Ai Nợ Ai Một Lời Giải Thích

Chương 20




Biệt thự Lauren.

“Choang!!!”

Tiếng rơi loảng xoảng của đồ vật xé tan màn đêm tĩnh lặng, Hoàng Thiên Bảo điên tiết hất tung cả bàn ăn, đồ đạc rơi tung toé vương vãi khắp sàn.

Cách đó không xa, hai hàng vệ sĩ chân tay run rẩy, không một ai dám hít thở mạnh, thậm chí còn không có dũng khí để nhìn vào. Ông chủ của họ bây giờ chẳng khác gì quỷ Satăng từ dưới địa ngục hiện lên.

"Thằng khốn nạn, vì nó mà kế hoạch của tao đổ vỡ. Lũ ăn hại chúng mày lôi cổ hắn về đây nhanh!!!” Hoàng Thiên Bảo rít qua từng kẽ răng, sát khí bao phủ cả con ngươi hung dữ...

“Tuân lệnh ông chủ” - Đám vệ sĩ cúi đầu cung kính, không hẹn mà cùng nhau kéo đi trong nháy mắt...

“Không cần đâu”

Thanh âm bỗng nhiên hờ hững cất lên, ngay sau đó Hoàng Thiên Ân bước vào, trên tay đang bế một cô gái, dáng vẻ hắn lạnh lùng như tuyết đẹp đẽ mà lãnh đạm như thần tiên tái thế ...

“Mày còn biết đường mà về à?” Hoàng Thiên bảo mắt trợn trừng nhìn hắn đột nhiên khựng lại,“ Đó là ... Hoàng Thiên Ân, mày mất trí rồi, vì con bé này mày để người làm bố là tao đây phải mất mặt”

Ở trong lòng hắn, Băng Thanh như một chú mèo con, từng hơi thở nhẹ lan toả như một dòng suối hiền hoà khiến người ta không kìm lòng được mà muốn hoà tan vào đấy. Dường như sự ồn ào đã đánh thức cô, Băng Thanh hơi động đậy, đôi mày nhíu chặt nhưng mắt vẫn nhắm nghiền lại ... Hoàng Thiên Ân hơi cúi xuống nhìn gương mặt xinh đẹp của Băng Thanh nằm trọn trong vòm ngực mình, hắn nở nụ cười nhẹ rồi lướt qua xem Hoàng Thiên Bảo như không khí...

“Dừng lại ngay, Hoàng Thiên Ân mày muốn làm gì?” Vị chủ tịch cao quý nào đó giận dữ nói theo, một khắc sau đã nhanh chóng giữ lấy tay Thiên Ân, cả khuôn mặt đỏ bừng vì kích động.

Hắn giương mắt nhìn lão, hơi thở lạnh lẽo như Tula dưới địa ngục,“Buông ra, ông nên biết, trong chuyện này một phần cũng là lỗi do ông”

Cái gì!? Hoàng Thiên Bảo giống như vừa bị một gậy đập vào đầu, cơ mặt vì thế cũng cứng ngắc, lão nhìn người con trai đến khó tin,“Hoàng Thiên Ân mày bị điên rồi” điên từ đầu đến chân!

Người nào đó chỉ nhếch mép, bỏ ngoài tai lời nói của ông bố vĩ đại, thản nhiên đi vào phòng...

“Rầm”

Mặt kính vỡ đôi, Hoàng Thiên Bảo giận đến run, ánh mắt hung tợn như quỷ dữ, ông ta nghiến răng,“Hoàng Thiên Ân, rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt, đừng trách tao ra tay tàn nhẫn ...

“Quản gia Lâm, gọi Simon đến ngay” Hoàng Thiên Ân vừa bước vào phòng đã ra lệnh cho người đi kế bên.

Simon là bác sĩ đặc biệt của Lauren, ông ta là bác sĩ giỏi được cả thế giới truyền tụng. Vừa về nước, đã được Hoàng Thiên Bảo tín nhiệm mời đến. Ông ta làm ăn căn bản không phải vì tiền mà vì ngưỡng mộ nghĩa khí của Hoàng Thiên Bảo nên mới chấp nhận làm bác sĩ gia đình ...

