anh muốn gì? Không chỉ dừng lại ở đả kích thôi chứ?”

Nghiêm Kiệt bỗng nhiên phì cười cất giọng tán thưởng: “Heo con, đúng rồi” liền đó quay qua day nhẹ vào trán cô đầy sủng nịnh, “Em càng ngày càng thông minh đấy”

Băng Thanh vẻ mặt âm u bất định, ánh mắt tựa hồ có thể giết người ngay lúc này.

Cô cố áp chế cơn giận này lại bằng cách ngắm cảnh vật xung quanh, có như vậy Băng Thanh mới cảm thấy tâm tình mình khá lên một chút...

Nhưng mà...

Khung cảnh này rất đỗi quen thuộc, thậm chí cô cũng đã từng vùng vẫy giữa nhớ và quên. Tại sao hôm nay trong vô thức cô lại đặt chân trở về đây? Hồi ức này cô đã cố quên cớ sao bây giờ cảnh tượng kinh hoàng đó lại hiện rõ trước mắt cô mồn một thế này?

Dường như phảng phất trong không gian vô định này cô còn ngửi thấy mùi tanh của máu...

Không!

Sắc mặt Băng Thanh thoáng trắng bệch, trong đáy mắt chỉ có sự sợ hãi đến tột cùng...

Một màn này, Nghiêm Kiệt nhìn cô không sót một chi tiết, hắn thoáng nhìn qua bàn tay kia đang run rẩy từng hồi. Loại cảm giác này sao phấn khích đến thế, hắn thừa nhận hắn bỉ ổi, chính hắn đã có chủ ý đưa cô ấy đến đây.

Đây là nơi ngã xuống của Băng Nghi, mảnh đất dưới chân họ đã thấm nhuần từng giọt máu của 17 năm trước. Toà nhà sừng sững trước mắt ấy vẫn cao vút như thế, chỉ là sự hoang tàn vốn đã không có cách nào che đậy. Nghĩ đến đó, Nghiêm Kiệt nở nụ cười gượng, từ trong túi lấy ra một chiếc hộp tinh xảo.

Băng Thanh lúc này giống như một con búp bê giấy hoàn toàn vô lực, cô chỉ biết nén lại sự sợ hãi đang giày vò tâm can mình. Ác mộng đã lâu không xuất hiện nhưng nỗi đau vẫn không ngừng âm ỉ mỗi phút giây. Đến lúc tưởng chừng không đứng thêm được nữa, Băng Thanh lảo đảo ngã vào vòm ngực rắn chắc. Cô lúc này như bị ai rút hết sinh khí chỉ có sự khó thở cùng áp bách làm cô kinh hãi. Không biết trải qua bao lâu, sau khi tâm trạng đã dần ổn định lại, Băng Thanh ngại ngùng né tránh khỏi bờ ngực vững chắc kia, còn chưa kịp hành động đã bị hắn ấn vào trở lại, ngay sau đó là một cảm giác mát lạnh lan truyền dọc theo từng đốt tay. Theo phản xạ, cô nhìn bàn tay nhỏ bé đang bị hắn nắm chặt...

Ánh sáng lấp lánh từ chiếc nhẫn nhất thời làm cô chói mắt, Băng Thanh không dám tin nổi vào mắt mình. Hắn đang làm trò quỷ gì thế?

“Anh...”

“Suỵt” Băng Thanh chưa nói hết câu đã bị hắn dùng ngón trỏ che đi, hồi lâu sau hắn nhẹ nhàng lên tiếng: “Có lẽ đối với em là đường đột, nhưng anh đã chờ giây phút này ba năm rồi, ba năm này chưa có lúc nào anh không nghĩ về em. Thanh à, anh yêu em, cho nên anh muốn em gái em được chứng kiến khoảnh khắc hạnh phúc này. Hi vọng em có thể hiểu tấm chân tình của anh...”

Băng Thanh thoáng ngẩn người, đưa mắt nhìn hắn rồi nhìn chiếc nhẫn trong tay hồi lâu do dự. Thú thật tình huống này dù là người bình tĩnh đến mấy cũng cảm thấy bối rối.

“Em không cần phải trả lời ngay đâu, em cứ suy nghĩ thêm đi” - Nghiêm Kiệt nhận ra nét phân vân trong mắt cô nhẹ nhàng nói tiếp. Sau đó không cần cô trả lời hắn đã xoay người rời đi, cặp mắt hẹp dài như lóe những tia sáng nham hiểm, nhưng chỉ trong nháy mắt liền bị che dấu hoàn toàn. Hắn đột ngột quay người lại nở với cô nụ cười ấm áp như gió xuân...