Cơ mặt ông quản gia nào đó không ngừng giật lên vài cái, cậu chủ muốn vị bác sĩ tài hoa nhất đến khám bệnh cho cô bé này sao. Đưa mắt đánh giá cô gái đang say sưa trong giấc mộng ông nhất thời kinh hãi. Suốt 20 năm nay, cậu chủ của ông chưa từng dẫn một cô gái về nhà. Loại chuyện này...

“Ông còn đứng đó làm gì?”

Mải đắm chìm trong suy nghĩ, nghe cậu chủ lên tiếng, quản gia Lâm giật bắn mình, vâng một tiếng rồi vội vàng quay đi. Vẻ mặt ngạc nhiên không thể che dấu được ...

Một lát sau, Simon xách một đống đồ y tế bước vào, vừa mới đặt chân vào suýt đánh rơi cả bộ đồ nghề. Ông ta sững sờ mất nửa ngày, lại đưa tay lên dụi mắt, dáng vẻ ngơ ngẩn đến phát ngốc. Trời ơi, trên chiếc giường tinh tế kia ... Còn nữa, cậu chủ lại đang nhàn nhã ngồi bên cạnh, bàn tay vén từng sợi tóc của cô gái ... Ông ngỡ rằng mình bị hoa mắt ...

“Simon ông tới xem tình hình thế nào!”

Hoàng Thiên Ân vừa quay mặt đã thấy Simon đứng chôn chân như hoá đá, chẳng cần xem xét biểu hiện của ông ta đã giục.

Simon chép miệng một cái, thu lại vẻ mặt quá lố của mình bước đến xem tình hình, trước mắt mạng người mới là quan trọng nhất ...

Sau một hồi xem xét, vị bác sĩ nào đó vừa lau mồ hôi vừa run rẩy, ông ta thở dài,“Cậu chủ, tình hình không khả quan lắm”

Nghe vậy, hắn đứng dậy vẻ mặt đầy sát khí, “Thế nào là không khả quan, nói rõ đi”

Hắn cũng biết Băng Thanh mắc chứng bệnh lạ như lời ông bác sĩ lúc trước nói, nhưng ngay cả Simon cũng đưa ra kết luận tương tự, điều này làm trái tim hắn giống như bị ai đem ra chà đạp,giày xéo. Đáy mắt trống rỗng, hắn liếc nhìn người con gái trên giường với vẻ mặt cực kì đau đớn.

“Trông vào có vẻ cô ấy đang ngủ nhưng thật ra mọi cơ quan trong cơ thể lại từ chối tiếp nhận, cô ấy cứ chìm sâu vào mê man như vậy. Trừ phi, ý thức cô ấy muốn tỉnh mới có hi vọng. Có lẽ trong quá khứ cô ấy đã trải qua một cú sốc rất lớn, nên dây thần kinh cũng dần mất hết chức năng, đến một ngày chỉ sợ cô ấy sẽ chết chìm trong hồi ức ấy, mãi mãi không tỉnh dậy được” Simon vừa ghi chép, vừa phân tích, thỉnh thoảng lại lén nhìn biểu hiện của người đối diện,“ Cho nên, cô ấy phải chuẩn bị tâm lý ...”

“Được rồi, đừng nói nữa, ông lui đi” Hoàng Thiên Ân lảo đảo xua tay, phải cố gắng lắm đôi chân hắn không ngã quỵ xuống, phải cố gắng lắm hắn mới lấy lại được dáng vẻ trầm tĩnh vốn có. Hắn nên làm gì đây? Rốt cuộc cô ấy đã trải qua những chuyện kinh khủng gì trong quá khứ? Hẳn trong chuyện này phải có bí mật gì đó ...

“Cậu chủ, đây là đơn thuốc tôi vừa kê, nhưng tỉnh lại hay không lại là do ý thức của cô ấy chi phối, cậu nhớ trông chừng cô ấy cẩn thận. Tôi nghi ngờ sẽ có phát sinh chuyện gì đấy ngay sau khi cô bé tỉnh lại”

Simon đưa toa thuốc cho hắn rồi xách đồ rời đi. Trước khi đi không quên liếc mắt về Băng Thanh,vẻ khó hiểu lại phủ đầy đôi mắt ...

***

Thời gian lùa nhau đi vội vã, mới đó đã trôi qua một ngày. Một ngày đó hắn không hề rời đi nửa bước, đôi mắt lúc nào cũng dán chặt lên Băng Thanh một chút cũng không dời. Vẫn vẻ mặt đầy sự dịu dàng cùng hơi thở nhè nhẹ Băng Thanh cứ mãi đắm chìm trong mơ hồ.

Hoàng Thiên Ân lấy khăn thấm nước nhẹ nhàng lau từng ngón tay xinh đẹp, cử chỉ nhất mực dịu dàng giống như đang nâng niu kiệt tác trân quý do Thượng đế ban tặng ...

Tại sao đến bây giờ bệnh tình cô ấy vẫn chưa có chút chuyển biến? Càng lo lắng bao nhiêu thì hắn lại hận bản thân mình bấy nhiêu, gốc gác mọi chuyện cũng từ hắn mà ra, hắn như muốn nổ tung ...

“Băng Thanh, em cho chị cái này nè!”

Băng Nghi mỉm cười, khẽ mở bàn tay nhỏ xíu ra, trong đấy là một cái kẹp tóc hình nơ rất xinh xắn...

Băng Thanh mừng rỡ, chưa kịp đưa tay để nhận thì Băng Nghi đã giật lại, đôi má phồng lên như hai quả bóng xinh xinh, khoé môi anh đào khẽ mím lại, Băng Nghi mỉm cười tinh quái, “Chị đi công viên chơi với em nhé. Em muốn chơi trò cầu trượt. Nếu chị đi em sẽ tặng chị cái này”

Băng Thanh lên tiếng ngăn cản,“Không được, bố mẹ nói chúng ta không được tự ý đi một mình”.

Băng Nghixụ mặt, làm ra vẻ đáng thương,“Mấy hôm nay em bị ốm bây giờ mới khỏi. Em muốn đi chơi cho khuây khoả”.

“Không được. Mẹ bảo trẻ con không nghe lời là không ngoan”động tác chống hông hệt dân chợ búa.

Băng Nghi liền trưng ra bộ mặt cún con, chạy tới níu tay không ngừng năn nỉn, “ Đi mà, chị giúp em một lần này thôi, chị không nói, em không nói,bố mẹ sẽ không mắng đâu”

“Nhưng mà ...”- Băng Thanh chưa kịp nói đã bị Băng Thanh cầm tay kéo đi. Nhìn vẻ mặt vui mừng cùng nụ cười toét miệng của em, Băng Thanh cũng âm thầm mỉm cười, mặc kệ em lôi đi.

Công viên Thiên Vy là công viên đẹp nhất thành phố ở đây có rất nhiều trò chơi độc đáo, bên cạnh đó phong cảnh cũng rất hữu tình rất bắt mắt dù là những người khó tính nhất cũng phải trầm trồ thán phục. Mỗi ngày cuối tuần hai cô bé đều được bố mẹ dẫn đến đây chơi, nhưng tuần trước Băng Nghi đổ bệnh cho nên không thể đi chơi được. Hôm nay lại lén đi Băng Thanh rất sợ bố mẹ biết chuyện nhưng vì Băng Nghi nên phải cố gắng nuốt sợ hãi vào trong.

Ánh nắng nhảy nhót tinh nghịch, phủ lên hai cơ thể nhỏ bé. Băng Nghi vừa đến đã chạy vù đi, chơi trò này một tí, trò kia một tí, nháy mắt đã đến trưa, giờ này bố mẹ cũng đã đi làm về. Băng Thanh hốt hoảng tới giục em, vậy mà Băng Nghi vẫn cứ ham chơi, mãi mới luyến tiếc đi về. Đúng như dự đoán, lúc Băng Thanh và Băng Nghi đặt chân vào cổng đã thấy mặt bố hằm hằm,trong tay là ngọn roi mây mảnh dẻ, Băng Nghi sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch vội nấp sau lưng chị.