Băng Thanh cũng không rõ mình đã trở về nhà bằng cách nào, những lời hắn nói cứ ong ong trong đầu bức cô phát điên. Cô nhìn chiếc nhẫn ở ngón áp út đến ngây dại.

Chuyện này là thế nào? Hắn đang cầu hôn cô? Chuyện này là thật sao? Cô chỉ thấy nó vô cùng hoang đường, nhưng chiếc nhẫn này đã chứng minh mọi chuyện vừa phát sinh là sự thật. Một sự thật khiến trái tim cô đập liên hồi, cũng khiến nó quặn thắt từng cơn đau dữ dội.

“Băng Thanh, sắc mặt chị sao kém thế?”

Giọng nói Mộc Sơ chợt vang lên khiến ngón tay Băng Thanh khẽ run nhẹ, giật mình, cô nhìn Mộc Sơ nở nụ cười gượng gạo.

“Không sao, chị chỉ hơi chóng mặt thôi”

Mộc Sơ thoáng chau mày, mắt nhìn về Băng Thanh một lượt mang theo vẻ dò xét, đột nhiên khẽ ngừng lại ở cánh tay đang vô lực buông thõng kia: “ Chị... cái này...”

“Không có gì, nhẫn chị mới mua đeo thử thôi mà”- Băng Thanh ra vẻ chân thành lên tiếng, vẻ đờ đẫn trước đó đã bị che dấu hoàn toàn. Thật sự mà nói cô sắp đứng không vững nữa rồi, cứ thế này e rằng một lát nữa thôi không sớm thì muộn cô cũng thành thi thể mất.

“Chị hơi mệt, chị vào phòng trước, bữa tối mọi người ăn trước đi, chị không đói” Bỏ lại câu đó, Băng Thanh khó nhọc lần từng bước trở về phòng.

Mộc Sơ nhìn theo bóng lưng ấy, ánh mắt hiện lên tia nghiền ngẫm. Khóe môi nở một nụ cười vô cùng giảo hoạt...

***

Tập đoàn Nghiêm thị.

Tiếng điện thoại để bàn không ngừng vang lên chứng tỏ một ngày làm việc vô cùng mệt mỏi.

Ở một căn phòng tráng lệ khác của tòa nhà 25 tầng, tại vị trí cạnh cửa sổ, Nghiêm Kiệt khẽ dựa lưng vào ghế, vẻ mặt thoáng hiện nét suy tư cùng toan tính.

Lúc này, tiếng gõ cửa đều đều phát, hắn ngẩng đầu nhìn về cánh cửa, nhẹ nhàng lên tiếng:

“Mời vào”

“Nghiêm tổng, có một cô gái muốn gặp anh” ~Người bước vào là cô thư ký thân cận, ánh mắt nhìn hắn đầy dè dặt.

"Là ai!?" - Đáy mắt hắn hiện lên nét không vui cũng không buồn nhìn cô thư ký.

"Cô ấy nói tên là Mộc Sơ - Thư ký nhận ra nét không vui trên gương mặt anh tuấn kia, khẽ chớp mắt, nói tiếp: "Nghiêm tổng, nếu anh không muốn gặp, vậy để tôi..."

"Được rồi, mời cô ta vào" Hắn khẽ ngắt lời, nói thêm: "Phiền cô cho tôi một tách cà phê và một trà hoa cúc. Cảm ơn"

"Vâng ạ" - Cô thư ký kính cẩn đáp, sau đó mở cửa rời đi.

Một lát sau, bóng dáng nhỏ nhắn của cô gái mười chín đôi mươi xuất hiện ở cửa phòng.

"Cô đến đây làm gì?"- Nghiêm Kiệt chống tay lên bàn nhìn người vừa bước vào.

Mộc Sơ chẳng lấy làm khó chịu với thái độ lạnh nhạt của hắn, đôi mi cong vút khẽ chớp, đóng cửa lại cẩn thận sau đó chậm rãi tiến đến ngồi xuống ghế dành cho khách, nhẹ giọng đáp:

"Em tới thăm anh không được sao?"

Nghiêm Kiệt thoáng nhíu mày, hờ hững đáp: "Tôi có quen cô sao?"