“Hai đứa đã tự ý đi đâu?” - Bố đưa ngọn roi ra, vẻ mặt cực kì giận dữ.

Băng Thanh run lên cầm cập, mồ hôi ướt đẫm cả lòng bàn tay, cô lắp bắp,“Băng Nghi... Bọn con đi công viên Thiên Vy ạ” liền đó liền vòng tay lại rất lễ phép.

“Chát”

Bố hung dữ đánh vào chân Băng Thanh, ánh mắt phủ đầy tức giận,“Bố mẹ đã nói với hai đứa thế nào, không được tự ý đi ra khỏi nhà rồi mà. Còn nhỏ mà đã không nghe lời thế rồi. Có phải bố mẹ chiều hai đứa nên được “ đằng chân lên đằng đầu” phải không???”

“Con xin lỗi” Băng Thanh khóc nấc lên, khẽ cúi đầu. Cảm giác bỏng rát lan truyền đến tứ chi cơ hồ đứng không vững.

“Còn Băng Nghi, con bước lên đây nhanh” bố ra lệnh, khẽ gõ chiếc roi lên sàn,hất cằm với Băng Thanh.

Băng Thanh hiểu ý, vội nhích ra nhưng tầm chắn vẫn hướng về Băng Nghi, em gái cô yếu ớt như vậy chỉ cần một roi có lẽ sẽ khóc đến ngất mất...

Băng Nghi vâng một tiếng rồi sợ sệt bước ra, hai chân đã run rẩy đến loạng choạng,nước mắt ngắn dài không kìm được mà tuôn ra như mưa, miệng không ngừng van xin,“Bố con xin lỗi, con sai rồi. Lần sau con sẽ không tự ý như vậy. Chỉ là Băng Thanh, chị ấy muốn đi nên con...”

Hai mắt Băng Thanh mở lớn, sững sờ đến kinh ngạc, dường như không thể tiêu hoá những lời Băng Nghi vừa nói...

Băng Thanh định lên tiếng thì Băng Nghi đã quay người lại khẽ thì thầm bằng khẩu hình,“Chị, chị cứu em đi, em sẽ tặng chị em gấu bông nhé!” rồi sau đó chưa đợi Băng Thanh đồng ý đã nói lớn,“Bố mẹ bảo trẻ con nói dối là không ngoan. Chị còn không mau nhận lỗi với bố”

Băng Thanh đã sớm trợn trừng hai mắt, mọi thứ chợt đến chợt đi khiến cô không kịp thở. Và chưa kịp để hiểu ra tất cả thì đã thấy bố cầm roi quất mạnh,“Băng Thanh con làm chị mà thế à? Có biết ngoài đường nguy hiểm lắm không? Hai đứa còn nhỏ sao đã dám chạy ra ngoài. Lần này bố đánh chỉ để con ghi nhớ cho kĩ, lần sau không được tái phạm nữa nghe rõ chưa. Băng Nghi còn nhỏ, con có bảo vệ được em nó không mà dám dẫn đi lung tung hả?...”

Băng Thanh im lặng hứng chịu tất cả, cô không hé nửa lời cầu xin cũng không khóc một giọt nước mắt, chỉ biết lặng câm, lặng câm chôn tất cả vào lòng ...

Từng roi cứ thế in lằn trên đôi chân nhỏ bé,tím tái đến đau ngắt, Băng Thanh cảm thấy mình tê dại, đến nỗi không còn cảm nhận được điều gì nữa...

Bố cất roi, để lại câu nói Băng Thanh bị phạt tháng sau không được mua áo quần đẹp rồi dắt Băng Nghi trở vào nhà.

Băng Thanh loạng choạng chống tay đứng dậy, vết thương bỏng rát, không nặng lắm nhưng vì da còn nhạy cảm nên máu rỉ ra từng giọt, có lẽ bố đã rất đau lòng nên không dám mạnh tay. Dưới ánh nắng vàng vọt của mùa hè oi bức cảm giác đau đớn càng rõ rệt hơn...

Từng tia nắng bên ngoài dịu dàng chiếu qua rèm cửa sổ nhưng không thể xua tan đi cái se se lạnh trong phòng, dù đã điều chỉnh điều hoà ở nhiệt độ phù hợp vậy mà bàn tay Băng Thanh vẫn cứ lạnh lẽo, khiến người ta có cảm giác đang chạm vào núi tuyết. Hoàng Thiên Ân thất kinh, vừa lo lắng vừa đau khổ, đột nhiên cánh tay của Băng Thanh khẽ động đậy, hắn mừng rỡ,hắn không ngừng gọi tên Băng Thanh:

“Băng Thanh, Băng Thanh. Cô tỉnh lại đi”

Đôi mắt lưu ly khẽ mở, rèm mi động đậy như cánh bướm chao liệng giữa bầu trời đầy nắng. Ý thức mơ hồ khó hiểu Băng Thanh mở mắt nhìn hắn, khó khăn nói,“Nước ...”

Thiên Ân gật đầu,nhanh chóng đem một cốc nước cho Băng Thanh.

Cô xoa xoa huyệt thái dương, cầm lấy cốc nước lên.

"Choang!”

Cả cốc nước rơi xuống, vỡ nát, từng mảnh vụn rải đầy sàn. Đột nhiên Băng Thanh ôm đầu, người bật dậy thu về một góc,gục đầu vào gối khóc lớn.

Thiên Ân hốt hoảng, chưa kịp lĩnh hội tất cả đã thấy Băng Thanh hét lên đầy đau khổ, từng tiếng hét như xé nát cõi lòng hắn, rất muốn ôm lấy cô ấy nhưng bàn tay chưa kịp chạm đến đã bị Băng Thanh cự tuyệt, cô gào lên:

“Đừng chạm vào tôi!!!”

Cánh tay buông thỏng, hắn đau đớn nhìn Băng Thanh. Ở con người ấy, giống như đang diễn ra cuộc đấu tranh giữa quá khứ và hiện tại. Bàn tay xinh đẹp ấy không ngừng tự tát vào má mình, từng cái mạnh bạo khiến làn da trắng nõn rỉ từng giọt máu.

Cảnh tượng này lần đầu tiên hắn mới chứng kiến, không ngờ một con người mạnh mẽ thế nội tâm lại bị tổn thương sâu sắc đến vậy... Tự nhiên trong lòng hắn trỗi dậy một khao khát, khao khát được bảo vệ người con gái này ...

Lúc này, hắn vùng tới, gắt gao giữ chặt cánh tay của Băng Thanh, không ngừng ra lệnh cho người đứng ngoài cửa, “Mau gọi Simon đến”

Sau đó vài phút Simon gấp rút bước vào, phải nói là Simon luôn túc trực trong Lauren nếu không e là khó mà lần ra tung tích của ông ta. Simon nhanh chóng tiêm cho Băng Thanh một liều thuốc an thần ...

Cô nàng nào đó sau khi gào thét đã lăn ra ngủ trong lòng Thiên Ân.

Thở một hơi nhẹ nhõm, Thiên Ân đặt Băng Thanh xuống, đắp lại tấm chăn rồi nhìn Simon ra hiệu.

“Có cách gì cứu vãn được không?”

Hắn thực sự rất sợ, khi cô ấy tự làm tổn thương mình trông còn đáng sợ hơn cả sự nổi giận của Tula.

Simon ngồi đối diện, cầm tách trà lên nhấp môi, uống được một nửa ông bèn đặt xuống,“Bệnh tình này xuất phát từ tâm bệnh. Bản thân cô ấy không muốn chữa thì ai có thể giúp cô ấy đây?”

Nói rồi đủng đỉnh bước đi, để lại Thiên Ân với vẻ mặt cực kì lạnh lẽo. Có lẽ hắn nên xem lại một số vấn đề...

***

“Băng Thanh, Băng Thanh chị có đau lắm không?”

Băng Nghi từ trong nhà bước ra, nhanh nhẹn tới đỡ lấy chị. Dường như sự sợ hãi vẫn chưa tan biến, Băng Nghi sợ sệt nói tiếp,“Băng Thanh, em xin lỗi, nhưng em...”