Từ lúc gặp con người hắn đã nhận ra cô ta không hề đơn giản như dáng vẻ bề ngoài. Hôm nay lại chủ động đến tìm hắn nhất định không chỉ là thăm hỏi.

Mộc Sơ khẽ mím môi định nói gì đó nhưng đã kịp nghe tiếng gõ cửa nên thôi, cô ta ngồi im lặng hai tay đan nhau vào đầu gối dường như đang suy tính điều gì đó.

"Nghiêm tổng, trà và cà phê của anh đây ạ" - Thư ký đẩy cửa bước vào, tiến tới đặt cà phê và trà xuống mặt bàn, mắt khẽ nhìn về Mộc Sơ chỉ kịp đánh giá trong giây lát sau đó liền xin phép rời đi.

Khi trong phòng chỉ còn lại hai người, Nghiêm Kiệt thong thả bước đến ngồi xuống đối diện, chân phải đặt lên chân trái nhìn Mộc Sơ hồi lâu, cất tiếng:

"Cô có thể giải thích lý do cô đến đây rồi đấy"

Mộc Sơ hít sâu một hơi, vẻ mặt thoáng lúng túng, một khắc sau nhẹ nhàng đáp lại: "Nghiêm Kiệt nếu..." Cô ta ngập ngừng trong giây lát, dường như đã lấy hết quyết tâm tiếp tục nói, "Nếu em nói em có ấn tượng tốt với anh thì thế nào?"

"Cô thích tôi?" - Hắn khẽ nhướng mày, hình như chẳng lấy làm ngạc nhiên với câu nói của Mộc Sơ.

"Phải, em thích anh" - Mộc Sơ cũng rất quả quyết, khẽ gật đầu.

"Cô nghĩ mình hiểu tôi được bao nhiêu? Mộc Sơ, đừng nói cô không biết tôi yêu chị cô đấy"

Sắc mặt Mộc Sơ thoáng thất sắc, cô ta bối rối nâng tách trà lên nhấp môi, một lúc sau mới cất tiếng: "Vậy chiếc nhẫn đó...."

Nghiêm Kiệt cẩn thận đánh giá vẻ mặt của của Mộc Sơ, khóe môi nở nụ cười trào phúng: "Tôi nghĩ cô không đến nỗi ngốc như vậy chứ?"

"Anh..." - Gương mặt Mộc Sơ trắng bệnh vì tức tối, "Anh dám chắc mình hiểu hết về con người chị ấy? Chị ấy có người trong mộng rồi, căn bản anh cũng chỉ là kẻ thứ ba cho nên anh sớm từ bỏ đi"

Thần sắc hắn bỗng sa sầm trong giây lát, chỉ phát ra tiếng gầm rất nhẹ: "Tôi cho cô 3 giây để rút lại lời nói đó"

Tâm tư Mộc Sơ khẽ run lên, không ngờ được đằng sau vẻ mặt anh tuấn vạn người mê còn có lúc đáng sợ thế này, khi nam thần nổi giận còn đáng sợ hơn cả quỷ dữ, đôi môi đỏ mọng nhếch lên, ngừng lại một chút rồi khẽ cười che giấu sự sợ hãi lúc này : "Sao!? Anh sợ một chủ tịch trẻ tuổi như anh làm kẻ thứ ba bị người đời nhạo báng hả?"

"Cô có thể ra ngoài được rồi. Còn nữa nên cẩn trọng với lời nói của mình thì hơn. Tôi không dám chắc lần sau cô còn có thể nói được nữa không" Nghiêm Kiệt khẽ mỉm cười, nụ cười còn đáng sợ hơn Tu la dưới địa ngục. Không khó để nhận ra gân xanh nơi vầng trán tuyệt mỹ đang run lên bần bật.

Mà Mộc Sơ lúc này cũng ý thức được sự phẫn nộ của đối phương, lập tức đứng dậy mở cửa, khẽ xoay người lại nhìn thẳng vào cặp mắt âm u kia, dõng dạc tuyên bố: "Dù sao em vẫn thích anh, em sẽ không bỏ cuộc đâu. Từ lần đầu tiên gặp anh, trái tim em đã mách bảo người đó chính là anh"

Dứt lời, một tiếng ''rầm'' vang lên, cánh cửa đóng chặt, khép lại bầu không khí chết chóc.

Trong căn phòng làm việc rộng lớn chỉ còn lại mình hắn với nụ cười cực kỳ quỷ dị, ánh mắt thập phần âm u pha nét đau đớn lẫn khuất sau hàng lông mày tuyệt đẹp...