“Được rồi” Băng Thanh khẽ ngắt lời,“Chị không sao, cùng lắm là để lại vài cái sẹo thôi”

“Nhưng mà...” Băng Nghi lưỡng lự

“Vậy để chị nhận gấu bông nhé!” Băng Thanh khập khiễng bước đi.

Băng Nghi vui vẻ nở nụ cười, lao đến ngay bên chị, khẽ nắm lấy tay dìu đi từng bước một... Nếu Băng Thanh đã muốn vậy thì cô sẽ bớt ăn năn hơn. Chị của cô thật tốt bụng...

Ngày hôm sau chú gấu nhỏ nằm chễm chệ trong phòng Băng Thanh, ngước mắt nhìn nó lại nhìn về vết thương Băng Thanh khẽ mỉm cười... Băng Nghi ngốc nghếch, nếu cô ấy không tặng gấu cho Băng Thanh thì cô cũng sẽ đỡ cho Băng Nghi, nhưng mà lời nói ấy lại khiến cô chua xót trong lòng. Băng Nghi à, em rất biết cách làm người khác tổn thươngđấy!

Rồi đến một ngày...

“Băng Nghi chỗ đó trốn cũng không tệ nhỉ”- Băng Thanh chỉ về lan can phía sau nhà kho.

“Vâng, chị thật giỏi” vừa nói Băng Nghi vừa móc trong túi ra một đôi hoa tai hình giọt nước xinh xắn đưa cho Băng Thanh, ánh mắt có chút nghiền ngẫm nhìn kĩ về hướng đó...

Băng Thanh nhận được đôi hoa tai sung sướng đến độ nhảy cẫng lên, ôm em hét lớn, “Băng Nghi, em là cô bé dễ thương nhất mà chị từng thấy đấy ...”

...

...

...

Và cho đến một khoảnh khắc nào đó...

Trái tim rụng rời, Băng Thanh kinh hãi...

Máu hoà quyện với mưa tất cả trông thật kì dị, kì dị như những chi tiết trong truyện ma mà mấy anh chị hàng xóm hay kể...

Tiếng khóc của mẹ. Tiếng gào thét của bố.

Tất cả làm Băng Thanh như rơi xuống vực sâu không đáy...

Băng Nghi chết rồi...

Băng Nghi của cô chết rồi ư...

Trong đám đông có một ánh mắt ghim thẳng vào người cô đến khó thở... Lại có một cánh tay vươn tới mạnh mẽ nắm lấy cổ cô....

“Á....”

Băng Thanh hét lên một tiếng. Giấc mơ đó rốt cuộc là thế nào? Ánh mắt... ánh mắt giết người đó là của ai? Còn một bàn tay to lớn nữa... Tại sao lại muốn giết cô???

Đầu Băng Thanh đau như búa bổ, cô ôm lấy đầu không ngừng day day huyệt thái dương. Không tự chủ được mà khẽ mở mắt nhìn quanh. Một giây lấy lại sự cân bằng, cô vén tấm chăn lên ...

Trời ơi, Băng Thanh ôm đầu. Cuộc đời của cô thế là chấm dứt, Băng Thanh dơ bẩn, Băng Thanh kinh tởm, mi chết đi ...

Vừa âm thầm gào thét vừa đưa tay lên gõ trán nghe từng tiếng “ cồm cộp” nghe rất bắt tai!

“Cạch”

Cánh cửa hé mở, cô nàng nào đó theo phản xạ nằm xuống ngay ngắn, mắt nhắm nghiền nín thở chờ đợi. Thâm tâm không ngừng gào thét dữ dội...

Lời tác giả: Giải thích thế nào về căn bệnh của Băng Thanh nhỉ. Vừa sinh ảo giác, vừa mắc chứng hoảng loạn trầm trọng, lại giống như trầm cảm. Chậc, cuộc đời cô ấy thật bi đát. Nếu tác giả là cô ấy chắc không dám sống tiếp luôn quá ^^

Dạo này hết cảm hứng văn học rồi, cả nhà ủng nhiệt tình để tác giả xin tí động lực nhé!

Chúc các độc giả thân yêu buổi tối vui vẻ!!!